Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vũ Luyện Điên Phong

Bảo hộ Có lẽ nghe được tiếng hộ của Dương Khai, một khuôn mặt già nua xuất hiện trên thân cây trước Dương Khai, mỉm cười nói:

– Vu Ngưu, lại gặp mặt.

– Đúng thế, lại gặp mặt, không ngờ gặp lại ở chỗ này. Dương Khai lau đi vết máu trên mặt.

Khuôn mặt già nua ôn hòa nói:

– Quả nhiên ta không nhìn nhầm, người trưởng thành rất nhanh, tương lai sẽ là thiên hạ của ngươi.

Dương Khai lắc đầu, không có ý kiến với chuyện này, tò mò hỏi:

– Tiền bối ngài không phải ở Sương Tuyết Thanh sao? Đây là phân thân của ngài? 2

O / – Phần thân? Không không không, đây không phải phân thân, đây chính là ta.

Dương Khai nghiêm mặt, lập tức ý thức được: S – Tiền bối ngài muốn xả thân vì mọi người?

Thanh cười sang sảng:

– Giới đạo quá mức huyền ảo, muốn phong tỏa nó chỉ có một cách. Ta sống đủ lâu, chứng kiến hai lần Ma tộc xâm lấn, lần trước ta còn chưa đủ sức, lần này ta muốn dốc sức mình, nhiều năm qua, ta cũng được Man tộc chiếu cổ không ít.

– Có lẽ còn cách nào khác. Dương Khai nhíu mày.

nhíu mày.

O

NHU

Khuôn mặt trên cây khô lung lay, giống như lắc đầu: – Ta rời khỏi Sương Tuyết Thành, đã không thể trở về được nữa.

Lúc này Dương Khai hiểu được rất nhiều chuyện, Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ Sương Tuyết Thành mấy chục ngàn năm, tới giờ cũngchưa từng rời đi, không phải không muốn, mà là không thể, giữa hắn và mảnh đất đó có liên hệt chặt chẽ.

Nhưng lần này vì phong tỏa giới đạo, hắn rời khỏi mảnh đất nuôi dưỡng mấy chục ngàn năm, cô đọng tinh hoa làm một, ẩn thân trong cục bùn bảy màu, để Dương Khai mang tới dưới giới đạo.

– Đây là một quá trình không thể đảo ngược, hiện tại Thanh phát triển lần nữa cũng chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Dương Khai nghiêm nghị kính nể, ôm ngực nói: – – Man tộc sẽ biết hy sinh của tiền bồi, đời sau sẽ khắc ghi công laocủa ngài.

Thanh cười to: – Không cần an ủi ta, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Đột nhiên ngừng lại, Thanh nghiêm nghị hơn: – Trước đó, người còn phải giúp một chút.

1 nghiêm chút

– Tiền bối yên tâm, Vu Ngưu Bộ ta sẽ phòng thủ nơi này.

– Được

– Được. Khuôn mặt già nua gật đầu, rồi biến mất.

Dương Khai quay lại nhìn Điệp:

– Sao cô không nói gì?

Điệp hỏi:

2
– Phải nói gì?

– Có phải cô đã biết từ sớm?

Điệp đáp: – Đúng vậy.

Dương Khai cổ quái nhìn nàng, muốn nhìn ra một chút gì, nhưng Điệp thần sắc lạnh nhạt, giống như là người xa lạ với Thanh, Điệp không giống như khi gặp 2 năm trước, tính tình thay đổi rất lớn, thậm chí Dương Khai hoài nghi nàng có còn là Điệp trước kia nữa không.

Lắc đầu, hắn không nghĩ nữa.

Thanh phát triển nhanh chóng không ngừng, trong lúc hắn nói chuyện với Dương Khai, Trường Thanh Thần Thụ đã từ 50 trượng tăng lên 100 trường, nhìn lên, không thấy được tán cây ở chỗ nào.

Trên chiến trường, mọi người đều phát hiện tình cảnh khác thườngnày.

Các Man tộc hoan hô, rất nhiều người nhận ra đó là Thần thủ hộ Sương Tuyết Thành, reo hò hưng phấn, những người biết tin này, sĩ khí tăng vọt, mọi người như sống lại.

Thanh dù là Thần thủ hộ Sương Tuyết Bộ, nhưng uy danh đã truyền khắp các bộ lạc Man tộc lớn nhỏ. Dù là không ai thấy Thanh thi triển lực lượng, nhưng mọi người đều nói đây là một vị cường giả sánh với Vu Thánh.

Bởi vì hắn không phải Man tộc, cho nên Man tộc chỉ có 4 đại Thánh giả, nhưng hắn lại là một Thánh giá khác.

