Lúc Thẩm Thư Dư đến văn phòng, thì thấy cô gái đã tạt sơn lên người mình đứng sát bàn giáo viên.
Một giờ trước vì quá bất ngờ và lo lắng nên cô chẳng buồn để ý đến cô gái đứng trước mặt này. Hiện tại nhìn kĩ đúng là rất xinh đẹp.
Cô gái đứng trước bàn giáo viên ưỡn ngực đứng thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên. Đôi mắt cô ta rất to, mái tóc thẳng tắp, nhưng Thẩm Thư Dư không nhận ra đã đắc tội cô ấy chỗ nào.
Thầy dạy nhảy đã sớm giáo huấn cô ta một trận ở phòng giáo vụ, nói với cô ta là khi Thẩm Thư Dư tới phải nói lời xin lỗi thật tốt.
"Trương Kỳ, em hiện tại liền xin lỗi Thẩm Thư Dư đi." Thầy dạy nhảy nói.
Vốn tưởng rằng cô gái này nhiều ít sẽ phản kháng một chút, những nữ sinh cùng ban xảy ra tranh chấp thực sự không hiếm, nhìn mãi cũng thành quen. Nhưng Trương Kỳ lại thập phần dứt khoát đi đến trước mặt Thẩm Thư Dư, dùng sức khom lưng, nói: "Thẩm Thư Dư, thực xin lỗi, tôi không nên tạt sơn lên người cô, tôi biết sai rồi."
Thẩm Thư Dư ngẩn ra.
Vài phút trước cô có rất nhiều suy đoán trong đầu, nhưng tuyệt không nghĩ tới cô ta có thể nhận lỗi nhanh chóng như vậy.
Trương Kỳ hướng Thẩm Thư Dư cong eo, hạ thắt lưng, thái độ vô cùng thành khẩn.
Văn phòng lúc này có ba giáo viên đứng xung quanh nhìn chăm chú, lúc cô vào cửa thì đã tháo khẩu trang xuống.
Lúc này bọn họ đang chờ Thẩm Thư Dư trả lời.
Váy ướt sũng dán chặt vào người làm cô không được thoải mái, vốn dĩ cô chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện này rồi về kí túc xá tắm rửa, đánh một giấc thật ngon cái đã.
Nhưng Thẩm Thư Dư lại tò mò hỏi Trương Kỳ: "Cô vì cái gì mà phải tạt sơn lên người tôi?"
Tất cả mọi chuyện đều có nhân có quả, Thẩm Thư Dư trong lòng biết sẵn đáp án mà vẫn không nhịn được, nhanh chóng mở miệng.
Trương Kỳ đã dự liệu trước cô sẽ hỏi câu này. Trước đó, lúc chờ Thẩm Thư Dư tới cô ta đã nghĩ ra một cái cớ thoái thác hoàn hảo. Bây giờ liền bình tĩnh mở miệng: " Vì tôi thực chán ghét cô!"
"Vì cái gì mà cô chán ghét tôi?"
Lúc Thẩm Thư Dư hỏi câu này vẫn thở hồng hộc, thậm chí mũi và đuôi mắt còn đỏ ửng vì thời tiết lạnh lẽo.
Trương Kỳ ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Thư Dư bộ dáng vô tội khả ái. Dù sao cũng chỉ là một nữ sinh nên trong lòng không tránh khỏi cảm thấy mình có chút tàn nhẫn.
Cô ta không nhịn được, nuốt nuốt nước bọt, theo bản năng giơ tay lên đếm: "Tôi ghét cô vì cô dối trá, ghê tởm, còn có..."
Còn có cái gì Trương Kỳ cũng nghĩ không nổi nữa.
Thẩm Thư Dư cúi đầu, tuy là biết kết quả này, nhưng cô trong lòng vẫn man mác buồn.
Cô không rõ, Trương Kỳ và cô đâu có quen biết gì nhau, sao lại nói cô dối trá cơ chứ?
