Hạ Thuyên Danh phản hồi gia trang là để gặp con mình, sau đó ở lại sơn trang một đêm rồi lập tức trở lại thị trấn.
Sau khi được phụ thân khích lệ, trong người Hạ Nhất Minh tràn ngập động lực, hắn cùng với hai vị ca ca đã tấn chức tầng thứ sáu giống nhau, đem toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện.
Bên trong Hạ gia trang, có không ít người hầu, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không có cho riêng mình, bởi vì phải rèn luyện tâm tính cho nhòm đệ tử thế hệ thứ ba cho nên không cho bọn họ được cơm bưng nước rót tận mồm. Nhưng ít nhất, bọn họ cũng không phải vì cái ăn, cái mặc mà lo lắng, mỗi ngày cơm canh, tắm rửa, giặt quần áo cũng không cần bọn họ quan tâm.
Cũng chỉ có dưới tình huống như vậy, bọn họ mới có thể toàn tâm toàn ý vào tu luyện nội kình hoặc chiến kỹ.
Mới đó mà thời gian đã trôi qua được nửa năm.
Một ngày, Hạ Nhất Minh từ trong sân của mình đi ra, nhìn thấy không xa đám người hầu đang chịu khó quét dọn, tâm tình của Hạ Nhất Minh đột nhiên quy sụp.
Trong nửa năm nay, Hạ Nhất Minh cũng không có lãng phí dù chỉ là một ngày.
Hạ Nhất Minh đã đem toàn bộ tinh lực chú ý lên việc tu luyện nội kình. Làm Hạ Nhất Minh nửa mừng nửa lo là vì vô luận hắn tu luyện Kim hệ Hỗn Nguyên Kinh hay Thủy hệ Ba Văn Công cũng thế đều từng bước đề cao lên. Khoa trương hơn nữa chính là, Thủy hệ cùng Kim hệ dĩ nhiên lại có thể chuyển hoán cho nhau tựa như hai loại này không phải là bất đồng thuộc tính công pháp mà là cùng một loại công pháp. Chỉ cần một loại được đề cao thì loại kia cũng được lợi ích tương ứng.
Tuy rằng niên kỷ Hạ Nhất Minh còn nhỏ, trên con đường tu luyện cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm. Nhưng kẻ ngu ngốc cũng biết loại tình huống này tuyệt đối không bình thường. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không nói việc này cho ai biết mà đem hết thảy chôn dấu ở sâu trong đáy lòng.
Cho đến cả chiến kỹ….
Nói thật, Hạ Nhất Minh ngoài trừ ngẫu nhiên luyện tập qua một chút ở bên ngoài, sau đó cũng không có đụng tới.
Cũng không phải Hạ Nhất Minh đem lời nói của phụ thân và Tam thúc ghi tạc trong lòng, mà bởi vì hắn ngay lần đầu tu luyện đã đem hai loại chiến kỹ tu luyện tới đỉnh tầng thứ sáu. Ngay cả sau này có tiếp tục tu luyện cũng không thể tiến thêm một bước.
Đương nhiên, theo tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh không ngừng đề cao thì chiến kỹ khi thi triển ra ngoài uy lực cũng tăng lên. Chỉ là điều này không phải là tác dụng của chiến kỹ, mà do kết quả tu vi nội kình tăng lên. Vì vậy Hạ Nhất Minh ngoại trừ việc bảo trì không luyện tập chiến kỹ mới, cho nên mới luyện tập mấy lần ở ngoài.
Cứ như vậy, nửa năm trôi đi, Hạ Nhất Minh một lần nữa gặp phải bức tường tiếng giai cản trở.
Cho dù vậy, Hạ Nhất Minh cũng không nói cho bất cứ ai biết. Bởi vì, Hạ Nhất Minh biết chỉ trong vòng nửa năm tu luyện tới đỉnh cao tầng thứ sáu, lại tiến đến bức tường cản trở tiến giai là việc tuyệt không thể xảy ra.
Phải biết rằng, tu luyện nội kình chính là ngày càng khó, một khi tu luyện tới trạng thái đỉnh cao, còn phải không ngừng đề cao, trên cơ bản chuyện này chính là vô cùng xa xỉ.
