Khi Công Tây Kiều lái xe đến Tịch gia thì vừa hay đến giờ cơm tối.
Khi thấy cánh cổng cao chót vót hiện ra trước mặt, anh mở cửa xe bước xuống, đi đến nhận diện khuôn mặt và ấn chuông cửa.
Vệ sĩ trong phòng giám sát ngạc nhiên khi thấy anh, người trẻ tuổi trong màn hình kia không phải diễn viên đang nổi tiếng gần đây sao? Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đồng nghiệp bên cạnh đã cầm điện thoại lên liên lạc.
Nghe đối phương nói vài ba câu liền cúp máy, sau đó ấn nút mở cửa cho Công Tây Kiều vào, anh ta có chút sững sờ, cứ như vậy để cho một diễn viên tiến vào?
Thấy cửa lớn đã mở ra, Công Tây Kiều quay lại xe, lái xe vào bên trong Tịch gia, thấy hai vệ sĩ ra dấu hiệu thì dừng xe lại.
Dừng xe xong, anh cầm bình giữ nhiệt ở xe sau ra, nhìn thấy một vệ sĩ có chút quen mắt nói: “Cảm ơn.”
“Kiều thiếu không cần khách khí, mời đi bên này.” Thấy anh khách khí như vậy, vệ sĩ đáp lại có chút ngượng ngùng. Im lặng dẫn anh vào ngôi nhà 2 tầng, nghe thấy trên lầu có tiếng bác sĩ nói chuyện, mới nói, “Ông chủ đang ở trên lầu.”
Nói xong, anh ta chú ý tới bình giữ nhiệt trên tay Công Tây Kiều: “Khẩu vị của ông chủ không tốt lắm, mong ngài khuyên ông chủ ăn một chút gì đó.”
“Được.” Công Tây Kiều thấy vệ sĩ không vào cùng với mình, anh khẽ gật đầu với đối phương, sau đó xoay người đến căn phòng đang có tiếng nói.
Ban đầu anh không có ý định đến thăm Tịch Khanh, hai người bọn họ mặc dù có chút giao tình, nhưng hắn chưa khỏi bệnh anh đã đến thăm, lại còn tự chạy đến nhà riêng của đối phương, nếu như bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ anh đi ôm đùi hắn, vậy thì không có ý nghĩa nữa.
Nhưng trong lúc ngủ trưa, anh nghĩ đến cha mẹ Tịch Khanh đều đã mất, lại không có người thân hay anh em nào, bị bệnh ở nhà cũng không có ai nói chuyện cùng. Anh sống hai đời, có lời nói nào mà chưa từng nghe qua, còn cần phải chú ý đến ánh mắt người khác mà sống qua ngày sao? Người khác hiểu lầm anh có dụng ý với hắn, nhưng chỉ cần Tịch Khanh không hiểu lầm là được.
Nghĩ thông suốt xong, anh đem canh xương dì La nấu đổ ra bát, người bệnh uống canh này rất thích hợp.
“Tịch tiên sinh, nhiệt độ cơ thể ngài hơi cao,” Bác sĩ đổi chai nước truyền rồi để lên trên kệ truyền dịch, búng một cái, chai nước nổi lên một ít bọt khí, thành khẩn nói, “Bệnh này khiến cho ngài mệt mỏi, bình thường khỏe mạnh không sao, nhưng một khi bị bệnh, thì rất khó khỏi.” Tịch Khanh biết bác sĩ nói như vậy là vì muốn tốt cho hắn, cho nên chỉ yên lặng nghe, chẳng qua tay vẫn không bỏ xuống tập văn kiện.
“Nếu như sau khi truyền hai chai nước cất xong mà nhiệt độ không giảm xuống, tôi đề nghị ngài hai ngày sau nên đi bệnh viện.” Bác sĩ đem những vật dụng y tế xử lý xong xuôi, liếc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ cơm tối, ngài nên ăn một chút gì đó.”
