Tư Nhuệ đi ra phía cổng Uyển Nhi nhìn thấy cô ấy liền tò mò đi theo xem, Tư Nhuệ đoán quả là không sai là Tử Quân anh ta đã say đến đi đứng loạng choạng.
" Tư Nhuệ anh nhớ em lắm."
Tư Nhuệ nhìn Tử Quân lo lắng nói.
" Sao anh lại uống say quá vậy."
Tử Quân bước đến ôm chầm lấy Tư Nhuệ.
" Quay về bên cạnh anh có được không, anh không thể nào quên được em Tư Nhuệ của anh, anh rất yêu em."
Tư Nhuệ nghe Tử Quân nói thì vô cùng đau lòng, cô vỗ nhẹ vào lưng của Tử Quân an ủi anh.
" Đừng khóc như thế em khó xử lắm, bây giờ em đã kết hôn rồi, anh hãy tập quên đi em có được không, em cũng sẽ không nghĩ đến anh nữa, hãy buông bỏ có được không anh, đừng như thế này nữa, nhìn thấy anh tuyền tụy như thế em đau lòng lắm.". Тhách thá𝔫h tì𝙢 được ﹎ Т𝐫ù𝙢Т𝐫𝓊𝘺 ệ𝔫.𝗩N ﹎
Tử Quân càng siết chặt lấy Tư Nhuệ.
" Em đau lòng nghĩ là vẫn còn yêu anh, chúng ta bỏ trốn cùng nhau đi em, anh thật sự không thể nào sống thiếu em."
Tư Nhuệ lắc đầu đau khổ nói.
"Không được làm như thế em sẽ có lỗi với ba mẹ của mình."
Uyển Nhi nhìn Tử Quân ôm ấp Tư Nhuệ liền cảm thấy khinh ghét cô ta lầm bầm nói.
" Đúng là đáng khinh mà dám ôm ấm người đàn ông khác trước hoàng cung, tôi sẽ nói cho anh hai biết sự xấu xa của chị"
Uyển Nhi đi vào lôi kéo Lý Chấn Kiệt đi ra ngoài cổng, anh không hiểu chuyện gì nên lên tiếng nói.
" Có chuyện gì mà cứ lôi kéo anh như thế?"
Uyển Nhi khó chịu nói.
" Anh đi mà xem cô vợ mới cưới của mình kia kìa."
Hai người đi ra ngoài cổng, Lý Chấn Kiệt nhìn thấy Tử Quân đang ôm Tư Nhuệ liền tức giận đùng đùng đi đến đó.
" Lúc nào em nhìn tôi cũng khó chịu không cho tôi đến gần em, thì ra là vẫn còn vương vấn tình cũ."
Tư Nhuệ đẩy Tử Quân ra vội vàng giải thích với Lý Chấn Kiệt.
" Không phải như thế, chỉ là anh ấy uống nhiều rượu quá nên mới...."
Uyển Nhi lên tiếng cắt ngang.
" Chị im đi chính tôi đã nghe hai người nói nào là bỏ trốn cùng nhau, nào là anh chẳng thể nào sống thiếu em."
Lý Chấn Kiệt nói lớn.
" Đủ rồi."
Anh nắm mạnh lấy tay của Tư Nhuệ kéo mạnh cô về phía mình, nhưng Tử Quân lại níu giữ tay của Tư Nhuệ lại.
" Tư Nhuệ đừng rời xa anh."
Lý Chấn Kiệt liền tiến đến đấm vào mặt của Tử Quân một cái khiến anh ấy ngã nhào xuống đất, Tư Nhuệ lo lắng định đi đến đỡ Tử Quân, nhưng cô lại bị Lý Chấn Kiệt quát.
" Đi vào."
Tư Nhuệ bị anh kéo tay đi vào nhà, cô đau lòng nhìn lại Tử Quân đang chật vật đứng lên, tại sao ông trời lại muốn trêu đùa cuộc đời của cô như thế, nhìn Tử Quân suy sụp vì mình như thế trái tim của Tư Nhuệ như vỡ vụn.
