Trần Khoa biết anh rất giỏi về thư pháp và hội họa truyền thống, trước kia anh còn tham gia tranh giải ở hai mảng này, nhưng anh ta không ngờ anh có thể làm đại biểu cho quốc gia tham gia hội nghị triển lãm truyền thống thư họa quốc tế.
Không phải anh ta xem thường anh, ngược lại ở trong mắt anh ta, anh là một người trẻ rất có năng lực, nhưng Hoa Quốc là một nước hết sức chú trọng đến sự ổn định về trình độ văn hóa truyền thống, các đại diện ra nước ngoài đều là những người có kinh nghiệm lâu đời. Anh năm nay bao nhiêu tuổi?
“Thật sự mời cậu làm đại diện?” Trần Khoa thật sự không dám tin hỏi một lần nữa.
Anh gật đầu: “Nghe nói triển lãm lần này có hơn 20 quốc gia tham dự.” Anh thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Khoa, cười giải thích, “Nghe nói có một vài quốc gia cử những người trẻ tuổi đến để học hỏi kinh nghiệm, cho nên tôi may mắn được trở thành đại diện cho thanh niên Hoa Quốc tham gia.”
Trần Khoa nhất thời hiểu ra. Hoa Quốc ở trên thế giới cũng là một nước có mặt mũi, nhân lực, vật lực, tài lực đều không thiếu, lại là nước có lịch sử văn hóa truyền thống đến mấy ngàn năm. Nếu như các quốc gia khác có đại biểu là người trẻ tuổi, mà nước họ chỉ có những đại biểu đã lớn tuổi, chẳng khác nào để cho những quốc gia khác nói nước họ không có người kế thừa.
Nhưng cho dù như vậy, Trần Khoa vẫn cảm thấy anh cực kỳ giỏi!
Phải có bản lãnh thế nào thì mới có thể nhận được vinh dự này?!
Đừng nói là một tháng không sắp xếp công việc, dù có nửa năm không làm việc cũng không sao. Đây chính là sự kiện trọng đại ngay cả chủ tịch nước cũng phải chú ý đến buổi sự kiện này!
“Nói đến đây mới nhớ, tôi còn chưa xem qua tác phẩm của cậu đâu,” Trần Khoa ho khan một tiếng, lời nói lúc ở đoàn phim cũng không tính, “Không biết có cơ hội xem kiệt tác của cậu không.”
Không trách Trần Khoa trở nên dè dặt như vậy, bởi vì đột nhiên biết được nghệ sĩ mình quản lý là đại biểu cho quốc gia, anh ta tự động nâng hạng cho anh, anh ta cảm thấy cả người anh như đang phát ánh hào quang vậy, bây giờ anh ở trong mắt anh ta, cơ hồ ngay cả lòng bàn chân cũng đang sáng lên.
“Sự kiện lần này sẽ có mấy vị lãnh đạo tham dự, vì bảo đảm an toàn, không thể tiết lộ lịch trình cụ thể, cho nên trừ người nhà của tôi ra, tôi cũng chỉ nói với anh.” Anh đứng lên, “Trong thư phòng tôi có để một vài bức họa và thư pháp, anh muốn xem thì cứ xem đi.”
“Sao lại không xem chứ.” Anh ta cười một tiếng, nghe câu chưa nói hết của anh. Anh đem chuyện này nói cho anh ta, chính là tín nhiệm anh ta, nhưng anh không muốn công ty mượn việc này để đầu cơ trục lợi.
Chuyện này mặc dù là vinh dự, nhưng nó là chuyện liên quan đến mặt mũi quốc gia, ngay cả khi Sâm Hòa biết chuyện này, thì cũng không có can đảm sử dụng để thổi phồng cho công ty, mà chỉ có thể toàn lực phối hợp.
Hai người đi tới thư phòng lầu hai, đây là lần đầu tiên Trần Khoa vào thư phòng của anh. Thư phòng của anh so với trong tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, giá sách là kiểu cổ, trên giá được bày biện nhiều loại sách khác nhau, nhìn bìa sách có dấu vết lật dở, chứ không phải bày chơi cho đẹp.