Tịch Khanh nhíu mày một cái không nói gì, hắn lúc này một chút khẩu vị cũng không có.
Thấy hắn như vậy, bác sĩ than thở, buổi trưa hôm nay là ai ở trong điện thoại nói sẽ nghỉ ngơi và ăn uống thật tốt?
“Cốc cốc.”
Bác sĩ quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đang đứng trước cửa phòng, người này có một đôi mắt rất có tinh thần, vô cùng chói mắt.
“Tiểu Kiều!” Tịch Khanh chợt ngồi thẳng người, “Cậu tới làm gì?”
“Nghe nói anh bị bệnh, liền tới xem một chút.” Anh lễ phép cười với bác sĩ, đi tới mép giường Tịch Khanh, liếc nhìn thấy chai nước trên giá đặt bên cạnh giường, “Xem ra anh bệnh rất nghiêm trọng.”
“Chỉ là bệnh vặt thôi.” Tịch Khanh cầm văn kiện vứt sang một bên, “Cậu ngồi trước rồi nói.”
Đưa tay lên sờ trán hắn, cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền tới, Công Tây Kiều cau mày: “Sốt cao vậy, bây giờ là bao nhiêu độ?”
“Hơn 39 độ,” Bác sĩ nói tiếp, “Cậu cùng ngài Tịch là bạn, nếu như thấy chai nước này truyền xong mà ngài ấy vẫn không giảm sốt, thì cậu hãy đưa ngài ấy đến bệnh viện.”
“Được, tôi biết rồi, cám ơn.” Anh cảm ơn với bác sĩ, rồi mới bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tịch Khanh. Bình thường khi hắn xuất hiện trước mặt anh đều là khí chất bất phàm, người ngoài chớ chạm, nhưng lúc này gò má hắn đỏ lên, môi trắng bệch, trông như hai người khác nhau.
Liếc nhìn bốn phía, anh dứt khoát ngồi ngay xuống mép giường, thấy văn kiện trên giường, vì vậy nói: “Anh ăn một chút rồi ngủ một giấc, rất nhanh sẽ khỏe lại, đã ngã bệnh rồi còn bận tâm công việc. Tịch gia sản nghiệp lớn như vậy chẳng nhẽ chỉ có một mình anh lo lắng sao?”
Nói xong đứng dậy cầm chén canh đã được đổ ra từ bình giữ nhiệt, bưng tới bên người Tịch Khanh, chìa ra trước mặt hắn: “Trước uống chút canh để dạ dày đỡ trống, sau đó ngủ một giấc.”
Mặc dù Tịch Khanh không có khẩu vị để ăn canh, nhưng vẫn lạnh mặt uống hết.
“Tốt lắm, bây giờ nằm xuống ngủ một giấc, chờ anh tỉnh lại cũng đã khỏi bệnh rồi,” Anh ấn người hắn vào trong chăn, thay hắn tỉ mỉ đắp kín chăn mền.
“Bây giờ cậu phải về sao? ” Tịch Khanh từ trong chăn ló đầu ra, nhìn anh bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng hơi ngấn nước, khẽ mím môi.
Rõ ràng trên mặt hắn không chút biểu cảm gì, nhưng anh cảm thấy hắn đang làm nũng, nghĩ đến điều này anh càng thêm choáng váng, nhìn gò má tái nhợt của hắn, anh lắc đầu một cái: “Anh ngủ đi, tôi bây giờ không đi ngay đâu.”
Tịch Khanh nhìn chằm chằm anh mười mấy giây, rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lát sau, nghe được tiếng hít thở đều đặn của hắn, anh từ mép giường đứng lên, đi đến ghế salon ngồi xuống xem điện thoại, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn chai nước.
Hơn một giờ sau, anh phát hiện trán Tịch Khanh toát mồ hôi, tiến lên đặt tay lên trán hắn kiểm tra tình hình, thấy nhiệt độ cơ thể hắn đã bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, anh nói nhỏ với vệ sĩ ngoài cửa: “Nước truyền trong phòng sắp hết, cậu đi kêu bác sĩ đến thay đi.”
