Chương 1627
“Điện hạ, nhưng mà nếu như chúng ta phải đội quân yếu nhất đi, e rằng mới chống đỡ không được bao lâu thì sẽ bị đánh cho tơi bời tan tác. Những chiến sĩ ra trận sau này nhất định sẽ nảy sinh sợ hãi trong lòng, từ đó sẽ làm tăng sĩ khí của đối phương, làm giảm uy thế của chúng ta, cách này có thật sự hay hay không?” Mộ Dung Bắc Uyên vẽ một bức tranh giả định cảnh hai bên đánh trận trên giấy.
Hắn lấy ngòi bút chỉ chỉ lên giấy: “Nếu như bây giờ, lúc bắt đầu cả hai bên đều phải đi những binh sĩ mạnh nhất, các ngươi nghĩ phần thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
Có một phó tướng trầm ngâm nói: “Có lẽ là có thể có ba phần thắng”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Không sai, nếu như mà dốc hết toàn lực, thật sự sẽ có một chút phần thắng. Nhưng cho dù bọn chúng đã phải một nửa số người xuất phát trên bộ, thì đám quân còn lại chiến đấu ở trên mặt nước cũng sẽ nhiều hơn tổng số quân của chúng ta. Lấy mạnh đánh mạnh, khi nãy có ba phần thắng, sau này lấy yếu đánh yếu, cũng lại có ba phần thắng, lấy yếu nhất đánh yếu nhất cũng là có ba phần thắng, như vậy xem ra, phần thắng mà cuối cùng chúng ta có thể có được, đến một phần cũng không có
Nghe hắn nói như vậy, toàn bộ đềm im lặng.
“Vậy điện hạ định sẽ làm thế nào?”
“Phái đi đội quân yếu nhất để đi đánh đội quân mạnh nhất của bọn chúng, thật sự sẽ giống như lời các người nói, nhất định sẽ liên tiếp thất bại, bị đánh cho tơi bời tan nát. Liên Tư Thành rất háo thắng, nhất định sẽ thừa thắng xông lên, giành lấy trận đánh đầu đẹp mắt cho thủy quân Đông Nam. Chúng ta chính là nhân lúc đội quân mạnh nhất này thừa thắng xông lên, sẽ bao vây bọn chúng lại.
Mộ Dung Bắc Uyên vẽ một vòng tròn ở hai bên đội ngũ.
“Ở chỗ hai vòng cung bên cạnh này, chúng ta sẽ bố trí đội quân mạnh nhất của chúng ta. Chỉ cần bọn chúng đuổi tới, chúng ta liền có thể dùng kế gậy ông đập lưng ông, những binh lính đứng ở phía giữ sẽ lùi về sau, đội quân ở hai bên sẽ nhanh chóng đánh tạt sườn, bao vây người của bọn chúng lại, đánh chết một lượt!”
“Vậy nếu như người của bọn chúng thấy tình hình không đúng, quay đầu rời đi, không mắc bẫy thì sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười: “Ở lúc như thế này, thì có thể sử dụng móc câu mà chúng ta mới làm. Nếu như bọn chúng muốn trốn khỏi sự khống chế của chúng ta, thì dùng móc câu móc thuyền bọn chúng lại, không để cho bọn chúng thoát, như vậy mà nói thì chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan mà một khi hàng quân ở phía đầu đã bị thương, thì hàng quân phía sau nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ”
Nghe thấy hắn nói như vậy, mắt của mọi người đều sáng cả lên.
Tuy rằng trước đây chưa từng thử qua cách bày bố trận địa như thế này, nhưng ở thời kì đặc biệt, thì cần phải sửa cũ thành mới.
Cho nên rất nhanh, các tướng lĩnh đều dặn dò xuống, nhanh chóng bố trí. Mấy ngày trôi qua, đội quân mà Liên Tư Thành dẫn đầu đã từ Giang Nam hừng hực khí thế qua đến. Đội quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình của Mộ Dung Bắc Uyên ở bên này cũng đang ở trên mặt nước.
Từ đằng xa, hai bên đều không nhìn thấy dáng vẻ của các binh lính lúc đó, nhưng lại có thể nhìn thấy lá cờ bay phấp phới trên mặt sông.
Theo như lệ cũ, trước khi hai bên đánh trận thì phải mắng nhau trước. Ở đầu bên kia Liên Tư Thành phải người đứng ở trước mũi tàu lớn tiếng hét, bảo Mộ Dung Bắc Uyên mau mau đầu hàng, đừng có tranh chấp vô nghĩa nữa.
Bên phía Mộ Dung Bắc Uyên, một phó tướng cao lớn thô kệch chế giễu Liên Tư Thành là kẻ phản quốc, trốn ở Giang Nam không dám trở về kinh, còn liên lụy cả cái thủy quân Đông Nam gánh chịu tội danh nữa.
Càng về sau thì những lời mắng mỏ càng khó nghe, suy cho cùng thì Mộ Dung Bắc Uyên bọn họ cũng là phe chính nghĩa.