Đại ca Hạ Nhất Thiên năm mười bốn tuổi tiến giai tầng nội kình thứ sáu, nhưng phải năm năm sau mới tu luyện tới đỉnh cao của tầng thứ sáu. Cuối cùng chỉ trong một năm, lại cực kỳ may mắn trong lúc bất chi bất giác vượt qua cả trở của tầng thứ sáu. Khi ấy là mười chín tuổi tiến vào tầng thứ bảy nội kình bí tịch.
Như vậy, đã là tốc độ nhanh nhất trong cả ba đời ở Hạ gia trang, cho dù Đại bá Hạ Thuyên Tín cũng chỉ khi hai mươi tuổi mới tiến giai thành công.
Cho nên, Nhị ca và Tam ca tuy rằng tiến vào tầng thứ sáu sớm hơn so với Hạ Nhất Minh, nhưng giờ phút này lại như trước phải đang cắm đầu tu luyện. Dù là nói tới đỉnh cao tầng thứ sáu cũng là quá sớm chứ cũng đừng nói là chạm vào bức tường cản trở tiến giai.
Hạ Nhất Minh thì lại bất đồng, trong hai ngày tu luyện gần đây, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Nội kình tu vi của mình không thể tiếp tục đề cao, hơn nữa Hạ Nhất Minh còn sinh ra cảm giác giống lúc trước gặp phải bức tường tầng thứ năm.
Loại cảm giác này phi thường rõ ràng, cùng so với loại cảm giác mông lung hình thành thì mãnh liệt hơn. Làm Hạ Nhất Minh có thể biết rõ được cảnh giới của mình lúc này.
Ở trong phòng liên tục tu luyện trong hai ngày nhưng không có một chút tiến bộ làm Hạ Nhất Minh buồn rầu đi ra khỏi phòng.
Lững thững ly khai khỏi thôn trang, Hạ Nhất Minh theo bản năng hướng tới hồ lớn ở đằng xa đi đến.
Chốc lát, Hạ Nhất Minh đã tới bên bờ hồ, nhìn thấy ba đạo ánh sáng dập dờn trên mặt hồ nước. Tâm Hạ Nhất Minh lúc này giống như mặt hồ, chịu không nổi khống chế của mình. Một ngọn gió to thổi đến, mặt hồ mới bình phục lại, mặt nước lại nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Thở dài ra một hơi, trên miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Một lần thuận lợi đột phá bức tường cản trở tầng thứ năm, đó là vì sự kiện xảy ra ở đây, làm cho Hạ Nhất Minh không thể kiến giải được sự kiện ấy. Tuy lần đó thiếu chút làm Hạ Nhất Minh đi gặp diêm vương, nhưng lại làm hắn đạt được bước đột phá quan trọng. Chẳng qua cả đời người gặp một lần kỳ ngộ đã là quá tốt, Hạ Nhất Minh tuy giờ chờ đợi nhưng cũng biết sẽ không bao giờ vận tốt sẽ buông xuống lần thứ hai.
Lúc này, ngồi bên hồ trong lòng Hạ Nhất Minh không kìm được lại nhớ về chuyện cũ.
Tuy rằng thời gian đã trôi qua nửa năm, nhưng hết thảy phảng phất như vẫn còn ở trước mắt, làm Hạ Nhất Minh chưa bao giờ quên được.
Hạ Nhất Minh nhớ rõ, sau khi gặp chuyện đó, khi về tới nhà, ban đêm ngay khi bắt đầu tu luyện bí tịch Ba Văn Công. Đúng vào buổi tối ngày hôm ấy, Hạ Nhất Minh đạt được ước mơ tha thiết đột phá, tấn chức tới cảnh giới tầng thứ sáu.
Bỗng nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, một ý niệm chợt xẹt qua trong óc, Hạ Nhất Minh cảm thấy ý tưởng này rất quan trọng tựa hồ có thể ảnh hưởng tới cả đời hắn. Nhưng đáng tiếc, loại ý niệm này chỉ mờ mờ ảo ảo, Hạ Nhất Minh căn bản không thể nắm bắt được.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Hạ Nhất Minh cứ như vậy ngồi bên bờ hồ, ánh mắt yên lặng nhìn mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, trong lòng có trăm ngàn ý nghĩ nhưng vẫn như trước không có kết quả.
Một miếng đá nhỏ bỗng từ sau Hạ Nhất Minh bay vượt qua nhảy vài cái trên mặt nước rồi chìm xuống.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu đệ.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nhìn sắc trời một chút mới biết luyện công buổi sáng hôm nay của bọn họ đã hoàn thành.
