“Lần sau gặp”. Anh tựa vào cửa kính xe vẫy tay với Tịch Khanh, rồi bước vào đoàn phim, dọc đường nhận câu chào hỏi của nhân viên đoàn phim.
Tịch Khanh liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi không thấy bóng lưng anh nữa, mới để vệ sĩ lái xe rời đi.
Trần Khoa ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn xe của Tịch Khanh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu xe, đi về phía công ty.
Bởi vì Công Tây Kiều mặc trang phục của Nhã Đức quá đẹp, cho nên mang đến hiệu quả tốt nhất cho sản phẩm, kết hợp với cuộc phỏng vấn lần trước của anh với tạp chí《 Thụy Cùng 》, số lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên đáng kể. Cho nên, hiện tại anh rất được các tạp chí săn đón, gần đây một số tạp chí đã phỏng vấn anh, hơn nữa đều là những tạp chí tương đối nổi tiếng, nếu như không phải là lo lắng cho sức khỏe của anh, anh ta đã không chần chờ mà đồng ý toàn bộ.
Mỗi ngày anh ta đều phải khéo léo từ chối không ít lời mời, đã đau khổ lắm rồi. Ban đầu khi đưa Tào Chinh ra mắt, anh ta đã tốn rất nhiều công sức để giành lấy những cơ hội. Bây giờ làm quản lý của anh, cơ hội đưa tới tận cửa cũng phải lựa chọn, cái này đúng là khác biệt rất lớn.
Nghĩ đến Tào Chinh, tâm trạng của Trần Khoa lại có chút không tốt, công ty tốn dùng không biết bao nhiêu sức lực để đưa hắn lên cao, kết quả khi nổi tiếng rồi, cậu ta liền chấm dứt hợp đồng. Nếu là kết thúc trong hòa bình, công ty cũng sẽ không quá cản trở, chẳng qua là có chút tiếc nuối, kết quả cậu ta đem chuyện này nói với truyền thông, nói công ty đối sử với cậu ta tệ bạc, ngăn cản sự phát triển của cậu ta. Cậu ta bịa đặt ra nhiều chuyện, còn nói mình phải chịu tủi thân cỡ nào.
Trong giới này công ty của bọn họ cũng không phải lớn, nhưng thái độ đối với nghệ sĩ so với các công ty khác tuyệt đối tốt hơn. Bọn họ không bắt buộc nghệ sĩ đi tiếp rượu, cũng không ép nghệ sĩ làm chuyện gì vô nhân đạo, hợp đồng rất công bằng và hợp lý, nếu như vậy cũng gọi là hà khắc, như vậy công ty khác chắc là địa ngục trần gian.
Ban đầu Tào Chinh nhảy sang Hoàn Tinh rất nhiệt tình, đáng tiếc là nửa năm gần đây không có tác phẩm nào tốt, độ nổi tiếng của cậu ta cũng giảm xuống đáng kể, đãi ngộ bây giờ không tốt bằng khi ở công ty họ nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Khoa cười một tiếng, cái gọi là quả báo, chẳng qua chính là như thế này.
“Hai người các cậu đang đóng phim hay đang liều mạng, đây không phải là chơi trò đấu vật”, đạo diễn Vương chỉ vào hai diễn viên phụ nhỏ bé trên trường quay, còn mắng mỏ hai người đến đỏ cả mắt.
Công Tây Kiều thay trang phục xong bước ra, đúng lúc thấy đạo diễn Vương đang nổi giận đùng đùng, nói: “Làm lại.”
Anh nhìn hai nhân vật phụ, biểu cảm trên mặt đã rất ổn nhưng khi đánh nhau lại hơi quá. Người diễn xuất tốt, cho dù không dùng đao, cũng sẽ khiến cho người khác cảm giác được sát khí.
Sau khi bị NG mấy lần liên tiếp, cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua cảnh quay này, hai diễn viên cũng chịu đủ khổ sở, nhưng sắc mặt đạo diễn Vương vẫn không tốt lên được.
“Hai anh vất vả quá, uống chút nước đi”. Anh để cho Hà Bằng đưa hai chai nước cho hai diễn viên phụ, hai người bọn họ đều được chọn từ nhóm diễn viên cũ, có thể thấy được hai người họ dù bị mắng, cũng không than vãn một câu, nhìn ra được là người chịu khó.
