Người người chạy loạn, ngựa phóng điên cuồng, mã xa nghiêng ngả, cửa hàng xiêu vẹo.Đại lộ Tấn Dương thành, đại loạn.Hầu như khắp nơi đều rơi vào tình cảnh hỗn loạn.Nhưng mà bùng nổ đại loạn thì nhanh hơn nhiều so với việc đi trừ khử.Thời gian thoáng chốc, trên đường cái chỉ còn một mảnh hỗn độn, không một bóng người.Trống rỗng.Chính giữa đường lớn, sáu Tôn Minh Đảo đứng thành một hàng nhìn trống rỗng trước mắt, sáu cái mặt đều đen như đáy nồi.Không có; dân chúng xung quanh biến mất, và ba người Hiên Viên Triệt cũng chẳng thấy tăm hơi.Trên đại lộ, sáu người đứng chơ vơ.Lẽ nào lại như thế được, sao chúng dám nhân dịp hỗn loạn mà chạy trốn đi ngay dưới mũi họ được?! Tức giận dâng trào trong lồng ngực, tưởng chừng khí vọt lên khiến não sắp sửa thăng thiên luôn rồi!Sắc trời xanh biếc càng làm nổi bật thêm sự trống huếch của ngã tư đường.
Buồn cười quá thể.Trong đám người hỗn tạp đang chạy loạn có ba người không hề chạy ra xa mà quay ngược trở lại, chui vào khách điếm; ba người Hiên Viên Triệt tiêu sái vô cùng thản nhiên cực độ nhìn sáu vị Tôn Minh Đảo vẫn giận dữ đứng trên đường.Rồi đồng thời liếc nhìn nhau một cái, hổn hển thở gấp.Ba đấu sáu, dù có dùng toàn lực chém giết cũng hoàn toàn không có phần thắng; ý tưởng đối kháng thật sự hoàn toàn vô dụng.Cho nên, sau khi xem xét tất cả, kế tốt nhất chính là, theo-dân-tình-chạy-loạn!Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, ba người gần như ra tay cùng một thời điểm; ngựa nổi điên, mình lui lại, ẩn vào trong đám người còn đang lộn xộn —— chạy!Thở sâu một hơi, Hiên Viên Triệt tháo bỏ lớp vải quấn quanh tay trái để tránh lộ ra tà áo dính máu rồi lại nhìn tay của chính mình.Một đám máu thịt lẫn lộn.Một chuỷ thủ kia lực đâm rất mạnh, nếu hắn không phản ứng nhanh thì e rằng bây giờ đã không thể chỉ bị thương đơn giản vậy là xong.Lưu Nguyệt yên lặng, tự nhiên tự động quay người sang băng bó vết thương cho Hiên Viên Triệt.Vết thương sâu hoắm, gần như sắp chặt đứt năm ngón tay.Lưu Nguyệt nheo mắt.Vân Triệu đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới lúc này xoay đầu nhìn hai người kia, sau đó nhíu mày hạ giọng hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào?”
Đánh không lại, trốn không thoát; hỗn loạn ngày hôm nay không phải lúc nào cũng có, không thể lúc nào cũng gặp được cho đủ mà thoát chạy.Thời gian của bọn họ không có nhiều, nếu như cứ như vầy đi thẳng xuống, thế thì……….“Dịch dung thuật cộng với Súc cốt công, rất khó phòng bị.”
Hiên Viên Triệt không để ý tới thương thế trên tay mình, khuôn mặt lãnh khốc nghiêm túc nhìn ra bên ngoài.Hôm nay sáu Tôn Minh Đảo lại đã là một dáng vẻ khác.Từ lúc bắt đầu gặp bọn họ, đám người kia đã thay đổi dáng vẻ ba lần.Tinh diệu tới mức không ai nhận ra, quả thực đạt mức siêu phàm.Mỗi lần xuất hiện là một bộ mặt mới, thêm năng lực biến đổi xương cốt tuỳ lúc tuỳ chỗ, lại còn luôn ở trong bóng tối âm u bất chợt ló ra, khiến người ta không thể không phát sinh lòng căm tức vô hạn.Vân Triệu nghe xong liền vòng tay trước ngực tựa vào bức tường bên cửa sổ cau mày im lặng.Trong phòng, nháy mắt lâm vào một sự yên tĩnh ngắn ngủi.“Nếu muốn trốn đi thì không thành vấn đề.”
