Sau khi Chu Hoan tới quầy lễ tân ký xác nhận vào đơn đăng ký, cô ấy cười như không cười nhìn chằm chằm Phó Cảnh Tri trước mặt.
Phó Cảnh Tri bất đắc dĩ, duỗi tay gõ lên trán cô ấy: "Còn muốn đi chỗ nào nữa không? Muốn mua thêm cái gì không?"
"Em thiếu mấy bộ quần áo." Chu Hoan đắc ý cười.
Phó Cảnh Tri chỉ biết bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Sáng nay, anh cùng Nhạc Tư Dư tham dự một bữa tiệc, hầu hết đều là học sinh của mẹ anh, sau khi kết thúc, Chu Hoan đã gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Chu Hoan: [Anh, em muốn học đàn tranh, yêu cầu tài trợ.]
Khi nhìn thấy tin nhắn, anh nghĩ không thể nào, cô em anh là một người cả thèm chóng chán.
Kết quả, Chu Hoan lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Em đã chọn được giáo viên rồi, là Kiều An Kiều lão sư.]
Mi mắt Phó Cảnh Tri giật lên, anh nghĩ tới một cô gái trước mặt anh luôn tỏ ra đặc biệt câu nệ, trong lòng như có một cái lông vũ chạm qua, mềm mại, lại ngứa ngáy vô cùng.
Phó Cảnh Tri: [Em đang ở đâu?]
Một video được gửi đến.
Xuyên qua phòng học trong suốt, một cô gái mặc váy liền đang ngồi trước đàn tranh, đôi tay đang gảy lên dây đàn.
Phó Cảnh Tri cũng không hiểu gì về âm nhạc, anh dùng phần mềm nhận dạng mới biết được, Kiều An đang chơi khúc "Gấu nhỏ chơi trống".
Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc ở KTV để đi tìm Chu Hoan. Tìm được địa chỉ trên Wechat, cách tấm kính thủy tinh trong suốt, anh nhìn thấy cô đang chơi đàn tranh, nụ cười trên môi vô cùng dịu dàng.
"Khi Kiều lão sư chơi đàn tranh, vô cùng hút mắt anh nhỉ?" Chu Hoan đã hỏi anh như vậy.
Phó Cảnh Tri gật đầu: "Ừ."
Không nghĩ anh sẽ trả lời như vậy, Chu Hoan kinh hãi lắp bắp, ngay sau đó liền mỉm cười.
Dường như cô cũng đã tóm được điểm yếu của anh mình để uy hiếp rồi.
"Quần áo có thể không mua, tạm thời thiếu cũng được! Nếu được anh có thể mua cho em một cái iphone X thì càng tốt."
Chu Hoan đi được một đoạn liền quay lại nói, giọng nói truyền đến tai khiến Phó Cảnh Tri hoàn hồn, đối diện là ánh mắt mong chờ của cô ấy.
Anh hơi mỉm cười: "Nghe nói dì sắp tới Thượng Hải."
Dì của Phó Cảnh Tri chính là mẹ của Chu Hoan, từ nhỏ đến giờ đây chính là người mà cô ấy sợ nhất trong nhà.
Chu Hoan dậm chân: "Phó lão sư, anh không nên qua cầu rút ván như vậy chứ! Anh có phải đã quên chính mình làm "cẩu độc thân" ngần ấy năm, là ai đưa anh đi ăn cơm, đọc sách, làm thí nghiệm, xem phim hả?"
Phó Cảnh Tri phớt lờ cô ấy, lại nhìn vào ảnh đại diện của người vừa mới được thêm vào Wechat ngày hôm nay, xoay người liền đi.
Chỉ có ý cười ở đáy mắt, thật lâu cũng chưa tan.
*
Kiều An ở bên cạnh Sở Mịch mấy ngày, thẳng đến khi trong tiệm nhận được một đơn lớn của F đại. Công đoàn bên F đại đã yêu cầu một buổi tiệc trà, nói là muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho công nhân viên.
Vì việc này, mấy hôm nay cô cùng nhân viên trong tiệm vô cùng bận rộn.
"Chị, chị đi tập yoga sao?" Tiểu Triệu nhìn ba lô của Kiều An, hỏi.
Kiều An dùng điện thoại để đặt xe, ngẩng đầu đáp: "Ừ, mấy ngày nay không đi, xương cốt đều cứng lại rồi."
Tài xế gọi điện tới, cô vội vàng nhắc nhở mấy câu, xuống dưới ngồi lên xe.