Ban đầu đạo diễn Vương còn định đổi hai người họ, nhưng về sau săc mặt ông hòa hoãn hơn chút, cũng không nhắc đến chuyện đổi người nữa, ngược lại nhìn anh nói: “Tôi thấy cậu trong 《 Tiên Sơn Viện 》 cũng giống có võ công, nhìn cũng không tệ lắm, cậu đã học qua thầy rồi sao?”
Anh cười một tiếng: “Cũng đi học một chút, nhưng cũng chỉ có thể để mua vui mà thôi.”
“Lần sau hai người họ có cảnh quay với cậu, cậu chỉ dẫn họ một chút.” Dù sao hai người bọn họ cũng không có nhiều cảnh quay, đạo diễn Vương cũng nguyện ý cho anh mặt mũi.
Hai diễn viên cầm chai nước thở phào khi nghe đạo diễn Vương nói như vậy, hai bọn họ cũng tham gia đoàn phim mấy năm rồi, không dễ để có được vai chính chứ đừng nói là được người như anh chỉ dạy. Ban đầu còn nghĩ sẽ bị đạo diễn Vương thay người, không nghĩ tới Kiều thiếu nói giúp vài câu, đạo diễn Vương liền thay đổi quyết định.
Cả hai cảm kích nhìn anh, hai người quyết định lát nữa phải biểu hiện thật tốt, cố gắng không kéo chân Kiều thiếu.
Trước khi cảnh quay bắt đầu, anh nói với hai người bên cạnh: “Đừng khẩn trương, tôi có xem cảnh hai người vừa quay, biểu cảm rất tốt, hai người nhất định sẽ làm tốt thôi.”
Hai người cảm kích gật đầu một cái, cùng hít sâu một hơi.
Đây là một cảnh đánh nhau, hai bang phái ý kiến bất đồng, cứ vậy mà xong vào đánh nhau, còn nam chính chỉ cần trong lúc hỗn loạn ngồi uống trà, sau đó bắt hai kẻ gây chuyện nhiều nhất, tiến hành một mà “giáo dục yêu thương”.
Có lẽ năng lực dẫn dắt của anh không tệ, cảnh quay lần này diễn ra rất tốt, sắc mặt đạo diễn Vương cũng khôi phục như bình thường, gọi anh lại rồi ở bên cạnh ngồi xuống, “Bộ phim này của chúng ta đã quay được một nửa, hậu kỳ đoàn phim《 Quốc nghiệp》 cũng đã hoàn tất. Cũng đã thông qua xét duyệt, các cảnh của cậu sẽ làm người khác cảm động, có thể sẽ không bị cắt bỏ nhiều.”
Thời lượng của một tập phim phát sóng khoảng 100 phút, đây đều là thành phẩm sau khi biên tập cùng xét duyệt, trên thực tế thì thời gian của một tập phim khi chưa biên tập dài gấp đôi thời gian mà tập phim được phát. Cho nên sau khi phim được lên sóng sẽ có diễn viên cảm thấy, mình quay được nhiều cảnh hơn so với diễn viên khác, nhưng khi phát sóng lại không bằng người ta.
Việc biên tập hậu kỳ là một thứ gì đó rất kỳ diệu, một bộ phim hay không thể thiếu một biên tập giỏi.
Anh nghe ra được lời ám chỉ của đạo diễn Vương, nhưng trên mặt anh không thể hiện ra, chỉ mừng rỡ nói: “Thật sao?”
“Ừ,” Đạo diễn Vương gật đầu một cái, nhìn nụ cười trên mặt anh, “Nhưng mà lần này vì để hiệu quả toàn bộ, một số cảnh quay của Lương Vũ Mạnh sẽ được xử lý.”
Cảnh quay của Lương Vũ Mạnh sẽ bị cắt đi?
Nụ cười của Công Tây Kiều lạnh đi, dù sao đi nữa, anh cùng Lương Vũ Mạnh ngoài mặt vẫn là bạn tốt, bạn tốt bị cắt cảnh, nếu anh cảm thấy vui vẻ, thì sẽ có chút không tốt.
“Cậu còn trẻ, cậu phải hiểu… làm nghệ thuật là luôn phải hy sinh”, đạo diễn Vương vỗ vai anh một cái, “Giống như bộ phim lớn cống hiến cho đất nước, cậu không thể đặt nặng danh dự cá nhân. Lương Vũ Mạnh cũng là lão làng trong giới này, anh ta cũng hiểu đạo lý này. Nếu như anh ta không đồng ý, cậu rảnh rỗi thì thuyết phục anh ta một chút, không nên vì việc này ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của bản thân.”