Băng bó tốt vết thương của Hiên Viên Triệt xong, Lưu Nguyệt ngẩng đầu buông lời, sắc mặt rét lạnh cực điểm.“A?”
Vân Triệu giương mắt ngó sang.“Chúng biết dịch dung, ta cũng biết; làm cho bọn chúng không thể nhận ra được không khó.”
Lưu Nguyệt xé rách một phần sàng đan (tấm trải giường), bắt đầu chậm rì rì chà lau máu trên tay mình.Hiên Viên Triệt nghe thấy liền nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt.Nguyệt biết dịch dung, chuyện này hắn biết.Năm đó nàng trưng ra khuôn mặt nho nhỏ vàng bủng như nến đến ngay cả hắn cũng không tìm được manh mối; nếu không phải nàng gặp nước mới khiến hắn phát hiện ra thì nàng hẳn đã có thể giấu diếm lâu hơn.Mà bây giờ, hắn chỉ biết rằng tay nghề của nàng còn cao hơn trước nhiều lắm.Về phần bị sáu Tôn Minh Đảo nhận ra thì bởi vì nàng vốn không dịch dung, nhiều lắm mặc nam trang là xong rồi.“Tránh né không phải là biện pháp.”
Nhìn sâu vào trong mắt Lưu Nguyệt, khuôn mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một tia sát khí.Trốn, trốn thế nào được? Trốn được một lúc không trốn được cả đời.Hắn là Vương của Thiên Thần; hắn không thể vĩnh viễn không ra mặt, không thể vĩnh viễn tránh ở sau lưng người khác.Cho nên dù hắn có biết rõ rằng Lưu Nguyệt biết dịch dung cũng không mở miệng; hắn phải giết chết sáu Tôn Minh Đảo, chứ không phải tránh né chúng.Một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt, Lưu Nguyệt vẫn lau máu trên tay, nói: “Ta cũng có ý đó, vĩnh tuyệt hậu hoạ.
(tiêu diệt vĩnh viễn, tránh để lại hoạ về sau)”
.Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt.Vân Triệu nghe Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nói đến đây thì cau mày, quăng một câu phá đám: “Bọn họ rất khó đối phó, toàn thể công kích và phòng thủ của họ vô cùng lợi hại.”
Bắc Đẩu thất tinh trận kia thật sự rất hoàn mỹ, không dễ giết.“Cho nên, ta sẽ đánh bại từng người.”
Lưu Nguyệt ném xuống sàng đan loang lổ màu máu.Nàng suy nghĩ mấy ngày, chỉ có điều vẫn không nghĩ được điểm nào tốt, không biết nên đánh bại từng kẻ một như thế nào.Mặt mày Vân Triệu tức khắc sáng ngời, sải bước đến gần: “Làm như thế nào?”
“Vân Triệu, ta nhớ rõ hoàng lăng của Tuyết Thánh Quốc là bút tích của bậc thầy về các cơ quan, Thành Vân năm đó.”
Hiên Viên Triệt nhìn Vân Triệu, tự dưng ném qua một câu trả lời.Vân Triệu vừa nghe thấy Hiên Viên Triệt nói vậy liền lập tức chuyển mày.Giơ tay sờ sờ chóp mũi, nhanh chóng phản ứng lại: “Ý ngươi là dẫn bọn họ tới……”
Hiên Viên Triệt gật đầu, trên mặt ẩn chứa ý cười thị huyết sắc lạnh.Nhác thấy ánh cười lạnh lẽo nơi khoé miệng Hiên Viên Triệt, mặt mày nhăn nhíu của Vân Triệu cũng giãn ra, hai tay vòng trước ngực nhìn Hiên Viên Triệt, thả lời: “Ngươi nợ ta một lần.”
Hiên Viên Triệt không nói gì chỉ yên lặng nhìn Vân Triệu, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã đáp ứng.Lưu Nguyệt không biết Hoàng lăng Tuyết Thánh quốc có chỗ gì tốt nhưng Hiên Viên Triệt và Vân Triệu thoạt nhìn đều có một vẻ cực kỳ chắc chắn, thế nên nàng cũng yên tâm.“Một khi đã vậy, chúng ta dẫn bọn chúng đến đó thôi.”