Gương mặt của Lý Chấn Kiệt trong vô cùng đáng sợ, mọi người trong nhà không biết chuyện gì đang xảy ra, anh bóp mạnh đến mức cổ tay của Tư Nhuệ đỏ ửng cô cảm thấy đau đớn nên đã vùng vẫy nói.
" Anh làm tôi đau đấy."
Lý Chấn Kiệt quay lại nhìn Tư Nhuệ.
" Cô không có quyền lên tiếng."
Tư Nhuệ như một tội nhân bị Lý Chấn Kiệt kéo đi, anh đưa cô lên phòng rồi đóng sầm cửa lại, Tư Nhuệ bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình, Lý Chấn Kiệt đẩy mạnh Tư Nhuệ vào tường rồi kiềm hãm cô khoá cô ở giữ mình, Tư Nhuệ đau đớn nhăn mặt nói.
" Anh làm gì mà mạnh tay quá vậy."
Lý Chấn Kiệt nóng giận nhìn Tư Nhuệ khinh bỉ nói.
" Cô cũng biết đau sao, nếu lúc trước cô nói là mình vẫn còn lưu luyến tình cũ thì tôi đã không cản trở mà cho cô được tự do ở bên cạnh người đàn ông đó rồi."
Tư Nhuệ liếc nhìn Lý Chấn Kiệt.
" Anh có cho tôi giải thích không?"
Lý Chấn Kiệt tức giận quát lớn.
" Cần gì phải giải thích chính mắt tôi đã nhìn thấy, cô cũng chẳng có gì tốt đẹp vậy mà lúc nào cũng tỏ ra thanh cao không cho tôi chạm vào người, tôi đã nhìn lầm cô, cô cũng giống như những người phụ nữ khác ham hư vinh phú quý nên mới chấp nhận bỏ người yêu của mình mà gả vào đây."
Tư Nhuệ khó chịu khi bị Lý Chấn Kiệt so sánh với những người phụ nữ mà anh ta đã dùng tiền để thoả mãn, cô bức xúc mạnh tay tát thẳng vào má của Lý Chấn Kiệt.
" Lý Chấn Kiệt tôi nói cho anh biết, tôi không cho phép anh so sánh tôi với những người phụ nữ mà anh lên giường, con người của anh sạch sẽ lắm sao lên giường với hết người này đến người khác tôi ghét nhất là loại đàn ông như thế."
Lý Chấn Kiệt nhếch mép khinh bỉ nói.
" Cô nghĩ mình hơn tôi sao, giữ thân như ngọc, hay là cô không muốn tôi chạm vào sợ tôi biết cô đã thất tiết với tên đàn ông lúc nảy."
Tư Nhuệ tức giận đến mức nước mắt liên tục rơi xuống, cô mở to mắt nhìn Lý Chấn Kiệt không ngờ anh lại nghĩ mình như vậy.
Tư Nhuệ nghẹn ngào nói.
" Anh điên rồi, tôi không muốn đôi co với anh nữa, tôi muốn đi ngủ."
Nói rồi Tư Nhuệ đẩy Lý Chấn Kiệt ra, nhưng anh không cho cô rời đi, Lý Chấn Kiệt vẫn chưa thoả mãn mà tiếp tục xúc phạm Tư Nhuệ.
" Tôi điên là ai đã chọc cho tôi đi, không ai nói chuyện với chồng mình xa cách như thế, sao này cô mà không đổi cách xưng hô lại thì đừng trách tôi, cô đã chấp nhận kết hôn với tôi rồi gia đình tôi cũng đã bỏ không ít tiền để cưới cô về, bây giờ cô chỉ là món đồ chơi của tôi mà thôi, tôi muốn chơi lúc nào thì chơi, muốn vứt lúc nào thì vứt."
Tư Nhuệ không ngờ Lý Chấn Kiệt lại có thể nói ra những lời lẽ như thế, cô đưa tay lên định tát anh để cho anh tỉnh ngộ ra những lời nói của mình đã làm tổn thương đến người khác.
Nhưng lại bị Lý Chấn Kiệt ngăn lại.
" Tôi nhịn cô đủ rồi đấy."