Anh có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu.
Đạo diễn Vương thấy bộ dáng này của anh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, mặc dù là nghệ sĩ trẻ có năng lực, nhưng có phải là biết quá ít về những góc tối trong giới không.
Có lẽ anh không biết, lúc đầu anh bị người ta nói ôm đùi Lương Vũ Mạnh, chính là do Lương Vũ Mạnh tung ra.
Nghĩ tới đây, đạo diễn Vương lại vỗ vai anh một cái, “Cậu đi chuẩn bị một chút đi.”
“Được, đạo diễn Vương”. Anh cười một tiếng, cầm kịch bản ngồi xổm trong góc tiếp tục xem.
Lương Vũ Mạnh vẫn đang trong viện dưỡng thương, nghe tin nhiều cảnh quay của mình bị cắt, tức giận đến mức đánh rơi lọ thuốc, tuy nhiên khi nhân viên đoàn phim 《 Quốc nghiệp 》 gọi điện tới, anh ta vẫn nói không ảnh hưởng gì nhiều, ủng hộ tất cả quyết định của đoàn phim.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lương Vũ Mạnh trầm xuống, lúc mới gia nhập đoàn phim, bọn họ nói với anh ta rằng anh ta là một trong những vai chính, nếu bây giờ cắt cảnh của anh ta, thì còn có thể gọi là vai chính sao?
“Anh Lương, anh đừng nóng giận.” Trợ lý nhặt lọ thuốc dưới đất lên, cẩn thận thuyết phục một lúc, thấy sắc mặt Lương Vũ Mạnh vẫn không tốt, cũng không dám nhắc nhở thời gian phục hồi chức năng sắp tới.
“Mọi chuyện bên đó thế nào rồi?” Lương Vũ Mạnh hít sâu một hơi, đem lửa giận đè xuống, “Tại sao lâu như vậy mà vẫn không có tin tức?”
“Việc này…” Trợ lý thấp thỏm nhìn Lương Vũ Mạnh một cái, “Công Tây Hùng căn bản không để ý tới người chúng ta sắp xếp, mỹ nam, mỹ nữ đẹp thế nào cũng đều vô ích.” Hơn nữa còn uổng công bỏ ra một khoản tiền thuốc thang, trả lại cho Công Tây Hùng.
“Ông ta có phải đàn ông hay không?” Lương Vũ Mạnh cắn răng, có mỹ nhân trẻ đẹp lại không muốn, lại muốn ở nhà với bà vợ già. Ông ta cũng không phải người sợ vợ, lại có tiền, tính tình tốt, không phải là có bệnh chứ?
Trợ lý lúng túng cười khan một tiếng, ngoài câu hỏi về vấn đề sức khỏe, cậu ta cảm thấy Công Tây Hùng là một người đàn ông tốt, có sự nghiệp thành công, có gia đình hòa thuận và có con trai hiếu thuận, còn gì tốt hơn nữa.
Nhưng cậu ta không dám nói ra suy nghĩ của mình, cậu ta biết anh Lương muốn gây chuyện với gia đình Kiều thiếu để báo thù. Đáng tiếc phe địch quá kiên định, bọn họ cũng không thể làm gì.
“Kiều Lan ở đâu?” Lương Vũ Mạnh không tin rằng, không tìm ra được nhược điểm của ba mẹ Công Tây Kiều.
Nghe anh Lương nhắc tới Kiều Lan, trợ lý lắc đầu: “Dùng Kiều Lan đánh cược thì không ổn, chúng ta hiện tại không thể xuất kích cũng có thể do ý trời. Đồ cổ, mê tín, du lịch đều vô ích với mẹ của Kiều thiếu. Mỗi ngày đều đi khiêu vũ đúng giờ vào buổi sáng và buổi tối, thời gian làm việc đều nghiêm túc, điều hành hoạt động kinh doanh của siêu thị, buổi tối đi dạo cùng Công Tây Hùng, căn bản không thời gian để ý đến những người chúng ta phái đến.”
Nghe vậy, gương mặt Lương Vũ Mạnh trở nên vặn vẹo, sau khi hít vào thở ra mấy lần, anh ta mới nói: “Gia đình này đều có bệnh hết!”