Xoa xoa tay, Lưu Nguyệt đứng lên, từ trong ngực lấy ra các dụng cụ mà nàng đã chuẩn bị từ trước.Sau đó, trong lúc lão bản khách điếm hoàn toàn không biết, căn phòng chỉ còn một mảng tĩnh lặng.Sau giờ ngọ, mặt trời lại ló rạng trên khung cửa sổ, ánh sáng ấm áp khiến lòng người dễ chịu.Ngã tư đại lộ trống trải sau một khoảng thời gian yên vắng, mọi người cảm thấy uy hiếp đã biến mất lại bắt đầu đổ ra đường.Trên ngã tư người xe lại tấp nập đông đúc.Đại môn của khách điếm mở rộng, ba nam nhân bình thường đến mức tầm thường, nếu họ lẫn vào trong đám người thì có tìm cũng tìm không ra, từ trong khách điếm đi ra ngoài.Lão bản đứng ở trước quầy, cười tít mắt nhìn theo bóng ba người đã đi xa dần mới đột nhiên phát hiện, hình như khách điếm của gã không có khách nào giống ba người này a.Mặt trời loé sáng, mọi thứ đều trở về bình thường.Thẳng một đường đi lên phía Bắc; có tài dịch dung hoàn toàn khác biệt với thời đại của Lưu Nguyệt, bây giờ huynh đệ phụ mẫu của ba người có đứng trước mặt họ thì cũng không nhận ra nổi.Lần này ba người Lưu Nguyệt từ ngoài ánh sáng biến vào trong bóng tối, làm cho sáu Tôn Minh Đảo trở thành một đám ruồi không đầu, không thể tìm được đối tượng chúng muốn giết.Dọc đường đi quả thật thanh tĩnh đi rất nhiều.Song trong khi xét đến vấn đề giữa thanh tĩnh và tốc độ thì Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đã hiểu ra được đạo lí ‘lúc ẩn lúc hiện’.Ẩn trốn hai ba ngày, lộ ra một sơ hở làm cho sáu Tôn Minh Đảo biết được bọn họ đã xuất hiện ở đó, bọn họ trốn chạy vẫn là theo hướng đó.Chẳng qua, chờ tới lúc sáu Tôn Minh Đảo đuổi đến thì họ đã sớm thay đổi diện mạo, thảnh thơi rời đi rồi.Cứ như thế áp dụng đạo lí chợt xuất hiện rồi lại biến mất, bỏ rơi sáu Tôn Minh Đảo, thẳng đường hướng lên phía bắc; hơn mười ngày sau, ba người tiến vào trong biên giới Tuyết Thánh quốc.Mây trắng bay bay, trời xanh như lụa.Khí hậu nóng bức tại Nam Tống cũ đã biến mất, lúc này Tuyết Thánh quốc vẫn là tiết cuối xuân đầu hạ, gió mát nhè nhẹ lay động, dễ chịu vô cùng.Hoàng lăng của Tuyết Thánh quốc nằm xa xa nơi góc thủ đô.Núi xanh trập trùng, nước biếc uốn quanh.Lăng mộ của Hoàng gia Tuyết Thánh quốc ẩn giữa chốn thanh sơn lục thuỷ, bên dưới tầng tầng lớp lớp những tán cây dày đặc xanh mướt; ngoại trừ dòng họ hoàng thất thì không người ngoài nào biết được vị trí của Hoàng lăng.Nên cho dù Hiên Viên Triệt biết lăng mộ Hoàng gia Tuyết Thánh vô cùng khó lường nhưng cũng chưa từng thật sự thấy nó.Khôi phục lại dung mạo, ba người cưỡi trên ba con ngựa, phóng vào trong dãy núi cao ngất.“Cư nhiên ở đây.”
Hiên Viên Triệt hơi nhướng mày nhìn núi non nhấp nhô trước mắt.Che phủ quá tốt, rõ ràng lăng mộ ở đây mà lại chẳng khác gì một cánh rừng hoang.Lời nói vừa rơi xuống, đột nhiên nổi lên một trận gió, rừng cây sau lưng ba người phát ra tiếng sàn sạt bất bình thường, không chút ấm áp, còn phảng phất sự âm trầm.“Đến rồi.”
Khuôn mặt Lưu Nguyệt không chút thay đổi, đầu ngẩng cao, trầm giọng nói.Khi ở rìa ngoài của biên giới bọn họ đã khôi phục lại dung mạo nguyên bản, nếu đến bây giờ mà sáu Tôn Minh Đảo còn chưa đuổi tới thì đã chẳng phải là sáu Tôn Minh Đảo.Tung vó phi nước đại, ba con ngựa xuyên nhanh qua giữa đường rừng quanh co nhỏ hẹp.“Nhìn rõ rồi, chính là nơi đó.”