Bức tường trông sảng khoái tươi mát, nhìn bức họa thủy mặc vẽ về chuồn chuồn đậu trên lá sen trong hồ nước, đột nhiên cảm thấy bức tranh vẽ chuồn chuồn và cá như thể vật sống vậy, khiến cho người ta nín thở vì sợ làm kinh động khiến chúng chạy mất.
“Đó là tất cả các tác phẩm của tôi,” Anh chỉ chỉ vào ống tranh chỗ góc tường, bên trong chứa toàn bộ bức tranh, “Nếu anh thích tấm nào thì cứ mang về.”
Trần Khoa: …
Để tùy ý như vậy, cảm giác những bức tranh đó có chút không đáng tiền.
Nhưng khi anh ta mở ra một bức tranh trong chỗ đó, nhất thời ngây dại. Anh ta mặc dù không hiểu tranh, nhưng cảm nhận đầu tiên khi anh ta nhìn bức họa này đó là đẹp, cái nhìn thứ hai là cảm thấy nhân vật như đang sống vậy.
Trong tranh một cô bé mặc sườn xám đang đưa hai tay đuổi theo con bướm, chân đạp lên những cánh hoa rải rác trông rất ngây ngô khiến anh ta muốn cười. Thậm chí còn tự hỏi rốt cuộc cô bé có đuổi kịp con bướm không.
Cuối cùng Trần Khoa ôm hai bức tranh trở về, anh ta bây giờ vẫn không biết các tác phẩm của anh rất được yêu thích, nhưng đáng tiếc anh có rất ít tác phẩm, tác phẩm《 Nữ Sĩ Sơ Trang Đồ 》 đang được đấu giá, thậm chí còn đến bảy con số.
Ngoài ra, bởi vì bức 《 Cung nữ trang điểm》 được ký tên là Công Kiều Khách, các chuyên gia cũng chỉ nghĩ là một vị họa sĩ tên tuổi nào đấy rảnh rỗi vẽ chơi, tuyệt đối không nghĩ đó là tác phẩm của nghệ sĩ trẻ tuổi.
Vốn dĩ các tác phẩm không rõ tác giả không có nhiều, bởi vậy một số nhà sưu tầm không thích chút nào, bởi vì những người này thường phô trương sự giàu có của mình bằng cách sưu tập những bức họa của các nghệ sĩ nổi tiếng. Thật bất ngờ là bức tranh này rất được yêu thích trong nước, thậm chí các nhà sử học còn nói tác giả bức tranh này rất am hiểu về quần áo và đồ dùng cổ đại. Thậm chí vẽ cả những chiếc gương đồng được phụ nữ quý tộc đầu nhà Tấn* rất được coi trọng.
Trong tranh còn có đề thơ, một bài thơ miêu tả một người con gái ngây thơ trong sáng, chữ viết rất đẹp, có thể so sánh với bạc thầy thư pháp.
Tuy nhiên không một nghệ sĩ nào trong nghành hội họa và thư pháp nhận làm của mình. Một số người biết về nó, nhưng cũng không đề cập đến, vì vậy bức tranh này đã được xào đi xào lại một năm, giá trị lại thêm mấy số không.
Lần này anh được mời cũng là bởi vì bức tranh này. Đại biểu cho Hoa Quốc là ông Hạ, là một nghệ sĩ nổi tiếng về thư pháp và hội họa trong nước. Khi nhìn thấy bức tranh của anh trong một cuộc thi, ông liền nhận ra chữ ký của tác giả vẽ bức tranh này và bức《 Nữ Sĩ Sơ Trang Đồ 》 là cùng một người, trải qua một phen dò hỏi, rốt cuộc cũng xác định anh là tác giả của những bức tranh này.
Mặc dù rất ngạc nhiên vì anh rất trẻ, nhưng khi ông xem qua các tác phẩm khác của anh, lại sinh ra mấy phần tự than thở. Cũng may ông là một người hết sức coi trọng người có tài năng, không bởi vì anh còn trẻ có thiên phú nổi trội mà ghen tị, ngược lại ông hết sức sùng bái.
Cho nên ông rất hay trao đổi những thư pháp tâm đắc với anh, cả hai đều có lợi không ít.
