Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y - Triệu Khương Lan

Chương 1851

Sau lúc hoàng hôn, Mộ Dung Bắc Uyên mới mơ màng mở mắt.

Hắn ngước nhìn xung quanh, vẻ mặt lộ ra sự hoang mang.

Lúc trước không phải ở trong khu rừng đằng sau cầu Minh Nguyệt sao, sao bây giờ lại về đến Vương phủ rồi?

Còn nữa, đầu của hắn rất đau, giống như bị vật gì đánh vào vậy.

Nghe được trong phòng ngủ có tiếng động, Đông Diêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Điện hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi! Hôm qua lúc ngài được quản gia Chu đưa về, thật sự đã dọa chết thuộc hạ rồi.”

“Quản gia Chu? Chu Khiết đi tìm bổn vương?”

“Đúng vậy, hôm qua quản giaChu đã theo sự dặn dò của ngài đến Sơn Vương Phủ báo cho Sơn Vương điện hạ biết, trùng hợp là Sơn Vương điện hạ đã mơ thấy chuyện có liên quan đến hung thủ, trong giấc mơ, nữ nhân kia đã dùng tiếng đàn để điều khiển tâm trí của con người, quản gia Chu lo lắng cho sự an nguy của ngài nên đã dẫn theo binh lính đi đến, may mà kịp thời cứu được người.”

Dường như Mộ Dung Bắc Uyên cũng có chút ấn tượng mờ nhạt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy giống như một giấc mơ dài vậy: “Gọi Chu Khiết đến đây.”

Chu Khiết vội vàng chạy tới: “Điện hạ!”

“Đêm qua là ngươi đã cứu được bổn vương đúng không? Ngoại trừ ngươi ra thì từng có người khác đi qua đó không?”

Nghe Mộ Dung Bắc Uyên hỏi vậy, trong lòng Chu Khiết do dự không thôi.

Có điều nhớ tới lời cảnh cáo đầy nghiêm nghị của Triệu Khương Lan, hắn ta lại kiên định mà lắc đầu.

“Chỉ có mấy người binh lính của Sơn Vương Phủ chứ không có người nào khác nữa.”

“Kỳ lạ, hôm qua bổn vương thấy được mang máng bóng dáng của vương phi, chỉ là bây giờ không nhớ rõ được.”

Chu Khiết đành nói: “Nghe mấy người ám vệ đã tỉnh lại nói, tiếng đàn kia có thể làm cho người ta thấy được những hình ảnh mà họ muốn thấy nhất. Có lẽ do điện hạ quá nhớ nhung vương phi nên mới có thể nhìn thấy n ấy ngay lúc đó.”

Mộ Dung Bắc Uyên tự cười giễu bản thân, lại nghe Chu Khiết mở miệng: “Đúng rồi, đêm qua hoàng thượng đã phái Ngự Lâm quân đến đây mời ngài về, thuộc hạ nói ngài vẫn chưa tỉnh, nhưng trong cung đã phái người nhắc nhở, chỉ cần ngài tỉnh lại thì nên lập tức tiến cung gặp hoàng thượng.”

Mộ Dung Bắc Uyên giơ lên tay: “Gọi người đến thay quần áo cho bổn vương!”

Vừa dứt lời, tầm mắt của hắn đã bị ngón tay út hấp dẫn.

Hắn đưa lên chóp mũi ngửi, một mùi hương mát lạnh của thuốc tỏa ra.

“Đây là thuốc bôi gì vậy, thoa cho bổn vương khi nào đó.”

“Bẩm điện hạ, đây là thuốc do vương phi đã sai người mang đến Vương phủ. Thuộc hạ nghe nói thuốc này làm lành lại xương cốt rất hiệu quả, nêm đã tiện tay băng bó giúp người.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy thì cười một cái: “Là vương phi đưa tới sao? Quả nhiên bất kể là nàng ấy đang ở đâu thì cũng đều nhớ đến bổn vương. Ơ, không đúng, ai nói cho vương phi biết chuyện ngón tay út của bổn vương bị thương?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!