Một bóng ngựa vượt lên trước, phóng tới sườn núi cao, Vân Triệu thần tình nghiêm túc, vung roi chỉ xuống một bãi đất trải đầy đá tảng bên dưới.“Ta đi mở khoá, tự mình cẩn thân.”
Vân Triệu dùng một ngón tay chỉ hướng cho Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt thấy rồi lập tức ném tám chữ sang; kéo dây cương trong tay, chuyển hướng đầu ngựa, không chạy xuống chân núi ngược lại tiếp tục lao lên trên núi.Không phải bất cứ cơ quan ở bất cứ nơi nào cũng có thể mở để tiến vào Lăng mộ Hoàng gia.Tiếng cây sàn sạt, thanh âm đằng sau càng lúc càng gần.Hơi thở âm trầm bức người nhanh chóng từ sau chụp tới.Hiên Viên Triệt hình như nghe được tiếng động của vạt áo lướt qua ngọn cây.Lập tức đánh mắt nhìn nhau, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đồng thời quất roi; tuấn mã ăn đau, lồng lên phi nước đại lao tới trước.Sau lưng họ, những vạt áo cắt ngang không khí, sáu Tôn Minh Đảo như đang bay đến.Tuấn mã nhanh, nhưng sáu Tôn Minh Đảo còn nhanh hơn.Chỉ vài cú tung người bay lên, họ đã sắp đuổi đến sau lưng Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt.Không kẻ nào quan tâm tới Vân Triệu đã tách riêng một ngả; mục tiêu của bọn họ là Hiên Viên Triệt, không phải Vân Triệu, hắn ta tự rời đi đó là tự biết điều.Mắt thấy sáu người kia sẽ rất nhanh rút ngắn được khoảng cách để vừa tầm ra tay, Hiên Viên Triệt bỗng nhiên quát nhỏ một tiếng, vỗ vỗ thân ngựa; hắn cũng không hề quay đầu lại, ôm chặt lấy Lưu Nguyệt rồi bay người lao bắn tới trước.Khinh công thi triển, tốc độ của hai người không biết nhanh hơn tuấn mã kia tới bao nhiêu lần.Lưu Nguyệt không giỏi khinh công, được Hiên Viên Triệt ôm trong tay cũng không nhàn rỗi.Vừa tiếp tục cùng Hiên Viên Triệt chạy tới trước vừa liên tục vung vẩy cổ tay hướng về phía lục Tôn đang đuổi theo đằng sau.Nào ám tiễn, nào độc dược, khói độc gì gì đấy chẳng thèm nhìn mục tiêu cứ thẳng tay tung về phía sau.Từng trận gió núi quét qua, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở đẳng trước, sáu Tôn Minh Đảo ở đằng sau, gió từ bên trên thổi xuống, mang theo làn khói độc mờ nhạt ùa xuống sáu Tôn Minh Đảo ở dưới.Cả sườn núi trong khoảnh khắc nhuộm đẫm sương khói đủ mọi màu sắc, có đỏ, có vàng, có xanh; thoáng nhìn trông đẹp vạn phần, giống như vô số cây hoa trên núi đồng loạt bừng nở.Mà lúc này, dưới chân núi xa xa, tiếng vó ngựa ổn định rõ dần; có hai dáng người xuất hiện trên con đường phía trước vốn đi ngang qua lại chuyển hướng, đang chậm rãi tiến đến nơi này.Hai người, hai ngựa, giẫm lên cỏ xanh tiến đến.“Thái tử điện hạ, không phải người đang cùng quốc chủ Tuyết Thánh quốc thương lượng sao?”