Tới nhà Hứa Nụ, trăm lần cô cũng chưa từng nghĩ người mở cửa lại là Cố Hiển, Kiều An vô cùng kinh ngạc, thật sự không muốn làm bóng đèn, đành phải đeo lại ba lô mà rời đi. Lúc này trời vẫn còn sớm, đi ra khỏi cổng tiểu khu, cô cứ đi mãi, lang thang không biết định đi tới đâu, cũng không biết chính mình đã đi tới hoa viên nhỏ của quảng trường cạnh đó.
Vẫn chưa đến 6 giờ, một con mèo nhỏ màu nâu nhạt nằm ở bồn hoa bên cạnh, bộ dạng vô cùng lười biếng.
Kiều An dừng bước chân, đi tới siêu thị gần đấy mua mấy con cá khô nhỏ cùng lạp xưởng, vòng qua đoạn đường nhỏ trở về. Con mèo nhỏ vừa nghe được tiếng bước chân, bỗng nhiên đứng dậy, cái đuôi dựng thẳng lên, lại lặng lẽ rơi xuống.
Ngồi xổm ở bên cạnh bồn hoa, cô gỡ túi đựng đồ ra, con mèo nhỏ ngửi thấy mùi đồ ăn, kêu meow meow không ngừng, vô cùng ngoan ngoãn.
Tối nay Phó Cảnh Tri chưa cho mèo ăn sao?
Con mèo nhỏ ngoan ngoãn ăn miếng lạp xưởng, ghé vào bên cạnh chân Kiều An, cái đuôi nhỏ xù xù đảo qua đảo lại quanh mắt cá chân cô, vừa ấm lại vừa ngứa.
Kiều An cười cười, duỗi tay sờ lên bộ lông mềm mại của nó, con mèo kia lại vội buông miếng lạp xưởng ra, nâng đầu lên cọ cọ vào tay cô, ngoan ngoãn đến không tưởng.
Lòng cô đột nhiên mềm mại đôi chút.
Từ trong túi lấy ra một cái khăn tay lót ở mép ngoài bồn hoa, cô ôm ba lô ngồi xuống, nhìn con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ăn, suy nghĩ lại như đi vào cõi thần tiên.
Hứa Nụ cùng Cố Hiển, dường như lại xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Quả thực là khiến cho người khác phải suy nghĩ mà.
Còn cả Phó Cảnh Tri nữa, ngày đó thêm Wechat xong, cô đem hình các loại bánh kem gửi cho anh, anh chỉ nói một câu là để anh xem, xong cũng không thấy hồi âm lại, cũng không biết có phải đã quên rồi không.
"Kiều An?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên làm Kiều An giật mình, thiếu chút nữa đá vào con mèo con ở dưới chân.
Cô ngẩng đầu, lập tức cầm theo ba lô đứng dậy, con mèo nhỏ bên cạnh "meow" một tiếng, rồi dịch sang bên cạnh một chút.
"Phó lão sư?" Vẻ mặt Kiều An có chút hoang mang, "Tới cho mèo ăn sao?" Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, có chút đáng sợ.
Trong mắt Phó Cảnh Tri nhiễm ý cười: "Tiện đường đi ngang qua thôi." Nói xong, cúi xuống nhìn con mèo béo ngồi ăn bên cạnh cô, "Nó quá béo rồi." Trong giọng nói mang theo nhu ý.
Kiều An cũng nhìn theo, cười rộ lên: "Chẳng trách chỉ có nó ở đây."
"Em không đi tập yoga sao?" Phó Cảnh Tri bước tới vài bước, ngồi xuống bên cạnh chỗ Kiều An vừa ngồi. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chứa đầy cảm xúc mà cô không thể nào hiểu được.
"Không đi, tối nay chị của tôi có việc bận." Cô dừng lại, ngập ngừng nhìn về phía anh: "Phó lão sư, anh..." Làm sao biết hôm nay cô định đến phòng tập yoga?
Nghĩ mãi, rốt cuộc Kiều An cũng không dám nói ra.
Phó Cảnh Tri vẫn nhìn cô, ý cười trên mặt không giảm, giải thích: "Rất nhiều ngày rồi không thấy em tới phòng tập thể thao."
6 giờ đã điểm, đèn đường xung quanh được bật lên, chỉ trong nháy mắt, khung cảnh dần trở nên lãng mạn. Mà ngọn đèn vàng kia chiếu lên mặt Phó Cảnh Tri, vô cùng đẹp mắt.
Kiều An rời mắt đi, nhìn con mèo con bên cạnh chân anh, có lệ "ồ" một tiếng.
Tim lại bắt đầu đập thình thịch.
"Phó lão sư, anh còn chưa chọn bánh kem." Cô nói sang chủ đề khác, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào mắt anh.
Phó Cảnh Tri khom lưng xoa đầu con mèo: "Có loại nào không quá ngọt không? Tôi không thích ăn đồ ngọt, Kiều An, hay là em giúp tôi chọn một cái được đi?"
