Không chiếm được chính là hủy diệt, không thể thần phục thì chỉ là đồ vô dụng.
Chính là, từ xa nhìn thoáng qua, hắn đột nhiên đổi ý, hắn không muốn giết nàng, không biết vì cái gì, chính là không muốn.
“Hãy bớt sàm ngôn đi.”Vẫn lạnh lùng dựa vào cây ngô đồng Lưu Nguyệt, nhìn Độc Cô Dạ đằng sau thần thái hoảng sợ trong nháy mắt, lạnh như băng mắt bá sáng ngời.
Lời nói còn đang phiêu đãng trong không trung, phong nhận trong tay đã muốn bắn về phía Độc Cô Dạ.
Phương hướng xẹt bay, nhanh như tia chớp.
Mắt thấy Độc Cô Dạ cái gì cũng không chuẩn bị, phải chịu một chưởng phong nhận, hắn đột nhiên hơi hơi động.
Chỉ thấy cổ tay hắn vung lên, trong tay áo sáo ngọc nháy mắt chém ra, trong người tiền nhoáng lên một cái.
Chỉ nghe phịch một tiếng giống như tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, phong nhận của Lưu Nguyệt bị sáo ngọc trong tay Độc Cô Dạ hóa giải nhẹ nhành như không.
Lưu Nguyệt thấy vậy hơi nheo nheo mắt. Nàng tuy rằng không dùng toàn lực, nhưng xem ra Độc Cô Dạ cũng ngăn cản rất dễ dàng.
Không nghe nói võ công Độc Cô Dạ cao bao nhiêu, chỉ nghe qua hắn giỏi mưu lược, đứng đầu trong 7 nước. Hiện tại xem ra có lẽ sự việc không đơn giản như vậy, Độc Cô Dạ này quá mức sâu không lường được.
Đoi mắt chợt lóe ra sát khí. Người này rất nguy hiểm, nhất định sẽ uy hiếp đến Triệt. Hiện tại hắn chỉ có một mình, vậy tốt nhất…
Ý niệm trong đầu chợt lóe, Lưu Nguyệt rất nhanh tiến lên trước một bước, năm ngón tay ấn lên dao cầm.
Một cước bước lên. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Vừa rồi trước mắt vẫn là rừng cây rậm rạp, Độc Cô Dạ đứng sừng sững ở phía trước. Một bước chân, tuy rằng vẫn là một mảnh rừng cây, nhưng Độc Cô Dạ lại biến mất, cả một tia tung tích cũng không thấy.
Lưu Nguyệt đột nhiên cả kinh. Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ…
Ý niệm xẹt qua, Lưu Nguyệt vội vàng lui từng bước về, cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi. Độc Cô Dạ vẫn thản nhiên đứng ở nơi đó, không hề di chuyển, cực kì bình tĩnh nhìn nàng.
Năm ngón tay gắt gao nắm chặt tay còn lạ đang ôm dao cầm, Lưu Nguyệt cắn chặt môi dưới.
Chết tiệt, đây là bố trí quái quỷ gì?
Thản nhiên nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ chậm rãi mở miệng nói : “Hôm nay, ta không thể giết ngươi. Sau này, đi hay ở, tùy ngươi”.