Một thân cẩm bào lam sắc, một trong tứ đại hộ vệ của Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ, Thiên Nhai đang đi theo sau Độc Cô Dạ mặc y phục màu bạch kim bỗng cau mày trầm giọng hỏi.Lần này Thái tử bọn họ vốn muốn tới Nam Tống triều, nhưng sau lại không biết Thái tử Độc Cô Dạ của bọn họ nghĩ thế nào lại tự dưng rẽ sang hướng khác đi đến thủ đô Tuyết Thánh quốc, vui vẻ nói chuyện với quốc chủ Tuyết Thánh.Nhưng bây giờ gã cũng chưa rõ, rốt cuộc hai người đã tán gẫu cái gì, đã nói xong cái gì? Thế nhưng chưa kịp hỏi thì Thái tử bọn họ đã vội thúc ngựa chạy lấy người.Một thân trường bào bạch kim, Độc Cô Dạ băng lãnh vẫn tiếp tục thả ngựa đi trước.Toàn thân tản ra hơi lạnh, ở cái tiết trời cuối xuân đầu hạ này lại khiến người ta cảm thấy rất tốt đẹp, như thể nóng nực đều tiêu biến hết.Cưỡi ngựa đi đằng trước, Độc Cô Dạ có nghe thấy câu hỏi của Thiên Nhai nhưng y không trả lời.Quan huyện không bằng hiện quản (quản lí hiện thời).Tuy y đã bàn bạc xong với quốc chủ Tuyết Thánh về các điều kiện y đã nghĩ kĩ, nhưng đối với chỗ Hách Liên Vân Triệu y còn chưa lo ổn thoả.Chiếm giữ một nửa giang sơn của Nam Tống, hắn ta có vội thế nào đi nữa thì cũng phải tự mình đi lo cho ổn thoả mới phải.Thiên Nhai không thấy Độc Cô Dạ trả lời cũng liền im lặng không nói.Thái tử cảm thấy không cần phải thừa lời nói cho gã, hoặc có nói thì gã cũng không hiểu, vậy nên đơn giản là sẽ không mở miệng; thói quen này của thái tử bọn họ đã sớm trở thành điều quen thuộc với gã.Quay đầu nhìn ngọn núi trước mặt, Thiên Nhai buồn chán đưa mắt vô vị ngó lướt qua.“A, Thái tử, trên núi có người thả độc.”
Ngẩng đầu, ngọn núi cao chót kia vừa đúng rơi vào tầm mắt Thiên Nhai; cũng là một trong số các cao thủ, gã liếc mắt liền nhận ra làn sương sặc sỡ kia là khói độc chứ không phải hoa núi đồng loạt bừng nở, tức khắc a một tiếng.Độc Cô Dạ nghe thấy cũng chỉ nghiêng mắt lướt qua, không phản ứng gì tiếp tục đi về phía trước.Việc đó, y không quan tâm.Rong ngựa đi tiếp, không chút chậm lại.**************Lại nói đến Hiên Viên Triệt đang túm lấy Lưu Nguyệt phóng như bay tới vị trí Vân Triệu đã chỉ.Tuy ở đằng sau, Lưu Nguyệt đã giở ra hàng ngàn mánh lới, nhưng sáu Tôn Minh Đảo chính là sáu Tôn Minh Đảo, trò bịp nho nhỏ này nào có thể đối phó được họ.Tiếng xé gió mãnh liệt; ám khí, khói độc, tất cả đều vô tác dụng.“Ầm!!”
Một tiếng vang dữ dội, chỗ Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vừa mới đứng vài giây trước bây giờ cây cối văng tứ tung, bị kiếm khí cường đại san bằng thành bình địa.“Rào…..”
Tiếng rạn nứt vang lên, cây cối sụp đổ vô số.
“Oàng!”
Đất đá bay loạn, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cái hố.
(hãy tưởng tượng nó như cái ổ trâu – lớn hơn ổ gà và nhỏ hơn ổ voi:)))Bụi cát mù mịt bốn phía, phủ lên đầy đầu đầy người Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt; nếu không phải họ chạy nhanh thì cái hố to đùng kia chắc hẳn sẽ xuất hiện trên thân Hiên Viên Triệt.
Khinh công của Hiên Viên Triệt giỏi vô cùng, tốc độ dĩ nhiên khỏi bàn, thế nhưng mang theo Lưu Nguyệt thì kiểu gì cũng có chút cản trở.Mà sáu Tôn Minh Đảo mỗi kẻ đều rảnh rang thoải mái một mình một người, khoảng cách giữa họ với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt dần dần bị rút ngắn một cách mạnh mẽ.“Lam, Bạch, Hồng, Lục, Kim.”
Hắc Tôn dẫn đầu đoàn người đã trông thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, vung tay, lạnh lùng buông một tiếng gọi năm vị Tôn còn lại.Chớp mắt, năm Tôn tức khắc tản ra, tạo thành thế quạt lao đến vây đánh Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt; xem ra lần này muốn tiêu diệt Hiên Viên Triệt tại đây.“Còn gần mười trượng.”