“Nhất Đào. Đệ còn đến nơi này chơi à. Nhanh trở về đọc sách, viết chữ đi. Nếu trốn học, cẩn thận Tam thúc lột da đệ đó.” Hạ Nhất Minh cười mắng, đối với tiểu đệ này toàn bộ gia trang từ cao tới thấp đều rất cưng chiều ngoại trừ Tam thúc.
Hạ Nhất Đào giống như khỉ, vượn vui vẻ nhảy tới bên người Hạ Nhất Minh, nói: “Lục ca. Cha nói, hôm nay đệ được nghỉ. Nhưng huynh rốt cục cũng đã đi ra a. Mấy tháng nay, huynh so với Đại ca còn điên cuồng tu luyện hơn.”
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, hắn thật không biết giải thích như thế nào cho tiểu đệ này biết. Nhưng nếu được ở chung, Hạ Nhất Minh tin tưởng tiểu đệ này so với hắn còn điên cuồng hơn.
“Lục ca. Huynh tu luyện thế nào?” Hạ Nhất Đào gặng hỏi: “Huynh có năm chắc trong bốn năm đạt tới đỉnh cao tầng thứ sáu, chạm đến bức tường cản trở tiến giai không?”
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, hắn biêt nếu đem sự thật nói ra cho Nhất Đào biết như vậy tiểu gia hỏa này nhất định sẽ nói to lên cho mọi người biết.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh thở dài nói: “Nhất Đào. Tầng nội kình thứ sáu làm sao dễ dàng như vậy? Chờ đệ tấn chức tới tầng thứ sáu sẽ biết.”
Hạ Nhất Đào lộ thần tình kỳ vọng, ngay cả trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sang. Chẳng qua loại ánh mắt này chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn liền biến mất, Nhất Đào vô tình nói: “Lục ca. Đệ cũng muốn a. Chẳng qua, cha đã nói, thiên phú của đệ không bằng huynh và Đại ca, cũng không cố gắng như các huynh cho nên về mặt tu luyện kém xa các huynh. Nhưng cha bảo đệ thông minh, mẫn tuệ, ánh mắt độc đáo, rất giống với Nhị bá lúc còn trẻ. Cho nên bắt đệ đọc nhiều sách vở, để sau này tiếp quản sinh ý của gia tộc.”
Hạ Nhất Minh há miệng thở ra, hắn nghe ra được sự không cam lòng trong lòng tiểu đệ, nhưng trong chuyện này hắn cũng không có biện pháp.
Tu luyện giả đối với thiên phú yêu cầu cực cao, không thích hợp chính là không thích hợp, không có lý do để giải thích, cũng không có biện pháp để thay đổi.
Hạ Nhất Đào dù sao cũng là tiểu hài tử, trầm mặc một lúc lại vui vẻ trở lại, mắt nhìn bốn phía rồi nói nhỏ vào tai Hạ Nhất Minh “Lục ca. Đệ nói cho huynh biết. Cha nói qua với đệ, đừng nhìn Nhị bá bây giờ trầm ổn như vậy chứ trước đây cũng giống đệ. Trong ba huynh đệ, Nhị bá là người bị mắng nhiều nhất.”
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười, Nhất Đào khẳng định không lừa gạt mình. Nhưng không thể tưởng tượng được phụ thân lúc trẻ lại có hình tượng như vậy. Thật không ngờ a.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không định hướng tới phụ thân để chứng thực, bởi vì mông hắn không có bị ngứa.
Hạ Nhất Đào lại nhặt lên một miếng đá mỏng, xoay người ném ra ngoài mặt hồ, trên mặt hồ lại nổi lên những gợn sóng nhở không ngừng.
“Lục ca. Huynh còn tu luyện Ba Văn Công sao?”
Hạ Nhất Minh đột nhiên rùng mình, hỏi lại: “Đệ nói cái gì?”
“Huynh hiện tại tu luyện công pháp gì? Hẳn là Hỗn Nguyên Kình….” Hạ Nhất Đào nhìn lại thân hình phảng phất như tượng gỗ của Nhất Minh, hắn kinh ngạc hỏi: “Lục ca. Huynh sẽ không tu luyện Ba Văn Công chứ?”
Trong mắt Hạ Nhất Minh dần dần lộ ra quang mang hưng phấn, đôi mắt lại sinh động trở lên.