Vệ sĩ liếc nhìn trong phòng, thấy ông chủ vẫn đang ngủ, cầm bộ đàm nói với vệ sĩ dưới tầng, kêu bác sĩ lên lầu thay thuốc, rồi nói với anh, “Tối nay đã làm phiền Công Tây tiên sinh.”
Anh biết những vệ sĩ này phòng bị anh, nhưng họ cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình, cho nên anh không tức giận, mà cười nói: “Ông chủ các cậu là bạn của tôi, quan tâm bạn bè thì có chuyện gì phiền toái đâu.”
Nói xong, anh lo lắng hai người nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới Tịch Khanh ngủ, cười với đối phương một cái, thấy bác sĩ đi lên, liền xoay người trở về phòng.
Tịch Khanh cảm thấy có người đang chạm vào mu bàn tay mình, chợt mở mắt ra, nhìn thấy bác sĩ, trán hắn liền nhăn lại. Vào lúc này lòng hắn trở nên mờ mịt, trong chốc lát, thấy anh ngồi ở cuối giường thì trong lòng cũng trấn định lại.
“Anh tỉnh?” Thấy hắn mở mắt ra, anh tiến lên đè tay của hắn lại, “Anh đừng vội cử động, bác sĩ đang rút kim cho anh.”
Bác sĩ rút kim xong, dùng bông đã khử trùng đè lại chỗ vừa rút kim, anh đưa tay thay bác sĩ cầm bông giữ lại chỗ vừa rút kim.
“Nhiệt độ cơ thể anh đã hạ xuống, bây giờ có đói bụng hay không?” anh thấy ánh mắt của hắn chú ý vào tay mình, liền nói, “Sao vậy?”
“Không sao, tối nay cảm ơn cậu.” Hắn cho rằng vừa rồi mình sẽ không ngủ được, nhưng thật không ngờ lại ngủ nhanh như vậy.
“Nếu chúng ta là bạn, anh cũng không cần khách khí với tôi.” Khi chắc chắn chỗ vừa rút kim sẽ không chảy máu, anh lấy bông ra, đứng dậy ném vào thùng rác, “Có muốn ăn cái gì không, để tôi bảo người giúp việc làm.”
Tịch Khanh ngồi dậy, cảm thấy trên người mình có chút dính, vì vậy có chút khó chịu mà vặn vai: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Buổi chiều tôi vội vàng mang bình giữ nhiệt tới, chưa kịp ăn nữa, nếu không thì ăn cùng tôi một chút.” Anh sờ bụng mình một cái, “Nó cũng đang kháng nghị đây.”
Tịch Khanh cong môi nói: “Được.”
Cùng Tịch Khanh ăn bữa tối thanh đạm xong, anh ngồi ở nhà hắn thêm một tiếng nữa, nhìn hắn uống thuốc xong mới đứng dậy đi về.
Tịch Khanh khoác áo khoác đứng ở trên ban công, nhìn xe hơi màu đen ra khỏi cửa biệt thự, đáy mắt toàn là sự dịu dàng.
Nếu như, anh cùng hắn ở chung một chỗ…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tịch Khanh biến đổi, ngay cả áo khoác rơi xuống cũng không biết.
Hắn tại sao có thể có ý tưởng như vậy?
“Ông chủ, Kiều thiếu đã trở về, tôi để một vệ sĩ lái xe đi theo bảo vệ.” Trưởng nhóm vệ sĩ đi vào trong nhà, nhỏ giọng nói, “Về phần Bạch gia, chuyện họ hợp tác với công ty nước ngoài đã được báo chí đưa tin.”
Hắn đợi nửa ngày, phát hiện ông chủ không có phản ứng, có chút nghi ngờ liếc nhìn ông chủ: “Ông chủ?”