Ánh mắt Lưu Nguyệt lướt qua, nhanh chóng ước chừng khoảng cách rồi nói với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt nghe được nhíu mày.Lúc này bọn họ còn đang ở giữa lưng chừng núi, địa phương mà Vân Triệu chỉ định còn cách khá xa; cứ tiếp tục như vầy chắc chắn không đến được nơi đó.Hai địch sáu, đã đoán trước là thắng không nổi.Mặt mày trầm xuống, Hiên Viên Triệt vừa điên cuồng lao đi, hai con ngươi tinh lượng thần tốc quét tới khoảng đất đá nơi vách núi bên cạnh rồi bất chợt quát khẽ: “Ôm chặt ta.”
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay đầu chuyển hướng, phóng tới bên vách núi cheo leo.Núi non hiểm yếu, vách đá trơn truột, giống như một tấm gương dựng đứng nghiêng nghiêng trên mặt đất.Thảng hoặc có một hai thân cây vươn dài ra khỏi vách núi, ngó đầu qua, tưởng như tròng mắt cũng muốn rớt xuống đáy sâu, hiểm trở khác thường.Một cái nhún mình lao đến bên vách đứng, Hiên Viên Triệt trở tay ôm chắc thắt lưng Lưu Nguyệt, thân hình nhoáng lên, tấm lưng cẩn thận dựa vào vách đá nhẵn bóng như mặt gương, trượt xuống.
Gió núi rét lãnh thấu xương ập lên khuôn mặt, bức bách Lưu Nguyệt không thể mở nổi mắt.Không khí như cuồng phong lao vào trong phổi, trong chớp mắt hô hấp như bị đình trệ.Tóc tai hỗn độn, những sợi tóc quấn lấy nhau bừa bãi vũ động.
Khoé miệng nhè nhẹ run rẩy, Lưu Nguyệt càng gắt gao nắm chặt bàn tay của Hiên Viên Triệt, đuôi mắt lướt qua bên dưới – còn cách mặt đất tầm ba trăm thước nữa.Cứ từ đỉnh núi trượt xuống như thế, bảo hiểm hay cái gì cũng không có, cho dù là nàng thì liều mạng kiểu này chính là lần đầu tiên.Phút chốc, trong mắt chỉ in bóng vách đá như gương đồng sáng loáng kia.Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, như một thác nước cao nghìn dặm, đổ xuống.Vừa lúc ấy Độc Cô Dạ vẫn đang đi ngang chân núi, khoé mắt sớm nhận thấy sự biến đổi trên vách đá liền không khỏi nhẹ ghìm cương ngựa chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên.Lướt xuống từ độ cao như thế – Đây là không cần mạng nữa hay là to gan lớn mật tới độ tột đỉnh rồi?Tiếp tục ngẩng đầu, nhìn theo hai thân ảnh tựa như ánh sao băng rơi xuống; Độc Cô Dạ thản nhiên dừng lại –– y thật muốn nhìn xem hai cái người kia chết thế nào.Dám từ đó lao xuống.Con ngươi lãnh đạm tựa hồ sâu, không gợn lên một nét sóng nhỏ nhoi.Tóc đen tung bay, cuồng loạn đan xen, rơi xuống từ trời, làn gió nuối tiếc, đuối sức cố giữ lại những lọn tóc đen tuyền mềm mại ấy làm lộ ra khuôn mặt của hai chủ nhân.Càng lúc càng gần, dung mạo kia càng lúc càng rõ rệt.Độc Cô Dạ ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt của hai người kia, bỗng nhiên rùng mình, gương mặt ấy hoàn toàn ngoài ý muốn của y; trong chốc lát, trái tim khẽ nảy lên.Thân thể lười biếng trên lưng ngựa liền ngồi thẳng dậy.Mi mắt chớp chớp, Độc Cô Dạ chăm chú nhìn hai người trượt từ trên đỉnh núi xuống – nếu y không nhầm, trong đó có một người…… là Lưu Nguyệt…….Mí mắt thoáng cái như nổi cộm.Giờ này Lưu Nguyệt đáng ra phải ở Bắc Mục chứ, sao có thể ở nơi này?Lại rất nhanh lướt qua người bên cạnh Lưu Nguyệt, đôi mắt Độc Cô Dạ trở nên lạnh lẽo; Hiên Viên Triệt, là Hiên Viên Triệt, sao nàng lại ở cùng với Hiên Viên Triệt?Không cho phép Độc Cô Dạ nghĩ nhiều gì thêm, từ trên vách đá sau lưng hai người Triệt Nguyệt đột nhiên xuất hiện sáu thân hình cũng men theo bờ đá lướt xuống dưới.Hai trước, sáu sau.Độc Cô Dạ lại chớp mắt.Đây là làm sao? Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt bị người đuổi giết?Công phu của hai người kia đã cao đến thế thì thế nào lại bị người đuổi giết tới mức phải chạy trốn tới một nơi nguy hiểm như vầy?Suy nghĩ lưu chuyển rất nhanh trong đầu óc y – một bóng người phóng vụt qua, bắn tới bên dưới vách đá.Vù vù lao xuống, cho dù trên đường rơi trượt có túm được vài cành cây, làm giảm tốc độ rơi xuống nhưng tiếng xé rách không khí vẫn rít lên bên tai.Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt, tay phải vận lực, dồn toàn bộ công lực toàn thân lên bàn tay, trở tay định đánh vào vách đá sau lưng để giảm tốc độ lần cuối.Thế tay quét lên không trung, nhưng chưa đánh ra.Khoé mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên bắt được thân ảnh một người đang từ phía dưới bay đến chỗ bọn họ, phất tay chuẩn bị tung tới cho họ một chưởng.Mục mâu thần tốc quét qua – đồng tử Hiên Viên Triệt trừng lớn, Độc Cô Dạ.Nháy mắt nhận ra kẻ từ phía dưới bay lên kia là Độc Cô Dạ, Hiên Viên Triệt nhanh chóng biến chiêu.Tay phải giơ lên, không đánh vào thạch bích sau lưng mà chuyển xuống, thẳng thắn đối lại với một chưởng đánh lên của Độc Cô Dạ.“Ầm!”
Chỉ nghe một tiếng rung vang động, Lưu Nguyệt cảm thấy tốc độ rơi như bị chặn sững lại trong không trung, ngay sau đó thân hình trở nên mềm nhẹ đến tưởng như sắp lay động theo làn gió cuốn; Chờ đến khi nàng phản ứng lại, hai chân đã yên ổn đứng trên mặt đất.Mà trước mặt nàng, Độc Cô Dạ liên tục lùi ra sau mấy bước mới có thể ổn định tiếp được nội lực phản kích trong một chưởng của Hiên Viên Triệt; y ngẩng đầu nhìn lại.“Cảm tạ.”
Hiên Viên Triệt đứng lại, lạnh lùng bình tĩnh ném hai chữ cho Độc Cô Dạ rồi ngay lập tức xoay người nắm lấy tay Lưu Nguyệt tiếp tục chạy tới địa phương Vân Triệu đã chỉ định.Ngay ở đằng trước thôi, gần lắm, lập tức là đến rồi.“Độc Cô Dạ.”
Lưu Nguyệt cũng không nghĩ tới sẽ gặp Độc Cô Dạ ở nơi này, không khỏi có phần hơi hơi kinh ngạc.Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc chứ, Lưu Nguyệt nàng cũng là quỷ tinh linh nha.
(tinh linh rãnh mãnh)Gặp Độc Cô Dạ tại đây liền tức khắc giơ tay làm dấu cho y xem, sau đó nhanh chóng theo Hiên Viên Triệt phóng về phía trước.Người đông thì thế mạnh; Hiên Viên Triệt, nàng, Vân Triệu, ba chọi sáu, quá ít.Nếu thêm được Độc Cô Dạ quân mới sức hăng, tình hình trận đấu sẽ khác đi rất nhiều.Đuổi giết? Độc Cô Dạ nhìn dấu tay của Lưu Nguyệt, khẽ nhíu mày.Có thể đuổi giết khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt phải chật vật như vậy, quả là một nhân vật đáng nhìn.Thiên Nhai đằng xa xa bây giờ mới hồi thần, kinh ngạc nhìn hai người kia; đây là thế nào a, hai người này cũng có ngày bị đuổi giết a.Sáu thân hình phi hạ nhanh như chớp giật.Xé toang làn gió, nhoáng cái lướt xuống bờ đá, không như Hiên Viên Triệt lợi dụng chưởng lực của Độc Cô Dạ để tiếp đất, mà là một đoàn sáu người nắm tay nhau xoay mình trên không trung rồi thẳng tắp hạ từ trên vách xuống.Độc Cô Dạ nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền nhuộm màu nghiêm trọng; Năng lực thật cường hãn!Tay áo bay bay, sáu Tôn Minh Đảo vừa trượt xuống, lướt qua Độc Cô Dạ, ngay lập tức lao đến đánh Hiên Viên Triệt đang đứng.Khoé mắt Độc Cô Dạ ngó nghiêng, đột nhiên ra tay chộp tới vị nữ Tôn đi cuối cùng.Nữ Tôn há phải kẻ dễ trêu vào? Chỉ nghe bịch một tiếng, hai người chớp mắt ra chiêu đỡ lại, những tiếng vang nặng nề liên tiếp nổ ra.Cùng lúc đó, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đã bước đến đứng vững trên vị trí Vân Triệu chỉ định.Hai người kề lưng vào nhau, nhuyễn kiếm trong tay dao động, sẵn sàng nghênh chiến với sáu Tôn Minh Đảo đang bổ tới.Cổ tay Độc Cô Dạ cảm giác được sự rã rời đau đớn sau khi chịu lực phản pháo từ một chiêu của vị nữ Tôn kia, mặt y không đổi sắc chút nào nhưng sâu thẳm trong con ngươi hắc lam lại trào lên sự hứng thú.Công lực quả rất mạnh – những người này là từ nơi đó đến ư.Khó trách có thể bức bách Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt tới mức này.Độc Cô Dạ tức khắc nhón mũi chân, tung người xuyên qua vòng vây của sáu Tôn dừng lại bên người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, nhanh nhẹn gạt đi hai đường công kích hướng vào Hiên Viên Triệt.“Họ là ai?”
