Tang Trĩ không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Cúp điện thoại, Tang Trĩ mở di động lên nhìn lịch. Tính toán qua lại thì phát hiện ra, bất tri bất giác đã gần một tuần rồi cô không đi đưa cơm trưa cho Đoàn Gia Hứa nữa.
Không biết vì sao vừa nghe xong giọng điệu ban nãy của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ lại thấy chột dạ.
Sợ mình quên mất chuyện này, trước khi đi ngủ Tang Trĩ còn đặc biệt đặt báo thức. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô tìm một cái video dạy nấu ăn mà mình cảm thấy khá hứng thú, nằm lỳ trên giường xem đi xem lại mấy lần, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Tang Trĩ vừa làm vừa thử vị, cảm giác hôm nay nấu còn ngon hơn hẳn những lần trước.
Cô liếm liếm nước tương bên khóe môi.
Thầm nghĩ, nếu không thì lát nữa nói với Đoàn Gia Hứa, trong khoảng thời gian này cô không qua chỗ anh là vì phải ở nhà khổ luyện tay nghề?
Suy nghĩ thật lâu.
Tang Trĩ cẩn thận từng li từng tí một trang trí hộp cơm, cất vào trong túi rồi ra cửa. Cô tính toán thời gian rất chuẩn, ngồi tàu điện ngầm, lúc đến dưới lầu công ty của Đoàn Gia Hứa thì vừa tầm giờ ăn trưa.
Đến cũng nhiều lần rồi nên Tang Trĩ không để Đoàn Gia Hứa đi xuống đón, cô trực tiếp vào thang máy đi lên.
Có lẽ vì là giờ cơm trưa nên cửa phòng làm việc không khóa.
Tang Trĩ đi vào, nhưng lại không thấy Đoàn Gia Hứa ở chỗ ngồi của anh. Cô chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra gửi cho Đoàn Gia Hứa một tin nhắn.
Một người con trai trong đám nhìn thấy cô, sửng sốt đụng vào vai người ngồi kế bên, sau đó chủ động bắt chuyện với cô: “Chị dâu, lão đại đi nhà vệ sinh rồi, chị cứ ngồi xuống trước đi đã.”
Bị một người con trai lớn tuổi hơn gọi mình là chị dâu, Tang Trĩ có đôi chút mất tự nhiên. Cô nhẹ nhàng gật đầu, đi đến chỗ của Đoàn Gia Hứa ngồi xuống, lấy hai hộp cơm trong túi ra.
Tang Trĩ vừa mở nắp hộp ra liền có người đi đến hỏi ngay: “Chị dâu, sao dạo này không thấy chị đến đây vậy?”
Cô quay đầu.
Lúc đang muốn trả lời thì đột nhiên nhìn thấy thân ảnh của Đoàn Gia Hứa ở phía xa xa. Cô lập tức ngậm miệng, ánh mắt cố định trên người anh.
Đoàn Gia Hứa đi đến, rũ mi mắt nhìn cô: “Đến lâu chưa?”
Tang Trĩ: “Vừa đến.”
Anh kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, bỗng nhiên lại gọi tên cô: “Chích Chích.”
Tang Trĩ ngẩng đầu: “Dạ?”
Đoàn Gia Hứa liếc mắt, miễn cưỡng nói: “Người ta hỏi em kìa, sao lại không trả lời?”
“…”
Chủ đề bị anh dời lực chú ý lại được kéo trở về.
Không biết có phải là sợ Đoàn Gia Hứa cảm thấy không vui hay không, Tang Trĩ do dự nhìn chằm chằm anh mấy giây, cẩn thận chầm chậm nói ra nguyên nhân mình mới nghĩ được ban sáng: “Em thấy đồ ăn em nấu không được ngon cho lắm.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm?”
“Vậy nên trong khoảng thời gian này đã ở nhà khổ luyện tay nghề.” Tang Trĩ không dám đối diện với anh, sợ bị anh phát hiện ra mình đang nói dối, “Anh nếm thử đi, so với những lần trước thì ngon hơn rất nhiều đó.”