Lúc này, hỗ trợ mạnh mẽ xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa còn xâm nhập sâu vào bên trong đại quân Ma tộc, tự nhiên làm tâm tình mọi người phấn chấn.

VA

Mọi người như nhìn thấy Ma tộc binh bại như núi đổ, tan rã vạn dặm, Thanh xuất hiện, làm cho sĩ khí Man tộc tăng vọt, chiến trận giằng co mơ hồ nghiêng về phía Man tộc.

Còn các Ma tộc lại như chết cha chết mẹ, dù không biết cây to đó là thứ gì, nhưng không biết mới là đáng sợ nhất, nhất là cây to cực lớn, tạo xung kích thị giác rất mạnh. Hơn nữa càng lúc càng cao, giống như muốn chọc thủng trời, hào quang màu xanh bao bọc quanh cây to như cótác dụng tinh lọc, tất cả ma khí trôi nổi đều bị tinh lọc sạch sẽ.

Rất nhiều Ma tộc không rõ chuyện muốn xông lên phá hủy cây to này, lại bị các Đại Vu Vu Ngưu Bộ bảo vệ xung quanh chém giết hết.

Trường Thanh Thần Thụ đột ngột xuất hiện, làm bên Ma tộc hoảng loạn một trận.

Nhưng mà cục diện nhanh chóng ổn định lại, như có mệnh lệnh, các Ma tộc bắt đầu kết binh bày trận, trật tự phát động tấn công Trường Thanh Thần Thụ.

Trọng tâm chiến trường lập tức chuyển tới bên dưới giới đạo.

Vụ Ngưu Bộ gánh chịu áp lực không tưởng, khắp xung quanh là Ma tộc như sóng thần tràn tới, hung dữ không sợ chết, ngay cả Phệ Hồn Trùng cũng không cản nổi bước tiến xung phong của họ.

Đội kỵ binh Vu Ngưu Bộ theo A Hổ dẫn đầu không ngừng chạy vòng quanh cây to, giống như cây roi thép không ngừng xoay tròn quanh cây to, nghiền nát mọi thứ trên đường đi qua, vũ khí bị chém đến cong, trên người là máu đông lại.

Bốn vị Ma Vương còn sống đột phá vòng vây chạy về, mỗi ngườiđều tiêu hao rất lớn, sắc mặt tái nhợt.

Sa Nhã khống chết, nhưng thiếu một cánh tay, không thấy Bảo Kỳ, trong cảm giác của Dương Khai, ngọn lửa sinh mệnh của hắn đã dập tắt, vậy là đã bị đồng bọn cũ đánh chết.

Không tới 30 ngàn người, một vị Vu Vương, 6 vị Ma Vương, 3 vị Đại Vu Sư, đây là lực lực của Vu Ngưu Bộ hiện tại, nhưng bọn họ phải đối mặt với cả triệu Ma tộc, Ma Vương hơn hai ba mươi người.

Đây là một trận chiến tranh chênh lệch xa vời, nhưng lại là trận chiến có thể quyết định thắng bại.

Không cần Dương Khai động viên, mọi người đều hiểu được bản thân gánh vác trách nhiệm nặng nề, bọn họ anh dũng giết địch, không để lý sống chết của mình, cố gắng hết khả năng giết chết kẻ địch.

Ma tộc chết trong tay Dương Khai vượt quá 20 ngàn, 5-6 Ma Vương, nhưng ở trong chiến dịch quy mô lớn thế này, lực lượng cá nhân mạnh cỡ nào, cũng trở nên quá yếu ớt, trừ khi có được thực lực như Vu Thánh.

Vu Ngưu Bộ dần không chống đỡ được Ma tộc bao vây, vòng phòng ngự dần rút nhỏ.

30 ngàn người biến thành 20 ngàn, lại thành 15 ngàn…

Mấy ngàn kỵ binh A Hổ chỉ còn chưa đến 1000, mọi người đều đẫm máu, có của bản thân cũng có của kẻ địch, các kỵ binh cũng thay vũ khí mấy lần.

Dương Khai không ngừng lấy ra linh đan diệu dược, cho các Vu Sư dùng, ngay cả 6 vị Ma Vương cũng được bổ sung không ít.

Chính là dựa vào những đan dược này, mọi người mới có thể chống đỡ được đến hiện tại.

Tán cây Trường Thanh Thần Thụ đã chọc vào trong mây, hoàn toàn không thấy bóng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, cuối cùng hắn có thểchạm đến giới đạo.

Thời gian, mấu chốt hiện tại chính là thời gian,

Ma tộc rõ ràng sẽ không cho Vu Ngưu Bộ có cơ hội này.