Độc Cô Dạ lạnh lùng.“Lục Tôn Minh Đảo.”
Hiên Viên Triệt nhanh gọn đáp lại.Độc Cô Dạ nghe thấy câu trả lời không khỏi nhăn mặt nhíu mày; quả nhiên là người của Minh Đảo, hèn gì lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.Cổ tay y lại tiếp tục chuyển động, đỡ giúp hai chiêu tấn công khác nhằm vào Hiên Viên Triệt.Tất cả công kích của sáu Tôn đều nhằm đến Hiên Viên Triệt, không cần nói thì y cũng quá rõ ràng, đây là muốn giết chết Hiên Viên Triệt mà.Sau khoảnh khắc chớp mắt nhận ra sự thật tàn khốc, Độc Cô Dạ không kìm được cảm thấy chút hối hận, sao y lại ra tay cơ chứ.Cái kẻ mà y không muốn chạm mặt nhất chính là Hiên Viên Triệt, nếu không có hắn thì mình đã có thể……….Nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng có ích gì, xen vào thì cũng xen vào rồi.Cuồng phong cuốn cây rụng lá, bụi đất tung bay đầy trời.Sáu Tôn Minh Đảo đấu với Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ, ba đại cao thủ giỏi nhất của Trung Nguyên – Nháy mắt, những thanh âm quỷ khóc sói gào như vất vưởng đâu đó trong không trung.Sát khí lãnh giá mù mịt bốn phía.Thiên Nhai ở một bên vốn đang nghĩ tới việc lao tới cạnh Thái tử của gã thấy được tình huống như vậy liền sững người; phía đằng đó, không có từng ấy năng lực thì tốt nhất không được nhúng tay vào.Kình phong cường đại tưởng như cướp sạch không khí trong lồng ngực, gã hụt hơi cố gắng hô hấp, một bước cũng không tiến lên nổi, nói gì đến sang bên kia hỗ trợ ba người.Ba đấu sáu, trong lòng Lưu Nguyệt cũng cảm nhận được sự căng thẳng.Bỗng nhiên từ dãy núi vang lên một âm thanh trầm đục; bãi đá dưới chân mấy người đang giao chiến tự dưng ầm ầm tách ra.Lộ ra một miệng hang đen ngòm.Vừa sâu vừa rộng, có vẻ không có giới hạn.Sáu Tôn Minh Đảo đang dồn toàn lực đánh chết Hiên Viên Triệt, không kịp đề phòng, oàng một tiếng rơi xuống dưới, thoáng cái biến mất, hoàn toàn không kịp để cho người ta nghĩ ngợi.Cùng lúc ấy, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt lập tức tóm lại tay của sáu người kia, không để bọn họ phi thân nhảy lên khỏi miệng hang.Hang động mở ra rồi lập tức đóng lại, chỉ trong nháy mắt.Thiên Nhai ở bên cạnh chỉ chớp mắt một chốc, mấy người vừa mới giao chiến trước mặt gã đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mảnh đất trống cô quạnh đầy cát sỏi.***********Trời vẫn xanh như thế, mây vẫn trắng như thế.Hoàng lăng Tuyết Thánh quốc, đã mở ra.