Edit: Xíu
Ngày hôm sau, mấy chàng trai được chọn trong thôn bắt đầu xuất phát lên đường, Chương Trình với tư cách là một trong hai người đứng đầu, trời còn chưa nổi sáng bình minh đã thức dậy xuống giường, cầm lấy bao vải tối hôm qua Chu thị chuẩn bị đóng hói lương khô vội vã ra sân, đi đến các nhà gọi người, đợi người và hàng hoá tập trung đầy đủ thì sẽ cùng nhau ra khỏi thôn, đi hơn trăm dặm đường đến bến thuyền.
Chuyến đi Thường Châu lần này, trong thôn rất coi trọng, nên có rất nhiều người nhà đưa tiễn, tất cả đều giúp lấy chuyển hàng hoá , cũng thuận đường dặn dò con cháu của mình, Chương Vân lần này không có đưa tiễn, thứ nhất là hôm qua đã nói hết những chuyện nên nói, thứ hai là cũng sợ giống như lần trước, chọc cho đại ca không vui, vì thế liền ngây ngốc ngồi ở nhà không có đi đưa tiễn.
Sau khi nhóm người rời đi, thời tiết ngày càng thêm lạnh giá, mấy ngày nay Chu thị thường xuyên nói về chuyện đó, vì sợ con trai mình và những đứa trẻ khác bị lạnh cóng, lại sợ trên đường sẽ xảy ra tại nạn ngoài ý muốn, nói chung là đến trước khi bọn họ trở về thì trái tim lo lắng vẫn đang treo lơ lửng không cách nào hạ xuống được.Chương Vân mặc dù lo lắng, nhưng bây giờ mà mọi người ở ngoài cách hàng ngàn dặm, nên hết thảy đều phụ thuộc vào chính bọn họ, nàng muốn giúp cũng không thể giúp được gì, thay vào đó, những người bên cạnh mình, có thể làm được một chút gì đó, chẳng hạn như Ngô phu tử.
Sau khi may xong hai chiếc khăn bông quàng cổ, Chương Vân nhìn vải vụn và bông thừa còn sót lại, chuẩn bị bắt đầu chế tạo làm ra bao bảo vệ chân tương tự như miếng đệm đầu gối.
Hiện tại vết thương ở chân của Ngô phu tử đã gần lành nên cần bảo dưỡng thêm, đặc biệt là trời lạnh vào mùa đông, việc tăng cường độ ấm rất có lợi cho việc phục hồi.
Sau khi có kế hoạch, Chương Vân liền mỗi đêm ngồi may vá dưới ngọn đèn dầu, mất gần ba bốn ngày mới hoàn thành xong hai chiếc bao bảo vệ đầu gối, đến trưa hôm sau, nhìn thấy công việc ở nhà đã gần xong, nên nói một tiếng với Chu thị, rồi mang theo bao bảo vệ đầu gối cùng một ít bánh dầu trà còn sót lại năm ngoái đến học đường.
Khi đến bên ngoài học đường, trong đó đang vang lên tiếng đọc sách gọn gàng, Chương Vân không có ý định quấy rầy buổi học của phu tử, vì vậy nhẹ nhàng bước chân vào, chuẩn bị đặt đồ xuống rồi rời đi.
Trong lúc đi ngang qua lớp, Chương Vân đứng ở bên cửa sổ nhấc chân lên, liếc mắt nhìn vào trong, thấy mấy đứa nhỏ đang ngồi trên ghế dài miệng lanh lảnh lớn tiếng đọc, nàng còn cố ý tìm nhìn Chương Hưng, thấy hắn đang ngồi ở xó góc hàng cuối cùng, cũng chăm chỉ chú ý đọc sách, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Khóe miệng Chương Vân nhẹ nhành nhếch lên, thu hồi ánh mắt, lại liếc nhìn cái bàn trước mặt, lúc này mới phát hiện chỗ trước bàn trống trơn, không thấy bóng dáng Ngô phu tử đâu cả, chắc có lẽ lúc này phu tử hẳn đang ở phía sau phòng, nàng vội vàng rời cửa sổ bước đi vào trong.
"Phu tử, sư phụ nói sau này không cần uống thuốc nữa, chân của ngươi gần như khỏi hẳn rồi." Chương Vân vừa đi tới cửa hậu, chợt nghe thấy một giọng nói truyền ra, liền biết đó là Hồng Thành.
