Chương 1623
Tuổi của nàng ta xem ra nhỏ hơn tuổi của bản thân và của Mộ Dung Bắc Uyên một chút.
Môi đỏ phấn hồng, mày đen như liễu, là một mỹ nhân miền sông nước có nét đẹp miền Nam. Từ gương mặt mà thấy, thì tính cách của nàng ta chắc là điềm đạm dịu dàng, nhẹ nhàng, có học thức.
Không biết có phải bản thân nàng nhìn sai rồi không, Triệu Khương Lan cứ cảm thấy vị quận chúa Minh Châu này từ sau khi đến doanh trại, ánh mắt đều không rời khỏi Mộ Dung Bắc Uyên, hình như là rất sùng bái Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng đi bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, cùng nhau tiếp đãi vị quận chúa này.
Bọn họ vốn tưởng rằng là, sau khi mang các vị thuốc đến, thì vị quận chú này sẽ rời đi.
Nhưng lại không ngờ rằng, quận chúa Minh Châu vẫy vẫy tay.
“Điện hạ, tiểu nữ không có ý định rời đi! Lúc trước ta đã nói với phụ vương rồi, những ngày tiếp theo đây sẽ ở lại trong doanh trại, làm một đại phu đi theo binh sĩ để xem bệnh. Binh sĩ đi đánh trận, là lúc cần tới đại phu nhất. Nếu như tiểu nữ đã biết y thuật, thì nên phát huy sở trường này ra.”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút nhãn mặt: “Nhưng mà trước giờ đánh trận đều vô cùng cực khổ, quận chúa như muội từ nhỏ đã được Hạ Chiêu vương nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều từ bé. Nếu như ở trong quân doanh mà có trầy xước gì, thì bổn vương cũng không biết nói với Hạ Chiêu vương như thế nào”
Quận chúa Minh Châu tha thiết mong chờ Mộ Dung Bắc Uyên: “Nói đến thân phận cao quý, thì điện hạ huynh mới là thân ngọc mình ngà. Cho dù tiểu nữ có là quận chúa, cũng không sánh nổi với huynh, nhưng huynh lại chủ động xin đi đánh trận, ra chiến trường giết giặc, vậy thì tiểu nữ còn có lý do gì để chùn bước? Hơn nữa, phụ vương đã đồng ý cho ta ở lại rồi.
“Điện hạ có điều không biết, trước khi đến đây, phụ vương của ta còn cược với tiểu nữ một ván. Phụ vương cảm thấy ta nhất định sẽ không chịu đựng nổi, nửa đường sẽ tự biết khó mà rút lui, nhưng ta lại muốn kiên trì ở lại đây, không thể để cho ông ấy xem thường được. Nếu như mà điện hạ không đồng ý cho ta ở lại đây, ván cược này không phải ta đã thua rồi sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chút khó xử, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của quận chúa Minh Châu, rõ ràng là nàng ta đã hạ quyết tâm rồi. Vả lại Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ rằng, Triệu Khương
Lan cũng là một nữ nhân, có thêm một người chia sẻ gánh vác thì cũng không phải là một chuyện không tốt.
Huống hồ bọn họ ở đây thực sự là thiếu đại phu. Dù có Triệu Khương Lan, Giang Dương, và các đại phụ ở nơi này thì vẫn chưa đủ.
Nếu như sau này chiến trường ác liệt, có lúc còn không thể ước chừng được số người bị thương, thì dĩ nhiên càng có nhiều người am hiểu y thuật thì càng tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mộ Dung Bắc Uyên, quận chúa Minh Châu liền chủ động bày tỏ thái độ.
“Điện hạ, không phải chỉ có nam nhân như người mới muốn bảo vệ quốc gia, tiểu nữ tuy rằng là nữ, nhưng cũng lại có một trái tim nhiệt huyết như vậy, huynh cứ cho ta một cơ hội đi! Ta đảm bảo sẽ chú ý đến an nguy của bản thân, không liên lụy tới huynh đâu.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên mới gật gật đầu.
“Vậy được thôi, muội tạm thời có thể ở lại đây. Nhưng mà nếu nửa đường mà muội cảm thấy quá cực khổ rồi, thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, bổn vương tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng!”