Tịch Khanh quay đầu nhìn hắn một cái, khom người nhặt áo khoác trên mặt đất, xoa trán: “Đã biết.”
Vệ sĩ nhìn thấy biểu tình ủ rũ của ông chủ trong lòng liền khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy, Kiều thiếu trở về có gì không ổn sao?
Sau khi Công Tây Kiều lái xe về nhà, trong lúc chờ đèn giao thông, anh thấy một đứa bé tầm 3, 4 tuổi đang đi về phía giữa đường, mắt thấy đèn đỏ chuẩn bị chuyển sang màu xanh, cũng không thấy có người lớn đến kéo đứa bé đi.
Anh nhíu mày một cái, chẳng lẽ đứa bé này đi lạc?
Nghe phía sau các xe không ngừng nhấn còi, anh đưa tay ra từ cửa xe, làm động tác cho xe phía sau nhìn, để biết tình trạng hiện tại.
Đứa bé đi nửa đường, thấy chung quanh không có ai, bên cạnh còn có không ít ô tô, lập tức bối rối, mấy giây sau bắt đầu khóc lớn.
Anh do dự một chút, mở cửa xe đi xuống, bước nhanh tới chỗ đứa bé đang đứng, ôm đứa bé lên xe mình, cố gắng chống lại tiếng khóc của đứa bé, vượt qua đèn giao thông, sau đó dừng lại bên đường.
Gọi điện thoại cho 110 xong, anh lấy một cái kính râm đeo lên, ôm đứa bé xuống xe. Vì bị người lạ ôm, đứa bé có chút sợ hãi, nhưng lại ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít không ngừng, còn cẩn thận quan sát anh.
“Anh bạn nhỏ, sao lại bị lạc thế?” Anh cũng được coi là nhân vật công chúng, anh không muốn đợi xe cảnh sát tới, nhưng đối với trẻ con khi ở không gian hẹp cùng người xa lạ sẽ làm đứa bé càng thêm sợ hãi, cho nên anh chỉ có thể vừa đeo kính vừa đưa đứa bé đi ra ngoài.
Thằng bé bụm miệng nói muốn đi tìm mẹ, nhưng cũng không dám khóc lớn, bàn tay mập mạp lôi kéo sơ mi của anh, in hình bàn tay màu xám của nó lên áo anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ bụi đất trên người nó, ôm nó đến một siêu thị, vốn muốn mua cho đứa bé chút đồ ăn, nhưng nhớ tới trẻ con không nên ăn những thức ăn đó vì có thể bị dị ứng, cho nên tới khu đồ chơi mua một chiếc ô tô đồ chơi nhét vào tay đứa bé, để dụ dỗ nó không khóc nháo nữa.
Sau khi cho đứa bé ăn và uống nước xong, anh liền ngồi ở đầu đường cùng chơi xe hơi nhỏ với nó, hơn 10 phút sau thấy hai cảnh sát cùng một đôi vợ chồng đi tới bên này, Công Tây Kiều mới thở phào một tiếng.
Thấy đứa bé cầm đồ chơi nhào vào trong ngực mẹ, anh đứng dậy, thấy bốn phía có người vây quanh xem náo nhiệt liền che mặt chuẩn bị lên xe.
“Cảm ơn anh.” Bố đứa bé mặt mũi kích động cảm ơn anh lần nữa, “May mắn không xảy ra chuyện gì, quả thực rất cảm ơn anh.”
Thấy đối phương kích động cúi người, rồi lại nói cảm ơn tiếp, Công Tây Kiều chưa mở cửa xe cũng biết được người đi đường đang cầm điện thoại di động ra chụp ảnh, anh cười khan mấy tiếng nói: “Chẳng qua là giúp một tay thôi, tôi thấy con nít đứng giữa đường có chút nguy hiểm, nên mới báo cảnh sát, bây giờ cả nhà đoàn tụ là tốt rồi.”
