Mỹ Dung đang đứng ở một góc trong đám đông náo nhịp, đôi mắt đã đỏ hoen gương mặt đầy sự ấm ức, nhớ lại những khoảng kí ức lúc trước chính Lý Chấn Kiệt là người đã dạy cô ta cách khiêu vũ, Mỹ Dung luôn khao khát được trở thành một quý tộc nên không ngừng để bản thân hoàn hảo hơn.
Ngày hôm đó cũng là một ngày mưa hai người ôm lấy nhau, anh đã vô cùng dịu dàng chỉ dạy cho Mỹ Dung từng bước nhảy đầu tiên, hai người đã rất vui khi ở bên cạnh nhau, nhưng bây giờ người bước đi cùng Lý Chấn Kiệt lại không phải là cô ta, Mỹ Dung không cam tâm khao khát có lại được Lý Chấn Kiệt trong cô ta càng mãnh liệt.
Màn khiêu vũ đã kết thúc Tư Nhuệ liền rời khỏi Lý Chấn Kiệt, anh bị nhiều người vây quanh bắt chuyện, Tư Nhuệ đi đến chỗ của ba mẹ nuôi để chào hỏi, bọn họ vừa nhìn thấy cô đã mỉm cười hài lòng về cách ứng xử của cô, Tư Nhuệ luôn sống trong sự giả tạo do bản thân tạo ra một cách hoàn mỹ nhất.
Lý Nhã Đan từ đâu xuất hiện đến bắt chuyện với Tư Nhuệ, cô chưa bao giờ có thái độ cao có với anh ta chỉ vì Lý Nhã Đan là con riêng.
“ Chào cô.”
Tư Nhuệ gật đầu mỉm cười nhẹ với lời chào hỏi của Lý Nhã Đan.
“ Ở đây ngột ngạt hơn tôi tưởng, ánh mắt của mọi người nhìn tôi chẳng khác nào một kẻ rác rưỡi, tôi đang cố gắng để hòa nhập nhưng dường như mọi người ở đây không có thiện cảm với tôi thì phải.”
Tư Nhuệ lên tiếng an ủi nói.
“ Đừng bi quan như thế, nếu vậy cứ đứng đây trò chuyện với tôi, tôi sẵn sàng lắng nghe.”
Hai người vô tư nói chuyện với nhau mà không nghĩ đến sắc mặt của một người đàn ông đứng ở phía xa, Lý Chấn Kiệt nhìn cách Tư Nhuệ nói chuyện với Lý Nhã Đan rất tự nhiên, trong lòng liền trở nên khó chịu, đến cười cô cũng chẳng muốn cười với anh vậy mà lại nói chuyện với người đàn ông khác rất tự nhiên.
..............
Tiết tấu âm nhạc lại vang lên, một người lại tiếp tục khiêu vũ Lý Nhã Đan muốn mời Tư Nhuệ nhảy cùng mình một giai điệu, Lý Chấn Kiệt nhìn đến sắp nổ cả mắt, Mỹ Dung nhân cơ hội đó tiếp cận anh.
“ Có muốn khiêu vũ với chị một bài không, nhớ ngày đó chính em là người đã dạy chị khiêu vũ bây giờ chúng ta ôn lại một chút kỉ niệm đi.”
Lý Chấn Kiệt không do dự gật đầu nhanh chóng, rồi nắm lấy tay của Mỹ Dung đi vào trung tâm sàn khiêu vũ, Lưu Đàm nhìn hai cặp đôi khiêu vũ trước mắt rồi quay sang hỏi chồng.
“ Tình huống này là sao vậy?”
Lý Chấn Phong nhún vai lắc đầu anh ấy cũng không biết giải thích như thế nào, Lý Chấn Kiệt cố tình tiến đến gần chỗ mà Tư Nhuệ và Lý Nhã Đan đang khiêu vũ, ánh mắt anh và cô chạm nhau, Lý Chấn Kiệt cố tình thân mật với Mỹ Dung để chọc tức Tư Nhuệ, nhưng cô chỉ cảm thấy thật vô vị nên đã xin lỗi Lý Nhã Đan và rời đi.
