Mi không vẽ mà dày, thần không tô mà sống động, mắt như sao sáng, phong thái hơn người.
Trong nháy mắt, mọi người chung quanh nhất tề an tĩnh lại, trong lòng đều cùng loé ra ý niệm này.
Chỉ thấy, người trong xe ngựa ăn vận vô cùng đơn giản, áo bào màu nguyệt bạch, tóc đen dài tuỳ ý buộc thành một bó, không có bất kỳ trang sức dư thừa gì, nhưng phong tư thiên thành, ngạo nghễ quần hùng.
Một thân trong trẻo mà lạnh lùng, anh khí bừng bừng.
Đôi mắt đen như diệu thạch đảo qua mọi người, ánh mặt trời sáng lạn cơ hồ đều bị hắn đoạt mất, quả thực tuấn lãng như từ bức tranh đi ra, phong độ này, là nhân trung cực phẩm. (diệu thạch: có một loại đá người ta gọi là “đá thiên thạch”, nó màu đen, khi mài rồi trở bên vô cùng bóng, dưới ánh sáng mặt trời loé sáng như màu mắt con người vậy)(nhân trung cực phẩm: cực phẩm trong loài người)
Người trong giang hồ cũng không phải chưa gặp qua người đẹp, nhưng nam tử tuấn mỹ này, cư nhiên như hút hồn bọn họ, có thể thấy được phong tư tuyệt đỉnh đến mức nào.
Bạch y nhân thản nhiên nhìn lướt qua đám người xung quanh, cất bước đi vào khách điếm, mã xa phu (người đánh xe ngựa) theo sát phía sau.
Đợi cho bạch y nhân biến mất trong khách điếm, mọi người bên ngoài mới hoàn hồn phản ứng lại, nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nói gì cho phải.
Nếu đó là một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, bọn họ trợn tròn mắt xem còn không có gì đáng nói, nhưng đây rõ ràng là một gã nam nhân.
Bọn họ cư nhiên là loại người “đức hạnh” như vậy, quả thực là…..
Chỉ là, không biết giải thích sao, ánh mắt bị hắn hấp dẫn, ánh mắt tự động nhìn hắn chăm chú, cứ như hắn trời sinh ra là để vạn người chú mục vậy.(chú mục: nhìn chăm chú/ngưỡng vọng)
Giờ ngẫm lại, thấy thật mạc danh kỳ diệu.
Mọi người phản ứng lại được rồi mới cảm thấy hối hận, như thế nào lại bị một nam nhân hấp dẫn, quên mất chuyện đề nghị có thể dàn xếp cho bọn họ ở trọ cùng không, lúc này, người đã đi mất, bọn họ đi đâu tìm hắn đây, chẳng lẹ hôm nay thật muốn ngủ ngoài đường cả đám.
Trong nhất thời, bên ngoài điếm còn ồn ào ầm ĩ hơn cả ban nãy nữa.
Tiến vào trong, mã xa phu vẫy tay cho chưởng quầy lui, cùng bạch y nhân tiến vào phòng hạng nhất.
“Chủ nhân, uống trà.” Cởi bỏ mũ rơm trên đầu, mã xa phu lộ ra tướng mạo vốn có, ác liệt mà lãnh khốc, đây chẳng phải là đệ nhất Huyết ảnh vệ - Đỗ Nhất – thủ hạ của Lưu Nguyệt sao.
“Không cần.” Bạch y nhân ngẩng đầu nhìn bên ngoài viện, một mảnh hoa nở rộ chào đón xuân sang.
Dung mạo tuyệt sắc, phong tư trác tuyệt.
Nhìn kỹ, kia không phải Lưu Nguyệt thì là ai.
Chính là, so với Lưu Nguyệt mười ba tuổi trước kia, càng trở nên xinh đẹp, hơi thở càng bình tĩnh, giống như những người từng trải đời.