Lần này anh được làm đại diện cho quốc gia tham gia hội nghị triển lãm quốc tế, cũng bởi vì ông cực lực đề cử, vốn cũng có không ít người phản đối, nhưng khi ông đem các tác phẩm của anh ra, còn nói Cung Kiều Khách và anh chính là một, những người phản đối cũng im miệng lại.
Trong bọn họ có vài người lớn tuổi hơn anh nhưng tác phẩm còn chưa bằng anh đâu.
Anh không biết rằng việc anh được cử làm người đại diện khiến sóng gió xảy ra, sau hai ngày quay quảng cáo cho Ban tuyên truyền của đài truyền hình quốc gia, anh liền ngồi lì ở nhà để sáng tác tác phẩm mang đi tham gia triển lãm. Hai tác phẩm kia đều được chọn làm tác phẩm tiêu biểu cho triển lãm.
Ba Công Tây cùng mẹ Kiều vì điều này mà phấn khích đến mức không ngủ được, anh cùng đoàn triển lãm đi lên máy bay, bay đi nước ngoài, bọn họ đặt vé tốt nhất của máy bay, rồi cầm vé đi lên.
Hội nghị triển lãm lần này được tổ chức hết sức long trọng, truyền thông các nước đều hết sức chú ý, vào ngày phái đoàn rời đi, truyền hình trong nước ngay lập tức cập nhật tin tức.
Nhưng đối với người dân, họ chỉ chú ý đến sự đánh giá của các nước đối với triển lãm lần này, còn việc phái đoàn có những ai thì họ không quan tâm.
Hơn nửa đêm thì trên mạng bắt đầu lan truyền các tin tức, không đến một phút, khán giả trước màn hình có thể thấy máy quay lia qua hơn chục người, trên ngực có lá cờ tổ quốc được quay cận cảnh.
“Nghe nói buổi gặp gỡ giao lưu này có hơn hai mười nước tham dự, nghe nói thiên tài hội họa Italy cũng tham gia, rất đẹp trai, còn có ảnh đó.“ Một số cư dân mạng đăng weibo kèm thêm cả ảnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh trẻ tuổi lập tức thu hút được sự chú ý của cư dân mạng, có rất nhiều lời tán thưởng dành cho anh ta, nhìn anh ta đẹp như thiên sứ vậy.
“Mặc dù nhan sắc của nước ta không bằng nước bạn, nhưng vẫn các đại biểu có thể khiến nước ta tự hào, dù sao nước ta cũng có ngàn năm lịch sử.”
Đối với sự đáng yêu của các cư dân mạng, những người đẹp chỉ có thể ngắm, mà vẻ đẹp không phải quan trọng nhất, hơn nữa họ vẫn thích quê hương mình được nở mày nở mặt, dù có nhiều mỹ nam hơn cũng không lung lay được ý chí của họ.
Cư dân mạng Hoa Quốc rất có nguyên tắc đó.
Lần này vừa hay nước chủ nhà là thủ đô của Italy, bởi vì phải ngồi 10 tiếng trên máy bay, cho nên những đại biểu lớn tuổi có chút không chịu nổi, cũng may ban tổ chức đã sắp xếp khách sạn gần sân bay.
Anh thân là nghệ sĩ, một năm có rất nhiều việc phải đi máy bay, cộng thêm vẫn còn trẻ, thời điểm xuống máy bay, tinh thần vẫn rất sảng khoái.
Nhân viên tiếp tân thấy người của phái đoàn Hoa Quốc cũng có một người trẻ tuổi, hơn nữa tướng mạo cũng rất xuất chúng, trong lòng thầm so sánh anh với thiên tài hội họa nước mình.
Các quan chức của Hoa Quốc và quan chức của Italy bắt tay nhau thân thiết chụp ảnh, mọi người cùng nhau đi vào trong khách sạn.
Với sự tiếp đãi nồng nhiệt của nước chủ nhà, giúp Hoa Quốc có nhiều mặt mũi hơn, quan chức Hoa Quốc và giới truyền thông Hoa Quốc rất hài lòng, nội dung tin tức trong nước họ khen ngợi nước chủ nhà rất nhiệt tình hiếu khách.