Tại sao cứ phải để cho cả hai rơi vào tình thế khó xử, vì sự ghe tuông chiếm hữu vô lý của mình mà Lý Chấn Kiệt đã càng đẩy Tư Nhuệ ra xa khỏi mình.
Mỹ Dung nhân cơ hội đó kéo Lý Chấn Kiệt ra bên ngoài ôn lại những kỉ niệm cũ, cô ta cố tình nhắc đến việc Lý Chấn Kiệt đã từng yêu mình như thế nào.
“ Em có nhớ không, ngày trước hai chúng ta cũng đã từng lén lút khiêu vũ dưới cơn mưa như thế này, thật lãng mạn.”
Mỹ Dung tỏ ra tiếc nuối.
“ Thật sự chị rất nhớ những khoảng khắc đó, không biết bây giờ có thể quay lại được không nữa.”
Lý Chấn Kiệt tỏ ra trầm mặc anh đưa tay vào túi quần rồi lên tiếng nói để dập tăt hi vọng của cô ta.
“ Sẽ rất khó để quay lại vì hiện tại mối quan hệ giữa chúng đã khác.”
Mỹ Dung đột nhiên kích động.
“ Nó sẽ không bay giờ khác nếu em không nghe theo ý định của bà kết hôn với người mà bản thân mình không hề yêu.”
Lý Chấn Kiệt vẫn giữ thái độ rất điềm tĩnh với Mỹ Dung.
“ Tôi không muốn chờ đợi một người đã từ bỏ mình mà không một lời giải thích.”
Mỹ Dung bắt đầu lấy nước mắt ra khiến cho anh mềm lòng.
“ Chị cũng rất ân hận vì đã rời xa em, nhưng chị cũng chỉ muốn bản thân thật hoàn thiện để xứng đang ở bên cạnh em, Chấn Kiệt cho chị thêm một cơ hội nữa có được không, chị sẽ không rời xa em nữa đâu.”
Nói rồi cô ta chủ động ôm chặt lấy Lý Chấn Kiệt.
“ Chấn Kiệt không lúc nào chị không nghĩ đến em.”
Lý Chấn Kiệt gỡ tay của Mỹ Dung ra nhưng cô tay càng ôm chặt lấy anh hơn.
“ Chấn Kiệt cho chị một cơ hội đi.”
Cô ta nức nở trong lòng của Lý Chấn Kiệt khiến cho anh không nỡ rời đi. Đột nhiên Mỹ Dung khiển gót chân lên chủ động hôn vào môi của Lý Chấn Kiệt, anh hơi bất ngờ về hành động này của Mỹ Dung, nhưng không có gì là không có mục đích cả, Tư Nhuệ đã đứng đó chứng kiến hết tất cả, cô không tinh vào mắt mình nữa, nước mắt bất giác lăng dài trên đôi má. Mỹ Dung liếc nhìn Tư Nhuệ đầy thách thức, cô vô cùng đau lòng vội vàng quay người rời đi, tình cờ chiếc vòng tay mà Lý Chấn Kiệt đã tặng mắc vào một nhành cây kiểng được trưng bày ở gần đó, Tư Nhuệ cố gắng mở nó ra nhưng đôi mắt của cô đã mờ nhòa vì những giọt nước mắt mà cô đang cố kiềm ném trên đôi mi, Lý Chấn Kiệt nhìn thấy Tư Nhuệ liền đẩy Mỹ Dung ra đuổi theo cô, Tư Nhuệ không tài nào mở chiếc vòng ra được, đột nhiên cô giật mạnh chiếc vòng tay rơi xuống đất, cô vội vàng lau nước mắt trên má rồi rời đi thật nhanh, Lý Chấn Kiệt chạy phía sau không ngừng gọi tên cô.
“ Tư Nhuệ, nghe anh giải thích đã.”