“Dù sao đi nữa ,nếu lần này không có cậu giúp đỡ, thì không biết con tôi sẽ phải chịu những điều tồi tệ gì.” Bố đứa bé muốn hậu tạ Công Tây Kiều bằng tiền, nhưng thấy trên người anh toàn đồ hiệu, lái xe sang, cũng biết anh không thiếu tiền, vì vậy móc danh thϊếp ra, dùng hai tay đưa tới: “Tôi là giám đốc nghiên cứu của Tịch thị, nếu cậu không chê thì sau này có thể giúp được gì thì tôi sẽ nhất định sẽ giúp.”
Anh khó khăn lắm mới đối phó xong với cảnh sát và bố mẹ đứa bé, lau mồ hôi sau gáy, lái xe nhanh đến mức chỉ để lại một làn khói.
Công dân làm chuyện tốt không muốn để lại danh tính, cảnh sát bọn họ cũng không thể cưỡng cầu, cho nên dặn dò bố mẹ đứa bé nên quan tâm con mình hơn, rồi trở về đồn tiếp tục chỉnh lý hồ sơ.
Người đi đường thấy không còn náo nhiệt, cũng túm năm tụm ba rời đi, chẳng qua có một số người nhìn ảnh trong điện thoại, càng xem càng cảm thấy người đàn ông đeo kính râm đó có chút quen mắt.
Có một số gặp được người làm chuyện tốt thì đem video đăng lên Weibo, còn đăng lên một vài tấm hình cùng đoạn video, cuối cùng còn cảm khái một câu, trên đời còn nhiều người tốt, dù lái xe sang, con nhà giàu, dùng nhãn hiệu nổi tiếng đi chăng nữa thì họ cũng rất ấm áp.
Có lẽ vì người làm chuyện tốt là một con nhà giàu, ăn mặc vừa sành điệu lại còn chân dài, vì vậy rất được nhiều người chú ý. Cho đến khi có một cư dân mạng nói, mọi người có cảm thấy cái người gọi là con nhà giàu lái xe sang này có chút quen mắt không?
“Mọi người có cảm thấy rằng, người này có một chiếc cằm gợi cảm, một vóc người hoàn mỹ, rất giống một nghệ sĩ không?”
Vừa thấy câu nói này, mọi người cũng cảm thấy có chút giống, nếu như không phải là nghệ sĩ, ai mà buổi tối còn đeo kính râm chứ, khi người khác chụp ảnh còn cố ý che che giấu giấu mặt mình.
“Nếu như tôi nói sai thì mọi người cũng đừng mắng, tôi cảm thấy rất giống nam thần nhà tôi… Kiều thiếu.”
Công Tây Kiều không biết rằng bản thân bởi vì hành động “Người tốt chuyện tốt” của mình mà nổi danh, về đến nhà tắm xong anh liền ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị tinh thần hôm sau đi tham gia chụp ảnh bìa tạp chí《 Tư Khải 》.
《 Tư Khải 》 là một tạp chí nổi nhất Châu Á, nó có một địa vị rất lớn trong giới thời trang, cho nên nếu có thể làm người chụp ảnh bìa cho tạp chí này thì cũng có thể coi là một nghệ sĩ có năng lực.
Những gì Sâm Hòa hướng đến cho anh là sự cao cấp, cho dù là con đường âm nhạc hay là người đại diện cho ảnh bìa tạp chí đều phải chú trọng tinh tế. Có coi trọng tinh tế hay không cũng không quan trọng, bản thân anh cũng đã vốn có sẵn cái này rồi, cộng thêm việc anh đang trên đà phát triển, còn đường này thực sự phù hợp với anh.
Trong giới này nhiều nghệ sĩ vì để nổi tiếng không tiếc giả bộ ngốc nghếch, văn hoa, hài hước. Bộ dạng gì thu hút người hâm mộ họ liền giả thành bộ dạng đấy.