Sau một đêm nghỉ ngơi ở khách sạn, tất cả thành viên tập trung tổ chức một buổi họp nhỏ. Hội nghị triển lãm bề ngoài nói là truyền bá văn hóa, xúc tiến quốc tế trao đổi và hiểu biết lẫn nhau thêm sâu sắc, nhưng thực ra là muốn các nước thể hiện tài năng của mình, tốt nhất là vượt mặt các quốc gia khác.
Trong không khí thân thiết và hữu nghị của cuộc họp, đại biểu cho phái đoàn Hoa Quốc là bộ trưởng Lưu đứng lên phát biểu, ông hi vọng có thể giữ lại những tác phẩm được đánh giá cao để treo lên phòng triển lãm.
Thật ra ông sợ rằng những đại biểu kia không đồng ý trao đổi tác phẩm, ông tổ chức cuộc họp này nhằm bàn bạc trước để tránh những tranh chấp không cần thiết.
Anh và những đại biểu khác trong lòng biết rõ chỗ khó của bộ trưởng Lưu, cho nên hết sức phối hợp đưa ra tác phẩm của mình, sau đó mới cùng nhau xuống lầu đến phòng ăn.
Lần này Italy rất chiếu cố các nước, cho nên chuẩn bị những món ăn thịnh soạn của các nước để phù hợp với khẩu vị của các phái đoàn. Không chỉ chuẩn bị thức ăn ngon, phong phú của các nước, còn làm rất nhiều món ăn nổi tiếng của của các quốc gia khác, để các đại biểu có thể tự chọn món ăn họ thích.
Là một đất nước có lịch sử văn hóa ăn uống lâu đời, các phóng viên Hoa Quốc được phái đến đây tìm hiểu những món ăn và phỏng vấn cái nhìn của đại biểu Hoa Quốc về những thức ăn này. Phải biết, để chuẩn bị cho hội nghị giao lưu này họ đã phải tập huấn hai tuần đương nhiên khâu ăn uống cũng không thể bỏ qua.
Là một nghệ sĩ nổi tiếng và tài năng, anh trở thành tâm điểm của cuộc phỏng vấn. Thật ra thì các phóng viên được phái đi cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh, may mắn là họ cũng không quá kinh ngạc, cố gắng kìm sự ngạc nhiên của bản thân, sau đó họ mừng thầm, tỷ lệ xem lần này chắc chắn tăng mạnh.
“Các món ăn dân tộc ở đây làm rất ngon, đặc sản nước khác cũng rất ngon.” Anh cầm một đôi đũa chưa dùng đến, gặp một ít thức ăn lên, cười híp mắt đưa tới trước người quay phim, “Anh cũng nếm thử một chút đi.”
Nhân viên quay phim nhìn thấy món ăn ngon miệng đưa tới bên miệng mình, bị nụ cười của anh làm cho hoa mắt, cứ như vậy mà ăn hết miếng này. Nữ phóng viên bên cạnh thấy chua chát, vì sao anh lại không đút cho cô mà đút cho ông chú quay phim chứ?
Ông Hạ ngồi cạnh anh nhìn thấy thế mỉm cười, rõ ràng có tài, nhưng lại chỉ muốn đóng phim, người trẻ bây giờ thật khó đoán.
Chờ máy quay rời đi, ông Hạ mới có chút tiếc nuối nói: “Tiểu Kiều, tác phẩm của cậu có linh khí như vậy, tại sao không theo con đường nghệ thuật mà lại đi quay phim chứ?”
“Thư họa là sở thích của cháu, diễn viên mới là công việc của cháu.” Anh mỉm cười rót cho ông nửa ly sữa bò, đổi nước dưa hấu đến trước mặt anh, “Chú bị huyết áp cao, không thể uống những thứ này.”
Ông Hạ trợn mắt, có điều cũng biết anh vì muốn tốt cho mình, chỉ có thể cố gắng uống một ngụm sữa bò, vừa định nói chuyện thì có một đám người đi vào.
Thấy rõ mặt người mặc áo của quốc gia, nụ cười trên mặt ông hơi nhạt đi, hơi có chút cảm khái nói: “Nước chúng ta có người kế thừa cũng không dễ dàng, nhưng lại có người mặt dày cướp đi.”