Thầy giáo vụ đối với Trương Kỳ xử phạt thật nặng, nếu trong khoảng thời gian này cô ta còn phạm thêm lỗi nào nữa thì sẽ bị đình chỉ học. Đối với sinh viên còn đi học mà nói, hình phạt này tương đối nghiêm trọng. Trương Kỳ không những tạt sơn lên người Thẩm Thư Dư mà còn thiếu chút nữa làm lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường bị trì hoãn. Các giáo viên xử như vậy cũng hợp tình hợp lí.
Trương Kỳ đối với kết quả này tựa hồ cũng không bất mãn gì, cô ta vui vẻ tiếp thu, sau khi xin lỗi Thẩm Thư Dư xong cũng quay lưng rời đi. Toàn bộ quá trình, người phạm lỗi là Trương Kỳ nhưng các giáo viên không thể tìm ra điểm xấu khác để chê trách, nếu không phải Thầy Trần chính mắt nhìn thấy Trương Kỳ tạt sơn Thẩm Thư Dư, mọi người sẽ đều hoài nghi liệu cô ta có phải là thủ phạm thật sự không nữa.
Trương Kỳ đi rồi Thẩm Thư Dư vẫn còn ở lại văn phòng thêm một lúc lâu, là Thầy Trần giữ cô ở lại.
Đối với Thẩm Thư Dư hôm nay gặp nguy không loạn, Trần Cơ Huệ tỏ vẻ thực vui mừng, hơn nữa lần này múa mở màn cô cũng biểu diễn vô cùng xuất sắc, "Vừa rồi Lão Trương điểm danh khen ngợi chúng ta đấy Thư Dư, em lần này biểu hiện thực tốt. Tuy rằng em mới chỉ năm nhất nhưng các giáo viên khác đã quyết định cử em tới tham gia đội Cổ điển đàn vũ đạo* rồi. Hình như học kỳ sau chính thức khai mạc. Em cố gắng lên nhé!"
(*) Một đội âm nhạc gồm múa và đàn.
Thẩm Thư Dư nghe thấy tin tức này thì nhanh chóng cảm ơn rối rít.
Đội cổ điển đàn vũ đạo của trường Đại học Truyền thông Z vẫn luôn phi thường nổi danh, từng nhiều lần đạt được các giải thưởng lớn của Quốc Tế. Thẩm Thư Dư có thể trở thành đội viên không thể nghi ngờ là một tin tức khiến người ta cao hứng cả ngày.
Trần Cơ Huệ duỗi tay vỗ vỗ vai Thẩm Thư Dư, "Không cần cảm ơn đâu, là do chính nỗ lực của em đấy thôi. Ba tháng nay nỗ lực của em thầy đều nhìn rõ. Căn bản của em rất vững chắc nhưng vẫn luôn đến tập luyện sớm nhất. Thầy rất thưởng thức em."
Đối với Thẩm Thư Dư mà nói, bất luận cái gì đều không thể so với lời khẳng định của giáo viên. Cô lần này dứt khoát cúi chào, "Cảm ơn thầy rất nhiều ạ."
Từ văn phòng bước ra sân trường vẫn trống không như cũ, lễ kỷ niệm 60 năm vẫn chưa kết thúc.
( Cho bạn nào không hiểu thì Thư Dư đã biểu diễn xong tiết mục của mình nên không cần thiết phải ở lại. Vì vậy mới có thời gian đến văn phòng.)
Thẩm Thư Dư chuẩn bị trở về kí túc xá, trên đường đi ngang qua tủ kính trưng bày trên hành lang, cô vô thức dừng lại.
Bởi vì 60 năm kỷ niệm ngày thành lập trường nên trong tủ kính trưng bày rất nhiều tác phẩm ưu tú, trong đó còn có tác phẩm đạt giải nhất trên cả nước. Thẩm Thư Dư cũng là lần trước vô tình liếc ngang bức tranh này liền bị hấp dẫn ngay.
Tác phẩm đó là 《 Năm Tháng 》, một bức tranh thuỷ mặc sâu lắng mà cũng sinh động không kém. Thẩm Thư Dư đưa mắt nhìn xuống góc phải bức tranh, tên tác giả là: Phó Chước.