Câu nói vừa dứt, người con trai vừa hỏi Tang Trĩ kia giật mình ‘ồ’ lên: “Hóa ra là vậy à! Chúng tôi còn tưởng rằng—-”
Không chờ anh ta nói hết câu đã bị người bên cạnh bịt miệng lại.
Tang Trĩ lúng ta lúng túng hỏi: “Tưởng rằng gì cơ?”
Không thèm nghe bọn họ nói, Đoàn Gia Hứa cầm đũa, vẻ mặt rất mềm mại đáp: “Không muốn làm thì đừng làm nữa. Nếu chán quá em hãy ra ngoài đi chơi với bạn bè đấy.”
“…”
Ngày thường thì lời này sẽ rất bình thường, nhưng hôm nay Tang Trĩ lại cảm thấy nó cứ quỷ dị thế nào ấy. Mà người đàn ông này, mặc kệ là tức giận hay vui vẻ cũng chỉ có y nguyên một biểu cảm đó, cô không thể nào phân biệt nổi.
Tang Trĩ nuốt nước bọt, thành thật nói: “Không hề muốn.”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô.
Tang Trĩ bổ sung: “Nhưng em có thể làm được.”
Yên lặng vài giây, cô quyết định trách ngược lại anh: “Có phải là anh không muốn để em đến đây đúng không?”
Đoàn Gia Hứa thoáng thả lỏng gương mặt, đưa mắt nhìn đám người kia còn đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên này, phì cười: “Nói gì đấy, mau ăn đi.”
***
Tang Trĩ cảm thấy rất kỳ lạ.
Sau bữa ăn, thừa dịp Đoàn Gia Hứa đi ném rác, cô tìm một nhân viên nhỏ tuổi nhất ở đây, cũng là người không giữ chặt miệng nhất hỏi han vài câu. Không bao lâu sau liền truy ra được nguyên nhân.
Nam sinh: “Chị dâu, khoảng thời gian này chị không đến đây, bọn em đều cho rằng chị và lão đại đã chia tay rồi không đấy.”
Tang Trĩ: “…”
Nam sinh: “Hơn nữa dạo này tâm tình của lão đại cũng kém cực kỳ, vì vậy bọn này càng khẳng định là chị đã đá anh ấy rồi.”
Tang Trĩ: “?”
“Dù sao thì em nghe nói, anh ấy là thế hệ 80 đó.” Nam sinh lại nói, “Tuổi đã gần bốn mươi, nhất định nội tâm rất mẫn cảm. Chị dâu, chị phải đổi xử tốt với lão đại vào nhé.”
Tang Trĩ trầm mặc mấy giây: “Anh ấy đíng là thế hệ 80 thật, nhưng chính xác thì là năm 1989 đó.”
“…”
Tang Trĩ thật không ngờ, cô chỉ không đến có mấy ngày thôi mà mọi chuyện đã có thể đi theo một cái hướng như thế này.
—–Đoàn Gia Hứa tiền đồ vô biên, có nhà có xe, thế mà chỉ vì tuổi già sắc kém mà bị nữ sinh đá.
Trong nháy mắt cô đã hiểu ra lý do vì sao Đoàn Gia Hứa lại gọi cô đến đưa cơm rồi.
Khẳng định luôn là anh đã nghe thấy bọn họ nói về chuyện này.
Tang Trĩ quay về chỗ của Đoàn Gia Hứa chơi game.
Rất nhanh liền thấy bóng dáng anh quay lại, còn mang một ly đồ uống đến cho cô.
Đâm ống hút vào trong ly, Tang Trĩ uống một hớp, thỉnh thoảng lại nhìn anh vài lần. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy thật khôi hài, khóe môi giương lên.
Đoàn Gia Hứa nhìn cô: “Cười gì thế?”