Anh quay đầu liếc nhìn đám người kia, biết ông rất coi trọng việc kế thừa văn hóa, cười khuyên nhủ: “Tiểu nhân ăn cắp đồ của người khác rồi coi là đồ của mình. Cho dù không biết xấu hổ cũng không cần vì loại người nay mà làm ảnh hưởng tâm trạng bản thân.”
Ông Hạ miễn cưỡng cười một tiếng: “Cậu nói đúng, sau này càng tốt hơn.” Ông lần này hết sức đề cử anh, nhưng thật ra là có tâm tư riêng.
Anh bây giờ là một ngôi sao ăn khách, có nhiều người hâm mộ, mới giành giải thưởng gần đây. Những người trẻ tuổi trong nước biết anh tham gia hội nghị triển lãm lần này, nhất định sẽ có nhiều người chú ý đến thư pháp và hội họa truyền thống, thậm chí có thể nảy ra hứng thú. Nếu có thể thuận lợi thì thư pháp và hội họa truyền thống sẽ không bị mai một.
Ông có chủ ý này, chính phủ cũng có chút cân nhắc, cho nên cuối cùng mới to gan mời anh.
Cho nên đối với việc anh tiến vào vòng giải trí, tâm tình của ông hết sức phức tạp, vừa muốn mượn thân phận của anh để tuyên truyền văn hóa, nhưng cũng lo lắng anh ở trong giới giải trí sẽ học thói xấu. Phải biết là ông có nhiều hậu bối nhưng người tâm đắc nhất vẫn là anh.
Chừng ba giờ chiều, các tác phẩm đại biểu cho các nước đã được mang lên phòng triển lãm, vì có nhiều quan chức cao cấp cho nên phòng triển lãm được bố trí nhiều vệ sĩ bí mật.
Thời điểm này truyền thông cũng đang phỏng vấn đại biểu các nước, đối với các nước tán dương không ngừng.
Được coi là đại biểu trẻ tuổi và đẹp trai nhất nên anh rất được truyền thông các nước hoan nghênh. Trong cuộc sống, bất kể là ở đâu, tướng mạo đẹp luôn được ưu tiên.
Phiên dịch của Hoa Quốc thấy anh thành thạo trao đổi với truyền thông quốc tế, cảm thấy bản thân không có chút giá trị.
Bây giờ phóng viên phỏng vấn là người Nhật Bản, mặc dù hai nước là đều người da vàng, hơn nữa còn là nước láng giềng, nhưng quan hệ hai nước lại là thù địch, quan hệ hai bên luôn luôn tương đối vi diệu.
Có điều dù có nhiều mối thù, nhưng khi phóng viên Nhật Bản thấy mặt anh, giọng nói cũng dịu đi khá nhiều. Bởi vì quốc gia này hầu hết những người trẻ tuổi thấy đẹp là công lý.
“Công Tây tiên sinh, ngài có nghĩ tới việc đến Nhật Bản tham gia trao đổi văn hóa không?”
Nội tâm của phiên dịch Hoa Quốc: Ngươi ngay cả tác phẩm của người ta còn không biết, còn muốn người ta đến quốc gia của các ngươi?
Anh lộ ra một nụ cười vô cùng hoàn mỹ: “Nếu như có cơ hội, có lẽ tác phẩm của tôi sẽ xuất hiện vào năm nay ở Nhật Bản.”
Nói thí dụ như 《 Đại nhân hiệp nghĩa》.
Nữ phóng viên nghe anh nói như vậy, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười suиɠ sướиɠ: “Quá tốt, quốc gia chúng tôi sẽ có nhiều người mong chờ tác phẩm của ngài.”
“Cám ơn.” Coi như việc anh đầu tư vào《 Đại nhân hiệp nghĩa》, thì anh cũng nên tuyên truyền một ít chứ nhỉ, thật đúng là chuyên nghiệp.
Phóng viên đáng thương, còn không biết anh nói đến là điện ảnh chứ không phải thư pháp hay tranh vẽ.