Hạ Nhất Minh xoay người, ôm chặt Hạ Nhất Đào, nói: “Nhất Đào. Cám ơn đệ.”
Dứt lời, Hạ Nhất Minh buông tiểu đệ xuống, cũng không nhìn lại ánh mắt đang kinh ngạc của Nhất Đào, xoay người chạy nhanh về thôn trang.
Bên hồ, trong tay Hạ Nhất Đào còn cầm một viên đá chưa kịp nén đang trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo Lục ca ở xa xa, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Tại sao Lục ca phải cảm tạ ta?
Chẳng lẽ huynh ấy tu luyện gặp vấn đề, ngay sau đó liền đem suy nghĩ ấy bỏ đi…
=======
Hạ Nhất Minh dùng tốc độ nhanh nhất để trở về trang, sau đó liền vội vã chạy tới tàng thư các.
Vừa mới bước vào sân, đột nhiên thân thể hắn bị sượng lại một chút, ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên bén nhọn rất nhiều.
Tự nhiên hắn cảm thấy một cỗ áp lực cường đại, cái áp lực này tuyệt đối là nhằm vào hắn mới đến, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt thì cổ áp lực này liền biến mất không còn tăm hơi.
Cái sân tàng thư các này là một trong những nơi trọng yếu nhất của thôn trang, tầm quan trọng hơn xa cái sân nhỏ của hắn đang ở. Trong sân ngoại trừ sảnh chính còn có hai phòng ở hai cánh, mà cái cổ áp lực vừa rồi đúng là từ một trong các sảnh bên cánh truyền đến.
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu một chút, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra khuôn mặt của bác cả Hạ Thuyên Tính, hắn có cảm giác như vậy chắc hẳn là do vừ bị đại bá nhìn chằm chằm. Chẳng qua đại bá vừa nhận ra là hắn liền thu hồi ánh mắt mà thôi.
Hắn cũng chả biết cái loại cảm giác này đến từ đâu, nhưng cái ý này cứ hiện ra trong đầu, không thể xua đi được.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cũng không có tiến đến phòng bên để mà thăm đại bá, mà liền trực tiếp đi vào sảnh chính, nơi tàng thư các của Hạ gia trang.
Ở trong các đệ tử đời thứ ba, hễ nội kình tu vi đạt tới sáu tầng đều có tư cách đi vào nơi này để xem xét và lựa chọn các loại công pháp. Đương nhiên, tham thì thâm, điều này ai cũng biết; cho nên Hạ Nhất Minh tới đây lần này cũng chỉ mới là lần hai mà thôi.
Ở ngay sau khi Hạ Nhất Minh vừa mới đẩy cửa vào trong sảnh chính, Hạ Thuyên Tính cau mày, trên mặt cũng đồng thời lộ ra vẻ nghi ngờ. Hạ Nhất Minh vừa mới tiến vào sân thì hắn liền phát hiện ra, hơn nữa có liếc nhìn hắn một cái, không nghĩ tới là biểu hiện của Hạ Nhất Minh cũng làm hắn chấn động, Hạ Nhất Minh dường như có nhận ra hắn và còn hướng nơi hắn ở nhìn qua một cái. Cơ hồ càng làm cho Hạ Thuyên Tín hoài nghi liệu Hạ Nhất Minh có nhận ra hắn vừa liếc nhìn một cái không.
Chẳng qua, ngay sau đó hắn lập từ chối bỏ cái ý tưởng này. Hạ Nhất Minh cũng chỉ một người học võ với nội kình tầng thứ sáu mà thôi, làm sao lại có thể nhận ra được việc hắn có liếc nhìn một cái đâu. Việc này chắc hẳn là do hắn thần hồn nát thần tính rồi, chắc do Hạ Nhất Minh ngẫu nhiên đi tới nơi này, muốn tới thăm hắn một chút, có điều chắc là sợ mình đang bế quan tu luyện, cuối cùng mới không dám quấy rầy mà thôi.
Hạ Thuyên Tính sau khi nghĩ thông suốt điều này thì mới yên lòng, lại tiếp tục ngưng thần tụ khí mà nghiên cứu công pháp hắn đang tu hành.
Hạ Nhất Minh đẩy cửa mà vào, bên trong trống rỗng không có một bóng người, các bộ sách cũng được sắp xếp cẩn thận. Bất quá các giá sách kia tuy không nhỏ, nhưng số quyển sách lại không có bao nhiêu.