Tang Trĩ lại cười thêm một lúc lâu nữa. Đôi mắt cô cong lên thành vầng trăng khuyết, chọt chọt khuôn mặt anh, hai bên má hiện lên hai lúm đồng tiền sâu hoắm: “Lão già bao nuôi có tuổi.”
“…”
“Nhưng không sao.” Tang Trĩ an ủi anh, “Anh tuy già, nhưng sắc không giảm.”
“…”
2.
Sau khai giảng một tháng liền nghênh đón một kỳ nghỉ dài hạn.
Tang Trĩ sớm đã mua xong vé máy bay về Nam Vu, ngày ba mươi vừa kết thúc tiết cuối cùng, cô ngồi xe buýt đến thẳng sân bay.
Lúc đến sân bay Nam Vu thì vừa qua mười hai giờ.
Tang Trĩ không mang theo hành lý gì, vậy nên không ký gửi vận chuyển mà chỉ mang một cái balo nhỏ. Cô đi theo lối ra vào, nhanh chóng nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đang chờ ở bên ngoài.
Đoàn Gia Hứa đi đến nắm chặt tay cô: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Tang Trĩ nhìn đồng hồ, hỏi: “Lát nữa anh có cần phải đi đến công ty không?”
Đoàn Gia Hứa: “Có.”
Tang Trĩ: “Quốc khánh được nghỉ không?”
Đoàn Gia Hứa: “Nghỉ ba ngày.”
Tang Trĩ ‘vâng’.
Hai người ra khỏi sân bay.
Tang Trĩ được Đoàn Gia Hứa nắm tay đi về phía bãi đổ xe. Cô không rõ vị trí cũng không nhìn đường, chỉ cúi đầu lướt điện thoại. Không bao lâu sau đột nhiên nghe thấy có người ở sau lưng gọi mình: “Tang Trĩ?”
Nghe tiếng, Tang Trĩ quay đầu lại.
Đập vào mắt là một người con trai cao cao gầy gầy.
Là Phó Chính Sơ bạn học của cô.
Lần gặp nhau cuối cùng cũng không phải là lâu lắm, vào buổi họp lớp trong kỳ nghỉ hè trước.
So với những ngày đầu quen biết, Phó Chính Sơ không thay đổi nhiều lắm, được cái ăn mặc chững chạc hơn không ít, nhưng khí chất vẫn tỏa sáng, còn vương nét ngây ngô.
Biết là không nhận lầm người, Phó Chính Sơ cười rộ lên: “Quốc Khánh nên cậu về nhà à?”
Tang Trĩ dừng bước chân, gật đầu: “Sao cậu lại ở đây?”
Phó Chính Sơ: “Bà mình đến thăm, mình ra đón bà.”
Đoàn Gia Hứa cũng ngừng lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người của Phó Chính Sơ, thần sắc suy tư. Một giây sau đó anh liền nhíu mày lại, vừa nhớ ra chuyện nào đó, khóe miệng giật giật.
Phó Chính Sơ bấy giờ mới chú ý đến người đàn ông khác ngoài Tang Trĩ.
Cậu nhìn Đoàn Gia Hứa, lịch sự hỏi: “Người này là?”
Tang Trĩ chân thành trả lời: “Bạn trai mình.”
Có vẻ như cảm thấy Đoàn Gia Hứa quen mắt, Phó Chính Sơ nhìn chòng chọc vào anh mấy giây. Sợ thế này có hơi đường đột nên cậu khẽ ho một tiếng, dời mắt đi: “Vậy thì không làm phiền hai người nữa, mình đi đón bà mình đây.”
Tang Trĩ khoát tay với cậu, khách sáo nói: “Đi đây, rảnh thì liên lạc nhé.”
Sau đó, cô cùng Đoàn Gia Hứa đi lên trước.
Chưa được mấy bước, Phó Chính Sơ sau lưng gọi cô lại, lần này trong giọng nói tràn đầy sự bất ngờ và không thể tưởng tượng nổi, giống như tam quan bị sụp đổ: “Tang…Tang Trĩ!”