Lúc 5 giờ 30 chiều, các khách mời từ các tầng lớp bắt đầu đến, phòng triển lãm vốn trống trải nay trở lên nhộn nhịp. Các phóng viên của đài truyền hình quốc gia đều chú ý quay từng biểu cảm của các vị khách mời nước ngoài, không buông tha bất kì biểu tình khen ngợi nào.
Nhưng bọn họ phát hiện ra có rất nhiều bức họa đáng để quay cận cảnh, căn bản không quay hết.
Khu triển lãm của Hoa Quốc có ba mươi sau tác phẩm bao gồm thư pháp, hội họa, một bức đều có giá trị cực cao ở Hoa Quốc. Nhưng đối với nhiều người bạn nước ngoài không hiểu quá rõ về văn hóa Hoa Quốc thì hấp dẫn nhất là bức《 Cung Yến 》.
Bức Cung Yến này dài 3.5 m và rộng 1.8 m, miêu tả cảnh yến tiệc sang trọng của hoàng cung. Trong bức họa mỗi một nhân vật đều vô cùng sinh động, quần áo trang sức hết sức tinh xảo, trên đài sen các vũ nữ đang nhảy múa, dáng người họ uyển chuyển, phảng phất như tiên nữ cưỡi gió vậy.
Những đôi nam nữ dùng tư thế vô cùng ưu nhã khiêu vũ, mặt đầy ý cười, chén rượu trên bàn lại càng tinh xảo. Khiến cho người xem ảo tưởng đến việc nếu bản thân họ hóa thân thành nhân vật trong bức tranh này thì thật là tuyệt vời.
Một nhà sử học được mời xem bức họa này của Hoa Quốc kích động đến tay cũng run theo, đây chẳng phải là đại cảnh 《 Cung yến khai quốc nước Tấn》 trong các sách cổ viết sao?
Họa sĩ nào lấy tên là《 Cung Yến 》, hẳn nên gọi là 《 Cung yến khai quốc nước Tấn 》 mới đúng!!
Vào giờ khắc này, mấy vị sử học nổi tiếng trong thâm tâm đều kêu gào.
Triều đại nhà Tấn là một triều đại vô cùng quan trọng trong lịch sử Hoa Quốc, mặc dù triều đại này chỉ tồn tại hai trăm năm, nhưng hoàng đế Tấn quốc dũng cảm ra sao, ông cùng các nhà sử học tài hoa ở đây đều biết.
Chỉ tiếc người tài thì hiếm, những người ở bên thì đã không còn sức, khi Nguyên đế lên ngôi, những người từng theo ông tham chiến đều chết hết, không thì cũng chạy toán loạn, tù binh không ít người chết không tử tế.
Rất nhiều các sách cổ đã miêu tả qua các dũng sĩ tài ba, bản vẽ này như miêu tả bọn họ, những người trong bức họa này không phải là những dũng sĩ lưu danh thiên cổ sao?
Căn cứ theo trang phục của những nhân vật trong ảnh, có sự khác biệt rất nhỏ trên quan phục của họ, các nhà sử học có thể xác định đây là bữa tiệc khai quốc của nhà Tấn.
Không đúng, bàn thứ 2 bên phải sao lại không có ai, các nhà sử học mở to mắt, bắt đầu kể lại danh sách các dũng sĩ từ đầu nhà Tấn.
Tịch Khanh không có hứng thú đối với mấy cái hội nghị giao lưu văn hóa nghệ thuật, nhưng là lần này là chính phủ mời, hắn phải xuất hiện cùng đại diện các gia tộc khác.
Với tư cách của nhân viên, trợ lý đặc biệt Cẩu cũng đi theo xem náo nhiệt, là một người không hiểu nghệ thuật cho nên cái anh ta quan tâm đầu tiên đó là các tác phẩm của đất nước mình, cho nên anh ta cầm bản đồ trực tiếp đến khu triển lãm của Hoa Quốc.
Nhưng mà sao khu triển lãm của Hoa Quốc lại nhiều người như vậy, còn có một đống phóng viên mang máy quay xông lên.
Là tác phẩm lớn nào xuất hiện mà gây chấn động như vậy?
Anh ta quay đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của ông chủ, có chút do dự không biết có nên tiến lên xem một chút không.