Chương 240
Triệu Khương Lan báo Tiểu Dương và Tiểu Mập đi tìm:
“Đợi Sơn Ca trở về, ba người các ngươi cùng nhau đi đến vương phủ tìm ta.
Trước đó ta quả thực đã từng nói không quan tâm đến quá khứ của các ngươi, nhưng hiện tại có một việc cực kỳ quan trọng.
Ta phải điều tra rõ ràng. Nếu như các ngươi tin tưởng ta, xin hãy nói sự thật.
Nhưng ta có thể đảm bảo là cho dù các ngươi có phạm tội gì, ta tuyệt đối sẽ không tính toán, bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”
Nàng hiếm khi có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, Tiểu Dương trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu:
“Ta biết rồi, chúng ta đi tới Thần Vương phủ.”
Sau bữa tối, mấy người này cuối cùng cũng đã đến.
Chờ khi đám hạ nhân lui xuống, trong sảnh chỉ còn lại Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên và Mộ Dung Bắc Hải.
Ba người bọn họ vừa tới, Triệu Khương Lan nhìn về phía Sơn Ca:
“Ngươi và La Tước có quan hệ gì, tại sao vừa nhìn thấy hắn liền muốn tránh mặt”
Hắn mím môi, có vẻ cam chịu số phận cười một lát.
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Hải dịu dàng:
“Bổn vương hứa với người rằng những gì người nói đêm nay sẽ không bao giờ lọt ra khỏi căn phòng này. Bất luận là người có tội trạng gì, đều sẽ không bị truy cứu”
Sau khi hắn nói lời này xong, Sơn Ca liền quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên.
Khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn buông lỏng ra, lộ ra vẻ u buồn.
“Tội thần Phú Sơn, từng là phó tướng quân của chủ soái Lạ Tước Thiết Ngô Quân.
Ba năm trước, bởi vì bị người ta nghi ngờ thông đồng với kẻ địch phản quốc, xiềng xích trong ngục tù.
Sau đó được bằng hữu bất chấp sống chết tương cứu, mới có thể thoát khỏi ngục tù, bất lực vào rừng làm cướp, trở thành sơn phủ”
Triệu Khương Lan không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn, Sơn Ca,
Phú Sơn…
Hóa ra hắn là phó tướng quân của La Tước!
Khó trách hắn tinh thông trận pháp, từng cử chỉ đều có khí thế anh hùng.
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, tưởng rằng hắn là con của một vị quan viên sa sút, hoặc là phụ tá của một vị hoàng thân quốc thích nào đó, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại là một vị tướng quân dũng cảm thiện chiến.
Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên cũng rất kinh ngạc, hai người nhanh chóng nhìn nhau, câu đố trong lòng càng ngày càng trầm trọng.
Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào hắn:
“Thông đồng với kẻ địch phản quốc? Người bình thường sẽ không bị buộc tội như vậy. Không lẽ ngươi bị vo oan sao?”
Nỗi buồn thoáng qua trong mắt Phú Sơn, mệt nhọc nhắm mắt lại:
“Ta sinh ra ở Thịnh Khang, nhập ngũ năm mười sáu tuổi. Đã từng thề phải bảo vệ từng tấc đất của nước nhà.
Trong mỗi trận chiến, đều là những tướng sĩ lấy mạng sống của mình đánh nhau trên tiền tuyến.
Ta dù là chết trong tay kẻ thù, bị vạn tiễn xuyên tim, cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì bán nước cầu vinh! ”
Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cảm thấy có chút khó chịu, không nhịn được hỏi:
“Vậy tại sao người lại phải chịu những lời buộc tội như vậy, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai vị điện hạ và vương phi ở kinh thành xa xôi, có thể không biết về chiến sự tiền phương. Không biết có từng nghe nói đến trận chiến núi Tần Gia hay không?”
Triệu Khương Lan miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, trong lòng sóng to gió lớn đã trào dâng.
Núi Tần Gia, quả nhiên là núi Tần Gia!
Lúc đó thắng thua của hai nước đều vô cùng kỳ lạ, bây giờ nghĩ kỹ lại. mới thấy, bên trong ẩn chứa quá nhiều bí ẩn.
Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy ba chữ núi Tân Gia cũng rơi vào trầm tư, trong mắt chợt lộ ra vẻ rộng mở.