.
"Mấy ngày nay, tiểu đại phu chạy tới chạy lui thay thuốc cho lão phu, thật sự là làm phiền ngươi rồi, lão phu không biết nên cảm tạ như thế nào".Lời nói cảm kích của Ngô phu tử vang lên, Chương Vân nghe xong liền mỉm cười, phu tử luôn luôn khách khí như vậy, thật khiến cho người ta không biết phải ứng đối phản ứng như thế nào, có chút khoa xử, chỉ sợ Hồng Thành cũng sẽ như thế.
Nghĩ vậy, Chương Vân lớn tiếng gọi, thuận tiện giải vây thay Hồng Thành, "Phu tử, cháu đến rồi, tiểu đại phu cũng ở đây."
Nghe thấy tiếng gọi, Ngô phu tử , Hồng Thành, còn có Ngô Húc Lãng đứng ở một bên trợ giúp đều nhìn sang, Chương Vân mỉm cười tiến lại gần trước mặt bọn họ, "Tôi vừa nghe thấy ngoài cửa, chân của Ngô phu tử đã gần khoẻ hoàn toàn rồi, đây chính là một việc vui nha ".
"Ừ, sư phụ đã nói như vậy, ta lần này tới chính là thay thuốc lần cuối cùng, vài ngày nữa hẳn là có thể tháo tấm nẹp ra rồi, sau khi tháo tấm ván nẹp ra một thời gian thì chân có thể đi lại như bình thường".
Hồng Thành lúc này vừa vặn bôi thuốc xong, quấn băng bó trở lại lần nữa, thấy Chương Vân đi vào, liền đứng thẳng người dậy cười nói.
Ngô phu tử ở bên cạnh, mặt cũng nở nụ cười tươi,"Mấy ngày nay, nhờ có sự chăm sóc của người dân trong thôn, cũng như Lâm đại phu và tiểu đại phu đây quan tâm, nên lão già này mới có thể vượt qua được cửa ai khó khăn này".
Nhìn thấy Ngô phu tử lại bắt đầu nói lời cảm ơn, Chương Vân vội vàng tiếp nói: "Phu tử, người một năm không thu tiền học phí, chúng ta không có báo đáp hết thảy, nếu nói lời cảm tạ lần nữa, ngược lại có chút xa lạ ạ".
Chương Vân đem rổ đặt ở bên cạnh bang, từ bên trong lấy ra hai bao đệm bảo vệ đầu gối chân, đưa cho Ngô Húc Lãng.
"Không có thứ gì tốt, cái này làm bằng vải vụn ở nhà, cái này mùa đông lạnh giá, thì đeo cái này vào chân, chân phu tử bị thương vừa mới tốt lên, nhưng không thể đông lạnh được, nếu không hàng năm trời lạnh sẽ rất đau".
Sau khi Chương Vân đưa nó qua, rồi nhẹ nhàng giải thích, và chỉ dẫn một chút về cách sử dụng các tấm bảo vệ chân.
Sau khi Ngô phu tử nhìn thất, tất nhiên lại cảm ơn một phen lần nữa, Hồng Thành gật đầu khen ngợi: "Vẫn là Chương cô nương cẩn thận hơn, phu tử tuổi tác đã lớn, chân cẳng vốn không thể bị đông lạnh,chứ còn chưa nói qua là đã bị thương, vì vậy cần phải được giữ ấm hơn bình thường ".
"Ừ, còn có một ít bánh dầu trà này nữa, bỏ trong chậu rồi lấy lửa đốt lên, so với than củi thì tốt hơn, hiện giờ sớm muộn gì trời cũng lạnh, phu tử ở trong phòng cũng nên đốt lửa chậu đi, thứ này trong nhà ta có rất nhiều, phu tử cứ dùng đi, qua mấy ngày nữa cháu sẽ đưa lại một ít".
Chương Vân lại đem cái rổ đưa qua, bên trong đó đầy rổ bánh hoa trà.
Sau khi đưa ra hết những thứ nên đưa, Chương Vân cũng không định ở lại lâu, sợ rằng Ngô phu tử sẽ lại cảm kích, nên vội vàng nói: "Cháu không quấy rầy phu tử dạy học nữa, trong nhà vẫn còn chút việc nên cháu đi về luôn đây".