Tang Trĩ quay đầu lại: “Hả?”
Nhưng ánh mắt Phó Chính Sơ không hề nhìn cô, mà trừng mắt nhìn thẳng vào Đoàn Gia Hứa, dáng vẻ đã nhớ ra chuyện nào đó trong quá khứ rồi. Trông cậu như bị sét đánh, mờ môi run rẩy, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn họng phun ra ba từ: “Không có gì.”
Tang Trĩ không hiểu nổi cậu: “Vậy cậu mau đi đón bà cậu đi, đừng để bà cụ chờ lâu.”
Cậu yên lặng giây lát, khẽ gật đầu.
Lần này Phó Chính Sơ không nói gì nữa, quay người đi vào trong sảnh sân bay.
Chờ sau khi cậu đi rồi Đoàn Gia Hứa mới nhéo nhéo đầu ngón tay của cô, chầm chậm cất lời: “Anh nhớ không nhầm thì cậu con trai này trước kia từng bị em làm cho khóc nhỉ?”
Tang Trĩ thầm thì: “Chuyện đã bao lâu rồi chứ, anh không nhắc en còn chả nhớ đây này.”
Đoàn Gia Hứa lặp lại lời cô nói ban nãy: “Rảnh, thì, liên, lạc?”
Tang Trĩ không hề thấy mình sai, nhịn không được tranh luận: “Khách sáo đó, anh nghe không ra sao? Vả lại cậu ấy có bạn gái cả rồi, từ lâu đã không còn thích em nữa rồi. Lần trước gặp lại, còn nói với em đấy chỉ là những năm tháng thiếu niên không hiểu chuyện nữa cơ.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt không quan tâm, ngân nga âm cuối: “Lần trước gặp lại?”
“…”
“Sao em còn dám dấu anh đi gặp người đàn ông khác vậy hả?”
Tang Trĩ mặt không đổi sắc nói: “Họp lớp.”
Cô nhíu mày: “Bây giờ anh đang tính truy hỏi ngóc ngách của em đấy sao?”
“Cái gì mà truy hỏi.” Đoàn Gia Hứa cười rộ lên, “Không phải anh phòng tránh sao, chồng già vợ trẻ đó.”
“…”
Thấy anh còn có ý định tiếp tục lật ra mấy cái nợ cũ, Tang Trĩ chủ động nói lãng sang một chủ đề mới, lại nói đến phản ứng vừa nãy của Phó Chính Sơ: “Cái lần thứ hai cậu ấy gọi em ấy, biểu cảm thật kỳ quái.”
Đoàn Gia Hứa: “Đúng là rất kỳ quái.”
Tang Trĩ không hiểu: “Tại sao cậu ấy lại có phản ứng đấy nhỉ? Biểu cảm kia cứ như là phát hiện em đã thay đổi nhân cách, hay là đi phẫu thuật thẫm mỹ rồi vậy đó.”
Đoàn Gia Hứa buồn cười: “Cũng không đến nổi nghiêm trọng như vậy.”
Tang Trĩ sửng sờ: “Anh biết ạ?”
“Ừm.”
“Sao anh lại biết được chứ?”
“Em cũng biết đó.”
“Em không biết mà.”
“Em suy nghĩ lại đi.”
Trong nhất thời Tang Trĩ thật sự nghĩ không ra, mờ mịt nói: “Cái gì ạ.”
“Bạn học này của em, anh nhớ là…lần đầu tiên nhìn thấy anh, là khi anh đang thay anh hai em đi gặp giáo viên thì phải.” Đoàn Gia Hứa kiên nhẫn nhắc cho cô nhớ, “Vậy nên là, cậu nhóc đó nghĩ rằng anh là anh trai em đó.”
“…”
“Bây giờ có thể cậu ấy đang nghĩ, chúng ta đang làm trò loạn luân mất rồi.”