Hạ Nhất Minh không dừng bước, cứ tùy ý đi tới trước một giá sách, hắn hít sâu lấy lại bình tĩnh, tiện tay lấy ra một quyển sách.
Vừa mở ra xem, trong lòng hắn không khỏi nao nao.
Nhận Bì Thuật, phụ trợ bí tịch thuộc về mộc hệ nội kình.
Hắn cười khổ trong lòng, tại sao hắn lại tiện tay lấy ra được một quyển sách kiểu này đây.
Trong các hệ công pháp thì phân ra 3 loại hình, trừ bỏ công pháp nội kình ra còn có công pháp chiến kĩ và một ít công pháp mang tính phụ trợ.
Về công pháp loại chiến kĩ cùng nội kình thì không cần phải nói tới, hai loại công pháp tu hành này, một là nâng cao sức chiến đấu, một là nâng cao công pháp tu hành trụ cột, đều là trọng yếu nhất đối với bất kỳ một tu luyện giả nào.
Mà loại thứ ba công pháp phụ trợ có vẻ không quan trọng cho lắm, tỷ như cái mộc hệ nội kình phụ trợ công pháp Nhận Bì Thuật này, nó làm cho làn da của người tu luyện co lại, có thể nâng cao trình độ chịu đòn ở một mức nhất định nào đó, lại có thêm một tác dụng nữa là nếu luyện loại công pháp này tới mức cao thâm, người luyện liền có thể làm cho da mặt chùng lại, có thể làm thay đổi dung mạo một phần nào đó.
Chẳng qua, nếu muốn đem cái loại công pháp này tu luyện tới mức cao thâm, đó cũng chả là chuyện dễ dàng gì, có thể nói là đổ mồ hôi sôi nước mắt, nếu đem so giữa công sức bỏ ra và kết quả, tuyệt đối là được chả bằng mất. Thế nên tuy cái bí tịch này chả là cái gì trân quý, nhưng người tu luyện nó chẳng có mấy, ở Hạ gia trang càng không có ai.
Hạ Nhất Minh đang định bỏ quyển sách này lại vào giá sách, đột nhiên nhớ ra.
Trước đó lúc ở bên hồ, sau khi nghe xong cửu đệ Nhất Đào nói, ý niệm vốn mơ hồ trong đầu Hạ Nhất Minh liền trở nên rõ ràng.
Sau khi hắn đã trải qua kỳ ngộ ở trong hồ mà bắt đầu tu luyện Ba Văn Công (sóng gợn công), mà đúng là tu luyện một loại công pháp mới làm hắn thuận lợi đột phá bích chướng của tầng năm. Sau đó nước lên thuyền lên, kim hệ nội kình của hắn cũng thuận lợi đột phá luôn.
Tấn giai thuận lợi thế, có phải do hắn tu luyện công pháp mới hay không đây?
Hạ Nhất Minh tuy không dám khẳng định chắc chắn, nhưng không thể nghi ngờ đây là một biện pháp đánh giá để nếm thử.
Cho nên hắn mới có thể vội vàng mà quay về trong trang, lại còn quyết định, hễ lấy được quyển nội kình bí tịch nào là sẽ tu luyện quyển đó.
Chính là hắn cũng không nghĩ tới, thuận tay sờ lấy thì ra một quyển bí tịch loại phụ trợ, điều này có lẽ cũng là thiên ý chăng.
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc làm ra quyết định, cũng không có cất quyển sách đi, mà lại đem tới trên bàn bắt đầu sao chép.
Cái Nhận Bì Thuật này nội dung cũng không nhiều, cho nên hắn chép lại cũng không tốn công lắm. Hơn nữa vào lúc này nội kình của hắn cũng đã đạt tới đỉnh của tầng sáu, chạm tới bích chướng của tầng tiếp theo. Tự nhiên là nhãn lực của hắn cũng tăng nhiều, cổ tay cực ổn, hạ bút như gió, phượng múa rồng bay, chỉ sau một giờ hắn đã chép xong.
Cất kỹ bản gốc, Hạ Nhất Minh cầm sách đi ra khỏi phòng.