"Húc Lãng, mau tiễn Chương cô nương đi." Ngô phu tử tựa từ trên ghế đứng dậy, phân phó Ngô Húc Lãng đi ra tiễn Chương Vân.
Chương Vân đang định từ chối, nhưng Hồng Thành lúc này đã đóng hộp thuốc lại, khoác lên vai nói: "Ta cũng phải đi rồi, vẫn là để ta đưa tiễn Chương cô nương thuận tiện hơn".
Ngô phu tử còn muốn cháu trai của mình đưa tiễn, nhưng Chương Vân với Hồng Thành sau nhiều lần từ chối, mới từ bỏ, hai người lần lượt ra ngoài.
Khi bước ra ngoài học đường, Chương Vân thở dài, Ngô phu tử cái gì cũng tốt, nhưng lại quá khách sáo , không khỏi quay đầu nhìn Hồng Thành, cười nói: "Thật sự là khó cho tiểu đại phu, phu tử nói lời cảm ơn với ngươi có lẽ không đến hàng trăm nhưng có luôn hàng chục ấy nhỉ".
Hồng Thành tất nhiên nghe ra được là nàng đang nói đùa, nghĩ lại quả thật phu tử ngày thường không quên được cảm ơn ngoài miệng, đúng là nói trúng một chút khó xử của hắn, nhất thời cũng cảm thấy buồn cười, đi theo một đường cũng nở nụ cười theo.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, rất nhanh đã ra khỏi con đường mòn nhỏ phía trước, Chương Vân chuẩn bị đi hướng bên phải về nhà, còn Hồng Thành đi phía trái rời thôn, tại đây mỗi người sẽ đi một ngả.
"Tiểu đại phu, không biết gần đây ngươi có rảnh không.
Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, không bao lâu nữa nước sẽ đóng băng, ta nghĩ lúc này cũng là thời điểm để đánh bắt tôm cá rồi đó, nếu trễ nữa thì sợ cá tôm sẽ bị đông lạnh hư mất".
Khi chuyến này qua đi, Chương Vân ước tính bắt tôm cá lên bán vào tháng mười và mười một, mấy ngày này nhiệt độ càng lúc càng giảm mạnh, nàng chỉ sợ vất vả công sức nuôi lâu như vậy mà chết cóng thì rất đáng tiếc.
Hồng Thành dừng bước chân lại, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay rất bận, cô nương xem đầu tháng sau có được hay không?"
"Đầu tháng sau sẽ đến phiên nhà ta ép dầu, trước đó còn phải giã hạt trà dầu, hấp bột, xào bộ, ta chỉ sợ sẽ không có thời gian rảnh." Chương Vân vừa nghe đã có chút sầu, lúc ép dầu là cả nhà sẽ bận rộn nhất.
Hồng Thành nghĩ nghĩ lại,"Vậy cuối tháng đi, sớm hơn nữa ta quả thật không dịch ra được".
"Vậy là được rồi, ngày hai mươi chín, ngày ba mươi đi, ứớc tính hai ngày có thể bắt lấy hết tất cả." Hai người cứ như vậy quyết định xong, sau đó hàn huyên nói chuyện một lúc rồi tách ra rời đi riêng.
Chương Vân nghĩ cuối tháng phải dành thời gian ra bắt tôm cá, vì vậy tranh thủ thời gian rảnh này đem một phần trái hoa trà chưa phơi khô cùng quả hoa trà phơi nắng trước đó đều đưa ra phơi lại với nhau, quả hao trà sau vài ngày phơi khô sẽ cho ra được sản lượng dầu cao.
Trong khi Chương Vân đang bận rộn phơi khô hạt hoa trà, một số người đi chuyến đến Thường Châu đã trở về.
Vừa thấy Chương Trình trở về, nàng liền sốt ruột hỏi thăm tình hình, "Đại ca, chuyến đi này thế nào?"
Trên mặt Chương Trình lộ ra một nụ cười thoải mái, giọng nói cũng hơi cao, "Đại ca cuối cùng cũng không làm ngươi thất vọng.
Tất cả hàng hóa chúng ta đưa đi lần này đều đã được đưa vào cửa hàng để bán, hiện tại có năm cửa hàng có hàng của chúng ta".