Một bức tranh đầy khí khái như thế mà lại được vẽ ra từ chính tay của một chàng sinh viên còn chưa tốt nghiệp. Thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Kỳ thật cái tên Phó Chước này Thẩm Thư Dư vẫn thường xuyên nghe Phương Kỳ nhắc tới bên tai, nói là một trong bốn phong vân học trưởng trong trường, đáng tiếc hiện tại bởi vì đang là kỳ thực tập nên rất ít khi xuất hiện.
Thẩm Thư Dư cũng rất tò mò anh ta rốt cuộc có bộ dáng như thế nào. Liệu có "khủng bố" như Phương Kỳ nói hay không nhỉ?
Cô lấy di động ra, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chụp lại bức tranh đẹp đẽ này.
Trời vẫn còn rất lạnh, cô nhanh chóng kéo lại áo khoác rồi vội vã đạp tuyết trở về kí túc xá.
= = =
Hiện tại, Trương Kỳ đi ra khỏi văn phòng giáo vụ rồi lén lút đến một căn phòng bi-da ngầm bên ngoài trường.
Loại phòng bi-da này cực kì phổ biến vì phục vụ không tệ, không gian rộng rãi, nơi đây rất được các phú nhị đại ưu ái lui tới.
Trước mắt, bàn số 8 trong góc phòng kia ầm ĩ vô cùng.
Trần Gia Hào trong miệng ngậm một điếu thuốc, nói: "Này, Phó gia, các cậu đừng phách lối, coi chừng chơi không lại tôi đấy."
Một bên Dư Tiểu Phong nhất quyết không đồng ý, cậu ta trong tay cầm một chồng tiền, trực tiếp đặt xuống trước mặt Phó Chước.
"Hắc, Trần Gia Hào, ngượng ngùng nga, tôi liền đánh cuộc Phó gia thắng anh đấy? Anh làm gì được tôi?"
Phó Chước nhìn Dư Tiểu Phong Phong một cái, tay phải cầm cây gậy đi đến sát mép bàn bi-da. Anh cười nhẹ một tiếng, tay cầm lấy hai viên cầu, một viên giữ lại, một viên ném cho Trần Gia Hào, "Bắt đầu đi, cậu chơi trước."
Bên này náo nhiệt, bên kia cũng tụm lại tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ.
Đâu đó vang lên tiếng huýt sáo, cả căn phòng ồn ào lộn xộn không tưởng nổi.
"Di, anh ta là Phó Chước đi!"
"Dựa vào, đúng là không sai, hoả nhãn kim tinh của tôi nói cho tôi biết chính là hắn đó."
"Đã lâu không nhìn thấy anh ấy a, dáng dấp vẫn đẹp trai như cũ ha, ngươi nhìn đôi chân thon dài của ảnh đi... cả cái eo nữa, thật muốn vươn chân kẹp một chút."
[ Mấy chị này định xử luôn anh trai nhà tui đó hả?:)) ]
"Thật á, người như Phó Chước mà cậu cũng dám tơ tưởng?"
"Như thế nào không thể tưởng, dáng dấp như thế mà không tranh thủ ngắm một chút thì thật là đáng tiếc lắm nga."
Một ván bi-da nhanh chóng kết thúc, người giành chiến thắng là Phó Chước.
Dư Tiểu Phong đi đầu reo hò.
Không bao lâu, một cô gái chậm rãi đi tới cuối phòng bi-da.
Chu Giai Đình nhìn thấy Trương Kỳ, ánh mắt hướng về phía Phó Chước từ từ thu lại, cô ta bưng một ly trà sữa nhấp một ngụm. Thật là một bộ dáng chẳng liên quan đến mình, vẻ mặt thờ ơ hỏi: "Bị xử phạt rồi hả?"
Trương Kỳ nhìn Chu Giai Đình nịnh nọt.
Hôm nay Chu Giai Đình mặc một cái áo khoác nhung màu trắng, xứng với khuôn mặt tinh xảm diễm lệ của cô ta. Cả người từ trên xuống dưới toát ra hơi thở đại tiểu thư cao quý. Chu Giai Đình trong nhà có tiền mọi người đều biết, chỉ riêng một cái áo khoác không thôi đã lên tới 5 con số rồi. Đúng là xa xỉ.