Nếu là ở trong đại gia tộc hay trong các môn phái lớn, cho dù muốn đem bản sao đi ra ngoài cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng ở trong Hạ gia trang thì đây là một việc vặt không đáng kể, sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi sân thì cũng không có bất luận người nào ngăn cản cùng chất vấn, mà các đệ tử của Hạ gia cũng đều rất tự giác không mang bản gốc của bí tịch ra khỏi phòng.
Kì thật, bọn họ cũng không biết, các quyển sách bên trong tàng thư các cũng đều là bản sao, bản chính tất cả đều đặt ở bên người của lão gia tử, nếu không quy củ của nơi này cũng sẽ không dễ dàng như thế.
Hạ Nhất Minh về tới sân nơi hắn ở, đóng cửa phòng, lại còn đem xà gỗ chặn lại, điều này nói lên hắn đang bế quan, không để cho người khác tới quấy rầy.
Về tới trong phòng, mở ra quyển bí tịch Bì Nhận Thuật, từ từ đọc khẽ, hơn nữa lại còn cân nhắc ẩn ý của từng câu từng chữ.
Đây cũng là một môn học rất trọng yếu của người tu luyện, đối với bấy kỳ môn công pháp nào mới, hắn đều cần phải hiểu được tổng quát và nghiên cứu kỹ càng rồi mới dám bắt đầu tu luyện. Nếu là vừa lấy được nội kình bí tịch liền vội vàng tu luyện, như thế kết quả chờ đợi hắn sẽ chả là thứ gì tốt lành.
Từng chút từng chút một, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng đọc hết quyển sách, trong lòng cũng đang suy nghĩ ý nghĩa của từng câu chữ.
Hắn nhanh chóng nhận ra, cái loại nội kình phụ trợ này, nói dễ cũng cực dễ, nếu nói khó cũng thật là khó khăn.
Bởi vì cái công pháp loại phụ trợ cũng không phải vì đề cao cường độ của nội kình mà sáng tạo ra, cho nên nếu muốn tu luyện nó phải dựa vào cường độ của nội kình vốn có. Điểm này cũng giống với chiến kĩ, đều xây dựng ở trên nội kình tu vi mới có thể phát huy được uy lực tương ứng.
Có điều, nếu đem so sánh với chiến kĩ thì các công phụ loại phụ trợ lúc nhập môn có các lộ tuyến tu luyện đơn giản hơn, đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn nếu có được nội kình tầng thứ sáu, vậy thì lúc mới nhập môn tu luyện cũng không khó khăn, phải nói là dễ hơn nhiều so với tu luyện chiến kĩ.
Nhưng là, khi nội kình tu vi tăng lên, tu luyện phụ trợ công pháp cũng lại càng lúc càng khó khăn, nếu muốn đem loại công pháp này luyện tới đỉnh đạt tới trình độ có thể thay đổi nét mặt, trừ việc nội kình tu vi phải đạt tới tầng chín, còn phải khổ công luyện tập rất nhiều mới có khả năng thành công.
Hơn nữa, muốn vận nội kình lên mặt cũng rất khó khăn, trừ phi gặp được nhân tài có thiên phú ở phương diện này, nếu không cũng chả có mấy người làm được điểm này.
Nếu đem mấy điểm trên ra để so sánh thì việc tu luyện chiến kĩ càng về sau lại càng ít khó khăn so với tu luyện công pháp loại phụ trợ.
Hạ Nhất Minh sau khi đã hiểu rõ tất cả những điều trên, rốt cuộc thở dài một hơi, chả trách cái loại công pháp này không có mấy ai nguyện ý luyện tập, cái này quả thật là vô dụng mà.(kê lặc: gân gà, dùng chả được thì bỏ mà tiếc).
Lúc lắc đầu, Hạ Nhất Minh vẫn định tiếp tục tu luyện, dù sao mục đích của hắn cũng không là tu luyện thêm một môn nội kình, chỉ là muốn nếm thử xem suy đoán của hắn liệu có chính xác hay không mà thôi.
Vì cẩn thận, hắn đi xuống mật thất, trước khi bắt đầu tu luyện thì trong lòng hắn nổi lên một cảm giác cổ quái.
Một kẻ tu luyện có nội kình tầng sáu, lại đi tu luyện hai loại chủ tu công pháp có bất đồng thuộc tính, hiện thời lại đang dự định tu luyện thêm một loại công pháp phu trợ thứ ba. Nếu là làm cho người khác biết được, có lẽ không cần nghĩ cũng sẽ đi cười nhạo hắn điên rồi hén.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!