Chương 1218
“Ta lòng lang dạ thú sao? Mộ Dung Bắc Quý à Mộ Dung Bắc Quý, con đàn bà tính tình hiên lương thục đức trong miệng ngươi, ở sau.
lưng ngươi khiêu khích ta thế nào ngươi nào có biết. Ở trước mặt ngươi nàng ta lúc nào cũng chỉ có một dáng vẻ lương thiện, nhưng chỉ cần ngươi không có ở đó thì nàng ta liền vô lễ hỗn xược, kiêu ngạo độc đoán!”
Tất nhiên Mộ Dung Bắc Quý không tin, hắn cho rằng chuyện này thật lố bịch.
“Nói về kiêu ngạo độc đoán, thử hỏi trên thế gian này còn ai có thể vượt qua được Triệu An Linh ngươi chứ! Hôm nay ngươi làm nàng bị thương, để tự bào chữa cho chính mình, tất nhiên phải đổ tội cho người khác rồi. Nhưng nàng là người như thế nào ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều, hơn nữa ngươi ra tay làm hại tới hoàng tự là sự thật không thể chối cãi. Độc ác tới thế này, bổn cung không thể buông tha cho ngươi!”
“Ngươi vì sao lại sủng ái nữ quan kia, không phải trong lòng ngươi là rõ nhất sao? Rốt cuộc là ngươi sủng nàng ta, hay là muốn thông qua nàng ta, nhớ đến một người nào khác!”
Triệu An Linh nâng cằm, đáy mắt phiếm hồng.
“Từ khi nàng ta chết, ngươi bèn hận ta tận xương tủy, bất cứ điều gì ta làm cũng là sai hết. Ngươi âm thầm cúng tế cho nàng ta trong cung cũng thôi đi, đến lúc say rồi cũng gọi tên của nàng ta. Nhưng lần nào nhìn thấy ta, cũng tránh tránh né né, lạnh lùng nhìn nhau. Nhưng ta làm sai cái gì chứ? Chắng qua chỉ cảnh cáo nàng ta một lần, đừng có làm phiền tới trượng phu của ta. Người giết nàng ta cũng đâu phải ta, người thực sự hại chết nàng ta, không phải do ngươi quá chiều chuộng chính ngươi quá sao! Nàng ta vì sao mà chết? Ta và ngươi đều rất rõ ràng!”
Mặc dù Triệu An Linh không nhắc tới tên của người đã khuất kia, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều biết rất rõ.
Người Triệu An Linh đang nói tới chính là Thẩm Hi Nguyệt Mộ Dung Bắc Quý nằm chặt tay thành quyền, giận dữ nhìn Triệu An Linh.
Triệu An Linh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Còn về chuyện ngươi sủng nữ quan kia, nàng ta đúng thật nhìn có vài nét giống với Thẩm Hi Nguyệt. Nhưng đáng tiếc rằng, người chết cũng đã chết rồi, cho dù có tìm một vật thay thế thì cũng chỉ là một vật thay thế thôi. Mộ Dung Bắc Quý, ngươi thật đáng thương. Lúc nàng ta còn sống, ngươi đẩy nàng ta tới bên cạnh người khác, đến khi nàng chết rồi, lại bày ra vẻ thương tiếc.
không thôi, liều mạng tìm kiếm bóng dáng nàng trên người của người khác. Vậy ngươi của trước kia là loại người gì vậy? Nếu đã để ý nàng ta tới vậy, ban đầu còn muốn cưới ta làm gì, ngươi cưới luôn nàng ta đi không phải tốt hơn bao nhiêu sao! Đợi người chết rồi mới bắt đầu nhớ thương, ngươi không cảm thấy quá trễ rồi sao!”
“Triệu An Linh, ngươi im miệng lại cho bổn vương!”
“Làm gì chứ, thẹn quá hóa giận hả, lẽ nào ta nói sai gì sao!”
Nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, Chiêu Vũ đế càng nghe càng nổi giận.
“Đủ rồi, rốt đã xảy ra chuyện gì mau giải thích rõ ra cho trâm.
Thái tử phi, thái tử nói nữ quan trong cung nó có thai, con cố ý hại nàng ta, chuyện này có phải thật không?”
Triệu An Linh hít sâu một hơi: “Phụ hoàng, chuyện này nhỉ thần hoàn toàn không biết, cũng không có ý đẩy nàng ta, con chẳng qua chỉ chạm vào nàng ta, vậy mà đột nhiên nàng ta lại ngã từ trên bậc thang xuống, đến lúc này mới nói cho con biết nàng ta đang mang thai. Thái tử lời nào cũng nói do con cố ý, nhưng thái tử lại không nhắc tới chuyện do nàng ta hỗn xược với con trước, lẽ nào con đường đường là một thái tử phi, đến cái quyền dạy dỗ hạ nhân trong cung cũng không có sao!”
Chiêu Vũ đế nhăn mặt: “Để thái y tới xem qua chưa? Thái y nói thế nào? Thái tử, nếu nàng ta mang thai, sao trước đây không nghe con nói gì, ta và hoàng hậu cũng chưa từng nghe con nhắc tới”
“Chỉ vì con chưa cho nàng ấy một danh phận rõ ràng được, mà lại sợ phụ hoàng và mẫu hậu không vừa lòng, mới muốn đợi thêm một thời gian nữa rồi mới nói, nhưng không ngờ răng thái tử phi lại ra tay độc ác như vậy, quả thật rất đáng hận!”
Viên hoàng hậu ở bên cạnh lên tiếng: “Hoàng thượng, không bằng thế này đi. Chút nữa, chính thần thiếp sẽ tự mình tới xem tình hình của nữ tử kia. Nếu đứa trẻ có thể may mắn giữ được, vậy thì đó là chuyện tốt nhất, nhưng nếu không giữ được, xem xét thấy thái tử cũng coi trọng nàng ta như vậy, thì nên cho nàng ta một danh phận”
Chiêu Vũ đế không vui vẻ gì gật đầu: “Ừm, cứ làm theo những gì hoàng hậu sắp xếp đi”
Mộ Dung Bắc Quý lại không chịu buông tha: “Nhưng nhỉ thần cảm thấy, thái tử phi cố ý làm người bị thương, nên phải chịu phạt. Sự kiêu ngạo ngang ngược của nàng ta đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, nhỉ thần thực sự không nhìn được nữa rồi, không muốn nhân nhượng thêm nữal”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!