Trợ lý yên lặng cúi đầu, cậu ta cảm thấy gia đình như vậy là vô cùng tốt, khó trách lại nuôi ra đứa trẻ như vậy. Cậu ta thật ra không thể nào hiểu được tại sao anh Lương lại phải làm khó dễ Kiều thiếu, cũng không phải Kiều thiếu biến anh ta thành như vậy.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng với tư cách là trợ lý, nhận tiền của Lương Vũ Mạnh, cậu ta chỉ có thể nghĩ mà thôi.
“Nếu bọn họ không mắc câu, vậy thì để con trai của bọn họ mắc câu”, Lương Vũ Mạnh trầm mặt xuống, “Tôi không tin cậu ta không có điểm yếu nào”.
Trợ lý há miệng một cái, nhìn Lương Vũ Mạnh đang bị đau đớn hành hạ, không nói nên lời.
《Quốc nghiệp》 luôn là bộ phim được chú ý nhất trong giới, một chút thông tin thôi cũng khiến giới truyền thông náo động vài ngày. Cho nên khi có thông tin một số cảnh quay của Lương Vũ Mạnh bị cắt, đã kéo theo không ít tin đồn, rất nhanh đề tài này đã được đưa tin trên một số phương tiện truyền thông; hơn nữa vì để tránh gây rắc rối cho bản thân, các phương tiện truyền thông này đều không quên thêm hai chữ “Theo như” bên trên tiêu đề.
Lương Vũ Mạnh mấy năm gần đây rất nổi tiếng, lượng người hâm mộ đông đảo, sau khi tin tức được phát ra, người hâm mộ của Lương Mạnh Vũ chửi mắng các đơn vị truyền thông nói bậy nói bạ. Dù thế nào đi nữa, nam thần nhà họ cũng đã là ảnh đế, hơn nữa lại đang lúc nổi tiếng, dựa vào cái gì mà cắt cảnh của nam thần, mà không phải là cắt của người khác?
Nhưng trên thực tế, Lương Vũ Mạnh cũng không phải là người duy nhất đạt giải thưởng ảnh đế xuất hiện trong bộ phim này, ngược lại trong bộ phim này không thiếu những nghệ sĩ đã đoạt nhiều giải thưởng khác nhau. Thậm trí còn có một số nghệ sĩ lão làng đã đạt giải thưởng quốc gia, loại cập bậc này dù Lương Vũ Mạnh thúc ngựa chạy theo cũng đuổi không kịp.
Cho nên lời nhận xét của Lương Fans khiến cho rất nhiều người bất mãn, dẫu sao ở trong mắt đại đa số hầu hết diễn viên lão làng đều rất đáng nể, nếu không phải ngại Lương Vũ Mạnh vẫn còn ở bệnh viện dưỡng thương, thì chắc chắn sẽ có người mắng chửi anh ta.
Thật đáng tiếc khi mà trên thực tế hành vi của Lương Vũ Mạnh cùng người hâm mộ đều giống nhau, chuyện này khiến cho nhiều người có ấn tượng không tốt đối với Lương Vũ Mạnh. Nhất là với một số người lớn tuổi, bọn họ không nhất định biết Lương Vũ Mạnh là ai, nhưng họ rất có ấn tượng với những nghệ sĩ lão làng.
“Tốt lắm, cắt!”
Đạo diễn Vương nói xong, một số nhân viên nhào tới kéo Công Tây Kiều từ dưới nước lên. Để tạo hiệu quả tốt nhất cho cảnh quay, anh đã thực sự ôm một khúc gỗ nhảy xuống sông, nếu như không có dây an toàn, có lẽ anh đã bị dòng nước cuốn đi rồi.
Gương mặt anh trắng bệch, cuốn chăn bọc thân thể mình thêm mấy vòng, sau đó hướng về phía máy quay mỉm cười một cái, bày ra tư thế của một cao thủ võ lâm, sau đó lắc eo nói: “Ô, đây là con cái nhà ai, sao đẹp trai vậy chứ!”.
Đạo diễn Vương tuy thấy anh chật vật nhưng cũng không quên trêu đùa anh, cười nói: “Giữ lại đoạn này cho cậu. Đoạn này cho cậu ta giữ lại, đặt ở cuối phim coi như cảnh hậu trường.”
“Đạo diễn Vương, mong chú tha cho,” vẻ mặt anh đau khổ nhìn về phía đạo diễn Vương, “Đoạn này mà lộ ra ngoài cháu sẽ mất fan đó.”