Trương Kỳ đứng trước mặt Chu Giai Đình gật gật đầu, nói: "Thầy Lưu rất để ý đến tôi."
Chu Giai Đình còn chưa mở miệng, Tôn Di ngồi kế bên vẻ mặt đã khiếp sợ: "Như vậy là rất nghiêm trọng đó!"
"Bằng không cô nghĩ sao?" Chu Giai Đình cười nhìn vào mắt Tôn Di, " Nếu tạt axit thật thì người đang chờ vào nhà lao chính là cô đấy."
Tôn Di cười khô khốc rồi nói: "Vẫn là Giai Đình tỷ tỷ thật thông minh, hiện tại cũng coi như là thành công một nửa rồi còn gì?"
Vừa nói cô ta vừa cười mở điện thoại di động, xem lại bức ảnh của Thẩm Thư Dư mà cô ta đã lén đăng tải trên diễn đàn trường.
"Cô xem Thẩm Thư Dư này, còn nói là Viện Hoa gì hả, hừ, theo tôi thấy a... còn không bằng Giai Đình tỷ tỷ đâu."
Chu Giai Đình liếc Tôn Di một cái, "Được rồi, đừng phóng đại lên nữa."
Nói xong Chu Giai Đình đứng lên, đi đến trước mặt Trương Kỳ.
Trương Kỳ theo bản năng lui về sau một bước nhưng bị Chu Giai Đình một phen nắm lấy cánh tay kéo ra khỏi phòng, "Cô đã làm xong chuyện tốt này rồi, thủ tiêu tang chứng vật chứng chưa?"
" Dạ rồi, Giai Đình tỷ tỷ."
Trương Kỳ liên tục nhìn Chu Giai Đình gật đầu.
Chu Giai Đình cười tủm tỉm, hai mắt hẹp dài bởi vì ý cười mà càng hiện rõ dáng vẻ hồ ly tinh, cô ta trước mặt Trương Kỳ lấy ra điện thoại di động.
Vươn ngón tay chỉ bức hình dính sơn của Thẩm Thư Dư: " Lão già Lưu đó vì chuyện này mà trừng phạt cô, như vậy đi, tôi chuyển cho cô một chút tiền ha, xem như là đền bù cho cô."
Trương Kỳ liên tục xua tay, "Không cần đâu Giai Đình tỷ tỷ."
"Không cần cũng không sao, nhưng chuyện này nếu cô tiết lộ ra nửa phần, tôi sẽ khiến cô chết rất khó xem." Chu Giai Đình dùng giọng nói thanh nhã uy hiếp Trương Kỳ, trên mặt biểu tình như cũ vẫn rất mỹ lệ.
"Leng keng" một tiếng, điện thoại của Trương Kỳ truyền đến âm thanh chuyển khoản tiền.
Trương Kỳ trước mặt Chu Giai Đình mở tin nhắn thông báo, hai mắt tỏa ánh sáng, cô ta mới vừa ngẩng đầu định nói cảm ơn thì liền nhìn thấy một người đứng gần đó không xa, chỉ cách sau lưng Chu Giai Đình vài mét.
Chu Giai Đình thấy Trương Kỳ sắc mặt không đúng, theo tầm mắt cô ta quay đầu liền thấy Phó Chước sừng sững sau lưng.
Nhìn gần, ngũ quan của anh càng thêm không thể bắt bẻ, đẹp trai đến bức người. Phó Chước cao cao tại thượng đứng đó, đôi tay đặt ở trong túi, một bộ dáng vừa hứng thú vừa lười biếng.
Nhưng Chu Giai Đình theo bản năng lôi kéo Trương Kỳ chuẩn bị rời đi, không ngờ lại nghe giọng nói xen lẫn ý cười của Phó Chước: "Làm phiền rồi, có phải tôi đã quấy rầy hai người trò chuyện rồi không?"