Chương 1644
Không còn cách nào khác, vì để bọn chúng không làm tổn thương đến Triệu Khương Lan, Mai Hương chỉ có thể mở to mắt nhìn Triệu Khương Lan bị đưa đi.
Nàng ấy căm phẫn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào quận chúa Minh Châu.
“Sao người lúc làm việc không thể cẩn thận một chút? Rõ ràng là do người lúc ở ngoài không chú ý nên bị người ta bắt cóc, lại muốn cho công tử nhà ta thay người dọn dẹp mớ hỗn độn này. Ta nói cho người biết, ta không cần biết người là công chúa hay quận chúa, nếu như mà công tử nhà ta xảy ra chuyện gì, cả đời này của ta cũng không tha thứ cho người!”
Vốn dĩ trong lòng của quận chúa Minh Châu cũng có chút áy náy, nhưng lại thấy người này không lễ độ với bản thân như thế, nàng ta lại nổi nóng.
“Thật là buồn cười, Triệu Minh chẳng qua chỉ là một thường dân, cho dù có bị bắt đi thì có làm sao. Hắn có thể có được cơ hội cứu bổn cung, thì cũng coi như đã lập được công lớn. Một người hầu nhỏ bé như người cũng dám ăn nói với bổn cung như thế, e là chán sống rồi.”
Mai Hương không nhìn nàng ta nữa, nổi giận đùng đùng thúc ngựa bỏ đi.
Cũng không biết bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên có quay về hay chưa.
Sau khi người trong quân doanh tìm thấy Mộ Dung Bắc Uyên, hắn liền nhanh chóng dẫn người quay lại.
Chờ đến khi Mai Hương về đến ngoài cung, vừa hay cũng chạm mặt với Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cứ tưởng nàng ấy ra ngoài tìm quận chúa, liền hỏi: “Các ngươi có tung tích của quận chúa Minh Châu?”
Quận chúa Minh Châu ở cách đó không xa nghe vậy, vui mừng trong lòng.
Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên rất quan tâm an nguy của bản thân nàng ta, nàng ta liền nói: “Điện hạ, muội ở đây, muội đã không sao rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu nhìn quận chúa Minh Châu, thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi, bổn vương lo lắng cả đường đi.”
Nhưng hắn nói xong lại cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải quận chúa Minh Châu đã bị người ta bắt cóc rồi sao?
Tại sao nhanh như vậy lại được cứu về rồi, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không….
Mộ Dung Bắc Uyên vừa định hỏi, Mai Hương bên cạnh liền khóc nấc lên.
Nàng ấy khóc nức nở hét nói: “Quận chúa Minh Châu thì không sao rồi, nhưng công tử nhà thuộc hạ thì xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên mở to hai mắt.
Công tử nhà nàng ấy, vậy không phải chính là Triệu Khương Lan hay sao?
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt Mai Hương: “Ngươi nói sao? Nói rõ chút đi, sao bổn vương nghe không có hiểu!”