Quay phim giữ im lặng, thành thật mà quay lại toàn bộ, quay xong còn giơ ngón cái, nhìn về phía Công Tây Kiều nở nụ cười đôn hậu.
Đạo diễn Vương thấy anh vẫn đang mặc trang phục bị ướt, liền quát lên bắt anh đi thay quần áo, nhân viên trong đoàn phim đều cười nhạo anh một cách vui vẻ.
Bởi vì là quay ngoài trời, nên bọn họ thuê một nhà dân, sau khi anh thay xong trang phục, ngồi trong căn phòng nhỏ để nhân viên trang điểm tẩy trang cho mình.
“Kiều thiếu, nhắm mắt lại,” Nhân viên trang điểm dùng bông tẩy sạch toàn bộ lớp trang điểm trên mắt, ngón tay vô tình đụng vào má của anh, có chút hâm mộ nói: “Kiều thiếu da anh thật đẹp, làm sao để bảo dưỡng vậy?”
“Ngủ sớm dậy sớm, da sẽ đẹp,” bởi vì không thể tắm rửa, nên dù anh có thay quần áo vẫn thấy có chút khó chịu, “Nhưng có lẽ cô không dùng cách này được. Cô luôn bận rộn, có khi còn phải trang điểm cho cả đoàn phim, tẩy trang phải đến nửa đêm, dù da có tốt đến đâu, mỹ phẩm có tốt thế nào cũng không chịu nổi”.
Mấy thợ trang điểm trong phòng nghe được, như được nước đường, thợ trang điểm phụ trách cho anh nói: “Cũng không có biện pháp khác, có thể đi vào đoàn phim của đạo diễn Vương đã là một sự may mắn rồi.” Được người khác nói chăm chỉ, bọn họ dĩ nhiên là vui vẻ rồi.
Sau khi tẩy trang xong, mấy thợ trang điểm còn nói với anh về phương pháp bảo dưỡng bí mật của họ, khiến cho anh mở rộng tầm mắt, quay đầu bảo Tiểu Dao giúp anh nhớ kỹ.
Hành động này đã để lại cho mấy thợ trang điểm cái nhìn tốt đẹp về anh.
Chờ anh rời đi, mấy thợ trang điểm ngồi chung một chỗ, nhỏ giọng tán phét xem làm việc với ai tốt hơn.
“Lần trước tôi đi theo một đoàn phim, thấy Văn Văn rất tốt, thường thường sẽ mời mọi người nước hoặc là cái gì đó,” thợ trang điểm A một bên dọn dẹp đồ của mình một bên nói: “Tôi cảm giác Kiều thiếu quan hệ tốt với mấy nghệ sĩ, bọn họ đều khá hòa hợp.”
“Cô quên mất anh Triệu rồi sao?” Thợ trang điểm B bất đắc dĩ thở dài, “Vị đại thiếu gia này không dễ hòa hợp, nhưng tính cách không xấu, lúc quay phim cũng rất chuyên nghiệp.”
“Người ta là đại thiếu gia, tính cách dù có thất thường thì cũng rất bình thường, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Kiều thiếu không phải sao?” Thợ trang điểm C cười nhẹ một tiếng, ở cái giới này có hạng người gì mà chưa từng gặp qua, giống như Triệu Diệc Côn đã coi là không tệ, “Nhưng mà Kiều thiếu tốt như vậy, tìm được người hòa hợp cũng không có nhiều.”
Thợ trang điểm A gật đầu: “Mấy người không biết đâu, mỗi lần Kiều thiều nhìn tôi lúc nói chuyện, tôi không dám nhìn vào mắt anh ấy, tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy đặc biệt mê người, mỗi lần nhìn tim tôi lại đập nhanh.”
Nghe vậy hai nhân viên còn lại trêu trọc mấy câu, nhưng không có phủ nhận điều đó, ánh mắt của anh đặc biệt mê người, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, liền khiến người ta cảm thấy nhìn được cả thế giới trong đôi mắt ấy.
Dù tất cả mọi người đều biết không thể nào chạy thoát khỏi đôi mắt ấy.
Ngoài cửa, Tiểu Dao vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy nhân viên trang điểm, có chút kiêu ngạo, Kiều thiếu nhà họ là nghệ sĩ 360 độ không góc chết.
Cô bất giác cong môi cười, cảm thấy mình đáng lẽ không nên quay lại lấy đồ trong phòng.