Chương Vân rõ ràng cảm nhận được đại ca đang cao hứng, đây quả thực là một tin tức tốt, lập tức thu tay về, cười khen: "Đại ca thật là lợi hại, muội đã nói mà, đại ca nhất định sẽ làm được."
Mặc dù ai được khen kiểu này cũng xấu hổ, huống hồ chi Chương Trình vốn da mặt mỏng, bị nàng khen khoa trương một lúc liền đỏ mặt tía tai, gãi đầu:" Đừng nói như vậy, kỳ thực ta cũng không lợi hại như ngươi nói đâu, mấy ngày nay, thuyết phục một số cửa hàng cũng không được tốt lắm".
Bất kể là tốt hay xấu, ở trong mắt Chương Vân, đại ca là người tốt, hơn nữa loại chuyện này cần phải tôi luyện, làm sao có thể trưởng thành mà không có luyện tập trải qua được, cho nên Chương Vân vẫn khen ngợi hắn một hồi, cũng động viên hắn về sau chạy đi thêm vài chuyến nữa, Chương Trình lúc này trưởng thành, có niềm tin lên không ít, nên tất nhiên miệng đồng ý.
Đến chiều tối trễ, khi Chương Liên Căn và Chương Hữu Khánh trở về, người trong nhà ngồi trước bàn ăn cơm nói chuyện về bên Thường Châu, mọi người đều khen ngợi Chương Trình, cả nhà trong lòng đều rất vui mừng.
Mãi cho đến ngày thứ hai, Chương Vân từ trong miệng Thường Quyên mới biết được Thường Mãn chuyến này không có trở về, e rằng hắn sẽ phải ở Thường Châu thêm mấy ngày.
Chương Vân sau khi nghe xong, trong lòng rất lo lắng, không biết hắn có mang đủ quần áo hay không, vì sợ hắn bị lạnh, Thường Quyên lại cười nói:"Vân nhi, sao ngươi giống một người vợ trẻ vậy, có gì mà phải lo lắng, Mãn tử ca sống ở nhà đường thúc của ca ấy, sao không có đến cái áo mà mặc chứ".
Bị Thường Quyên chế nhạo như vậy, Chương Vân lập tức đỏ mặt, nhất thời đuổi theo đáng nàng, hờn dỗi nói:"Lại nói lung tung, ta sẽ không tha cho ngươi đâu".
"Ừ, đừng đánh, đừng đánh, ta biết rồi." Thường Quyên liên tục xin khoan dung, Chương Vân bấy giờ mới dừng tay, nào đâu biết rằng, Thường Quyên căn bản không tính toán bỏ lỡ cơ hội này, dưới chân đi về phía trước một đoạn, rồi xoay người nhìn nàng thè lưỡi, hô:"Ngươi nhưng là chị dâu tương lai của ta, ta nào dám đắc tội với ngươi".
Miệng nói xong liền nhanh bước châm chạy đi ra ngoài.
Chương Vân bị nàng nói giật nảy mình, may mà không có ai ở bên cạnh, bằng không lời này sẽ bị truyền tán đi, oán giận trừng mắt nhìn bóng lưng nàng vài lần rồi mới xoay người đi trở về.
Chương Trình từ sau khi chuyến đi trở về, tinh thần đặc biệt tốt, người khác có thể không biết vì sao, nhưng Chương Vân biết đó là bởi vì tự tin, chỉ sau hai ngày, hắn đã chủ động đề xuất, nói muốn cùng mấy chàng trai khác đi đến trấn Xương Nguyên xem có thể tìm được cửa hàng nào đó để đẩy mạnh tiêu thụ hay không.
Chương Vân đương nhiên rất vui vẻ, cảm thấy sau chuyến đi này trở về, đại ca của mình thật sự linh hoạt nhạy bén không ít, nhìn việc cũng khác hẳn với lúc chưa được đi ra bên ngoài trải đời.
Khi Chương Trình lên ý tưởng này, Chương Vân nảy ra một sáng kiến, nhờ đại ca đem dầu trà còn sót lại năm trước, thử đem đẩy mạnh tiêu thụ dầu trà xem sao, trong lòng thầm nghĩ có lẽ dầu trà so với dụng cụ cành lá hương bồ sẽ dễ dàng hơn, nếu việc bán dầu trà được mở theo cách này, thì trong thôn sẽ có một nguồn tài chính ổn định khác.