Anh cũng không miễn cưỡng bản thân phải giả điên giả ngu, cũng không muốn xuất hiện trong tiết mục hay chương trình gì chỉ để khán giả nhớ đến, cho nên Sâm Hòa hướng anh đi theo con đường này, anh cũng rất hài lòng. Cả hai bên đều đạt được điều như ý, mọi người cùng vui.
Cơ hội hợp tác lần này đã được《 Tư Khải》 đặt trước hai tuần, chẳng qua là đối phương không nói là trang bìa của số báo nào. Bởi vì bây giờ《 Quốc nghiệp 》 đạt được thành công to lớn, kỹ thuật diễn của anh cũng được nhiều người khen ngợi, cho nên bên《 Tư Khải 》liền gấp gáp, muốn mượn danh tiếng cùng địa vị của anh để đẩy cao mức tiêu thụ ở Hoa Quốc, cho nên mới đem việc chụp ảnh xếp trước.
Sáng hôm sau, vì để việc chụp hình được hiệu quả, anh chỉ uống nửa ly nước mật ong, mặc dù có hơi khát nhưng cũng không dám uống quá nhiều.
《 Tư Khải 》 cử đến một nhϊếp ảnh gia nước ngoài mắt xanh tóc vàng, từ khi anh bắt đầu chụp cho đến khi kết thúc, anh ta vẫn không ngừng thán phục kêu Oh my God, đôi mắt kia như ánh sao lấp lánh, thời điểm nhìn anh như đang nhìn một món đồ bảo bối có giá trị.
“My God, dáng người của cậu quả thật quá hoàn mỹ, quá hoàn mỹ, thật giống như được Chúa tạo ra!” Sau khi kết thúc buổi chụp, nhϊếp ảnh gia vẫn lưu luyến đưa danh thϊếp của mình cho anh, hy vọng về sau có cơ hội thì anh có thể làm người mẫu cho mình.
Thật vất vả mới đối phó xong với sự nhiệt tình của nhϊếp ảnh gia này, anh thở phào nhẹ nhõm. Sau khi lên xe, anh có chút cảm khái nói: “Vị nhϊếp ảnh gia nước ngoài này thật sự quá nhiệt tình.”
“Làm nghệ thuật, sẽ luôn nhiệt tình với những thứ hoàn mỹ.” Trần Khoa híp mắt cười nói, “Irei này rất nổi tiếng trong ngành, anh ta chụp tác phẩm nào cũng đều xuất sắc, trong giới có rất nhiều nghệ sĩ muốn anh ta chụp cho cũng chưa chắc mời được người đâu. Nếu về sau anh ta mời cậu chụp ảnh thì cậu nên cân nhắc một chút.”
Anh không nói gì chỉ nhíu mày, nhớ tới Tịch Khanh vẫn còn ốm, lấy điện thoại ra gọi cho hắn một cú điện thoại.
Điện thoại Tịch Khanh reo lên lúc hắn đang vô vị ăn cháo dinh dưỡng, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, tâm trạng vốn không tốt của hắn đột nhiên sáng lên.
Trả lời xong một loạt câu hỏi quan tâm thân thể mình của anh, Tịch Khanh cúp điện thoại, trên mặt xuất hiện nụ cười mà hắn cũng không biết.
“Tịch tổng thân thể tốt hơn rồi sao?” Trần Khoa thấy anh gọi cho Tịch Khanh, do dự một chút hỏi, “Tối hôm qua cậu có ra khỏi cửa không?”
Anh gật đầu đem điện thoại đặt xuống: “Có việc gì sao?”
“Vậy cậu có xảy ra chuyện gì ở bên ngoài không?”
“Ở trên đường nhặt được một đứa bé, sau đó báo cảnh sát.” Anh thấy biểu tình phức tạp trên mặt Trần Khoa, dừng một chút nói, “Không phải em bị người ta nhận ra chứ?!”
Trần Khoa trong lòng gào thét, cậu cho là mang kính râm là người khác không nhận ra sao? Cậu cũng quá coi thường năng lực của cư dân mạng rồi đó!