Anh lại một lần nữa ngẩng đầu, trong mắt dường như phản chiếu bóng hình cô.
Ánh mắt Phó Cảnh Tri vô cùng bình thản, không có vẻ nghiêm túc nề nếp như thường ngày, lại vô cùng ấm áp.
Kiều An bị cái nhìn chăm chú của anh làm tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Vậy tôi giúp anh chọn một cái rồi gửi lại hình ảnh cho anh nhé?" Cô dần bình tĩnh trở lại, bởi vì trái tim vừa nãy đập loạn nhịp mà thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Cảnh Tri nói: "Được." Hơi suy tư, anh lại nói: "Kiều An, tôi không phải lão sư của em, sau này không cần câu nệ như vậy."
Kiều An sửng sốt, không biết phải nói gì.
"Sở Mịch trước mặt tôi lá gan thực sự lớn." Anh cười trêu chọc nói.
Kiều An không nhịn cười được: "Được rồi, Phó lão sư, tôi đi trước, cá khô cùng lạp xưởng để lại cho anh."
Phó Cảnh Tri nhấc con mèo lên, đón lấy túi đồ, nói: "Được, tôi cũng đang tính mượn em, gặp lại sau."
*
Ngày F đại tổ chức tiệc sinh nhật, Kiều An cùng Tiểu Triệu đem đồ đến, mới bắt đầu chuẩn bị chưa được bao lâu, không ngờ lại tình cờ gặp Tần Triệu.
Tháng 5 không có sinh nhật của anh ta, nhưng dường như anh ta lại cố tình xuất hiện ở đây.
Kiều An sững sờ một lúc, Tiểu Triệu nhắc nhở cô mới hoàn hồn.
Xuyên qua đám đông, cô thản nhiên cười với Tần Triệu, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở.
Không nghĩ người kia vẫn cố tình bước tới bên cạnh cô: "Có cần anh giúp gì không?"
Kiều An rơi nghiêng đầu, đập vào mắt cô là bàn tay của Tần Triệu. Trước kia, cô rất thích nắm lấy tay anh, cùng anh mười ngón tay đan chặt vào nhau, dường như có thể như vậy tới địa lão thiên hoang (*).
(*) địa lão thiên hoang: dùng để hình dung một khoảng thời gian lâu dài đằng đẵng.
"Không cần, cảm ơn." Giọng nói có chút khách khí và xa cách.
Tần Triệu thấy thế, ánh mắt buồn bã: "Lão sư dạy anh trước kia có sinh nhật trong tháng này, nên anh tới hỗ trợ." Anh giải thích.
Kiều An nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không muốn nói chuyện tiếp.
Có chút ngại ngùng, cánh tay cô bị Tiểu Triệu chọc chọc vào.
Như có cảm giác ai đó nhìn mình, Kiều An chớp mắt, buột miệng nói: "Buổi sinh nhật còn chưa bắt đầu."
Phó Cảnh Tri cũng sinh nhật trong tháng này, nên cũng tới tham gia buổi tiệc.
"Tôi đói bụng rồi." Phó Cảnh Tri nhìn Tần Triệu khẽ gật đầu, toàn lực chú ý đều dồn trên người Kiều An: "Tới đây tìm đồ ăn."
Giọng nói anh vô cùng trầm thấp, lại có chút gì đó tủi thân như một đứa trẻ bị bỏ đói.
Kiều An chưa từng nhìn thấy bộ dạng Phó Cảnh Tri như vậy, trong nháy mắt vô cùng kinh ngạc, cô lấy trong túi ra một hộp sữa đầu nành đưa cho anh: "Anh uống cái này không? Đây là đồ cửa tiệm tài trợ." Nụ cười trên môi vô cùng ấm áp, giọng nói cũng thật dịu dàng.
Phó Cảnh Tri không khách khí nhận lấy, nói: "Có thể cho tôi một phần bánh chocolate không?"
"Anh không phải không thích đồ ngọt sao?" Kiều An kỳ quái nhìn anh.
Phó Cảnh Tri mở hộp sữa ra: "Ừ, nhưng có người khác thích."
Tần Triệu nghe vậy, biểu cảm càng thêm trầm xuống.
Chờ Phó Cảnh Tri đi đến bên cạnh ăn bánh kem, anh ta mới nhìn Kiều An chằm chằm, ánh mắt tuy thản nhiên nhưng lại có điểm chắc chắn: "Kiều An, hóa ra Phó lão sư là bạn trai của em."
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Thật trùng hợp, tôi có thể đụng mặt Phó lão sư ở bất cứ đâu.
Phó lão sư: Cô gái ngốc, thật trùng hợp, từ trước đến nay tôi không thể gặp em sao?
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.