Chương 1547
Tiểu Dương đã dựa theo khuôn mặt của người đó để làm ra một chiếc mặt nạ cho Mộ Dung Bắc Uyên, lúc này, hằn vừa phải đeo mặt nạ vừa phải mặc quần áo của thái giám.
Cho dù là có gặp những người ở trong cung đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không có cách nào phân biệt được.
Chủ quán phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác, nàng ta đã nhiều năm lăn lộn trên giang hồ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một thủ đoạn nào xảo trá như vậy. Nàng ta chỉ có thể nói đúng là núi cao thì còn có núi cao hơn.
“Thưa Điện hạ, theo thuộc hạ thấy thì lần này đúng là hoàn hảo không chê vào đâu được, ngài chỉ cần yên tâm mà đi vào cung thôi.” Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Vậy tên thái giám thật thì sao, người dự định làm gì với hắn?”
“Điện hạ cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng tới tính mạng của hắn đầu. Những người như hắn có thể hạ quyết tâm để vào cung làm việc thì chắc chắn là họ có một gia đình rất nghèo khó, đã đi đến bước đường cùng rồi nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào, chỉ cần cho thêm chút tiền cộng thêm một vài điều lời cảnh cáo nữa, thuộc hạ đảm bảo tên này sẽ giữ im lặng và sẽ không tiết lộ bất cứ một lời nào.”
Bằng cách này, Mộ Dung Bắc Uyên đã dễ dàng trà trộn được vào bên trong nhóm nội giám này và tiến vào trong cung một cách vô cùng thuận lợi.
Điều quan trọng tiếp theo đó là phải làm thế nào để đưa tin đến Vị Ương Cung đây.
Từ trước tới nay theo như quy tắc trong Vị Ương Cung thì ngay cả phủ Nội vụ cũng không được tùy tiện bố trí nhân sự vào đây.
Tất cả mọi việc trong cung này đều được hai vị đường chủ là Vũ Mạc và Cần Thư quản lý, vì vậy phải đợi họ gật đầu đồng ý thì mới có thể vào được.
Với đường đi mà Phượng Vệ đã vạch sẵn thì Vũ Mạc và Cẩn Thư đã nhận được tin tức từ rất sớm.
Nghe nói Phượng Vệ muốn sắp xếp hai người đến Vị
Ương Cung làm việc, tuy rằng họ đều cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói là họ cũng đang cần người. Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên và Hoắc Hoa Quý nhận cung phục xong thì được đưa đến Vị Ương Cung.
Khi những người của phủ Nội Vụ vừa rời đi, Cần Thư liền nhìn hai người họ một cách kỳ lạ.
“Các ngươi là những người mà Thịnh Thủy Đường đặc biệt căn dặn ta phải thu nhận, tại sao phải đến Vị Ương Cung này, có phải các người có ý đồ gì đặc biệt đúng không?”
Từ khi vào đến đây, Mộ Dung Bắc Uyên cứ lo lắng mãi không yên.
Thảo nào, lời nói và hành động cứ như là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp vậy.
Bây giờ hắn và Triệu Khương Lan đang được ở chung trong một mái nhà, cũng có thể nàng đang ở ngay sau bức tường bên cạnh, như vậy thì làm sao hắn có thể bình tĩnh được.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên cứ ấp a ấp úng không a chịu trả lời, Cần Thư càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Rốt cuộc các người đến đây để làm gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn bọn họ.
Tuy rằng hai người là người của Phượng Vệ sắp xếp đến, nhưng để có thể ở bên cạnh hầu hạ cho Triệu Khương Lan, thì nhất định phải lấy được sự tin tưởng của hai người họ.
Hắn liền mím môi: “Cho người ngoài lui ra hết đi, ta có chuyện muốn nói.”
Vũ Mạc và Cẩn Thư liền nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Giọng điệu của người nam nhân này cũng thật sự không nhỏ đấy, trong Vị Ương Cung này mà lại dám nói năng như vậy.
Mặc dù đang là trong thân thế của một tên nội gián, nhưng lại không thể che giấu được khí chất vốn có của hắn.
Chẳng lẽ lại là một vị thiếu gia nhà cao cửa rộng nào đó vừa bị thất thế hay sao?
Dù vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng họ vẫn bảo những người bên ngoài lui ra hết.
Sau khi đã chắc chắn không có người khác, Mộ Dung Bắc Uyên liền tiếp tục nói: “Ta là Thần Vương của Thịnh Khang, phu quân của chủ thượng các ngươi, bây giờ ta muốn đi gặp Vương Phi.
Râm!
Vũ Mạc đột nhiên không thể ngồi yên được, nàng ấy liền ngã khỏi ghế. Nàng mở mắt to ra và hỏi lại: “Ngươi, ngươi nói ngươi là ai?”
Hoắc Hoa Quý hạ giọng xuống nhắc nhở một lần nữa: “Đây đúng thật là Thần Vương điện hạ, thân phận nội giám bây giờ chỉ là giả. Để vào được trong cung gặp Vương phi, Điện hạ đã phải hao tâm tổn trí rất nhiều, thậm chí là phải đánh đổi bằng thân phận cao quý của mình.
Vũ Mạc và Cẩn Thư vội vã bước lên phía trước nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Uyên cúi xuống, suy nghĩ một lúc rồi sau đó lấy ra một chiếc nhẫn.