Phát động tấn công càng thêm hung hãn, dù cho Vu Ngưu Bộ liều chết phòng ngự, vẫn không cách nào ngăn cản, nhân số bất lợi làm Vu Ngưu Bộ không thể làm được gì.

Tiếng rối loạn vang lên, Dương Khai nhìn lại, chỉ thấy bên đó tộc nhân Vụ Ngưu Bộ thương vong thảm thiết, vòng phòng ngự tràn ngậpnguy cơ cuối cùng bị Ma tộc đột phá lỗ thủng, đông đảo Ma tộc tràn qua lỗ thủng đó, tung hoành chém giết.

Dương Khai lắc mình tới, Bách Vạn Kiếm kiếm quang bay ra, một mình chặn lại lỗ thủng, để các tộc nhân có được cơ hội giảm xóc bù lại.

Nhưng ngay sau đó, phía khác lại có lỗ thủng bung ra.

Dương Khai quát lớn, Phi Lực lập tức vọt tới, trên khung xương thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, như đốt sạch vạn vật thế gian, ngăn cản bước chân Ma tộc.

Lỗ thủng thứ 3 xuất hiện…

Vòng phòng ngự của Vu Ngưu Bộ như căn nhà đổ nát, mưa đêm dột vô số, đông đảo Ma tộc đột phá vòng phòng ngự, để lại một phần cầm chân tộc nhân Vu Ngưu Bộ, còn lại xông về phía Trường Thanh Thần Thụ.

Bọn họ có người tụ tập ở rễ cây, vụng vũ khí liều mạng chặt chém, muốn chặt đứt Trường Thanh Thần Thụ, càng có nhiều Ma tộc nhảy lên cây, ngang tàng phá hoại.

Dương Khai mắt muốn nứt ra, hận không thể phân thân ngàn vạn.

Ngay lúc mấu chốt, xung quanh chợt rối loạn, mặt đất rung động, tiếng vũ khí giao nhau vang lên, thỉnh thoảng có tiếng hét thảm.

Một chi đội Mân tộc không đầy đủ xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai, dẫn đầu là một vị Vu Vương, Dương Khai thấy quen, hình như là Vu Vương Sương Tuyết Bộ.

2 năm gần đây, Dương Khai cũng gặp mặt không ít Vu Vương, dù không thâm giao, nhưng cũng gặp mặt mấy lần.

Hắn sẽ không nhớ nhầm, Vu Vương này tuyệt đối là Sương Tuyết Bộ.

Trên tay Vu Vương kia bay múa băng long, chạy trong chiến trường, hóa giải khẩn cấp của Vu Ngưu Bộ, rồi quát lớn:

– Giết!

Các tộc nhân Sương Tuyết Bộ đáp lại, Vu Ngưu Bộ sĩ khí tăng lên, trong ngoài phối hợp, nhanh chóng đón bọn họ vào vòng phòng ngự.

Người Sương Tuyết Bộ đến đây không nhiều, chỉ mới 5000, nhưng bọn họ rõ ràng đã trả giá rất thân thiết.

Vu Ngưu Bộ có thể một đường tiến lên, là dựa vào 10 vị Ma Vương cùng chiến lực mạnh mẽ của Dương Khai. Còn Sương Tuyết Bộ đươngnhiên không có nhiều Vu Vương như thế, lúc xuất phát có lẽ bọn họ lên đến 100 ngàn người, có thể là 200 ngàn, nhưng hiện tại đến chỗ này chỉ còn có 5000 người.

Trả giá thật khó tưởng tượng, cuối cùng để bọn họ đến trước mặt Thần Thụ.

Vu Vương kia gật đầu với Dương Khai, coi như chào, lên tiếng: – Hiện tại đến lượt chúng ta bảo hộ Thần thụ.

KK Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ Sương Tuyết Bộ mấy chục ngàn năm, để cho Sương Tuyết Bộ không chịu thiên tai nhân họa, bình yênphát triển. Mấy chục ngàn năm sau, Sương Tuyết Bộ mang ơn đến đây, dùng thân xác này tạo thành tường đồng vách sắt, bảo hộ Thần thụ không bị tổn thương.

en.coitos

– Tới rất kịp lúc! Dương Khai mỉm cười.

Vu Vương kia khẽ gật đầu phát tay, 5000 người phía sau tản ra, các chiến sĩ khỏe mạnh gia nhập hàng ngũ phòng ngự, chỉ để lại 1000 người.

Ánh mắt Dương Khai quét qua 1000 người này, cả người chấn động, toát ra vẻ không thể tưởng tượng. Bởi vì hắn phát hiện 1000 người này lại toàn là Vu!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!