Tôn giá lòng dạ độc ác như thế, không biết Tụ Bảo Lâu ta có chỗ nào đắc tội với ngài! Chưởng quỹ của Tụ Bảo Lâu ánh mắt hung ác nham hiểm, nhưng trong lòng kiêng kỵ Dương Khai, cắn răng khẽ quát.
Thanh niên này vừa tới liền giết bốn Đạo Nguyên Cảnh của Tụ Bảo Lâu, lại phế bỏ tu vi của nam nhân đầu trọc... ra tay quả quyết tàn nhẫn, chuyện hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua. Bất quá Dương Khai tuy rằng cường đại, lão cũng không e ngại lắm, cái gọi là rông manh cung không thê ap chê đươc răn ban đia. Ở địa phương Cao Thành này, bất cứ người nào đều phải cho Tụ Bảo Lâu một chút mặt mũi.
- Các ngươi không có đắc tội với ta, bất quá các ngươi đắc tội với sư muội ta! Dương Khai mắt lạnh nhìn lão chưởng quỹ, nhếch khóe miệng nói tiếp: - Đừng nói lão không biết chút gì về chuyện này, giao vật ra đây, nếu không kết quả sẽ giống như hắn! Dương Khai vừa nói, vừa chỉ ngón tay vào nam nhân đầu trọc kia.
Chưởng quỹ biến sắc, vốn lão còn muốn giằng co với Dương Khai một hồi, kéo dài đến khi viện binh đến, chỉ cần viện binh tới đây, chuyện Dương Khai làm ở Tụ Bảo Lâu lập tức phải hoàn trả gấp trăm lần. Chỉ có điều lão không nghĩ tới Dương Khai cũng không cho lão cơ hội này, nghe ý trong lời nói của hắn hoàn toàn không cho lão có thời gian thở dốc!
- Tôn giá có biết Tụ Bảo Lâu ta là địa phương nào, sau lưng có người nào, mà dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ? Lão chưởng quỹ tốt xấu gì cũng đã sống nhiều năm, bản thân lại có tu vi Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, tự nhiên không có khả năng bị Dương Khai nói vài ba câu đe dọa cho hoảng sợ.
- Xem ra lão đã có lựa chọn, một khi đã như vậy, thì đừng trách bổn thiếu lòng dạ độc ác! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ý đồ của đối phương rõ ràng như vậy, sao hắn không nhìn ra. Chỉ là trong lòng Dương Khai không sợ hãi, cho nên cũng lười nhiều lời với lão. Nói đến đây, thân hình Dương Khai nhoáng một cái, liền đến gần trước người lão chưởng quỹ. Dưới pháp tắc không gian điều động, phạm vi mười mấy trượng chỉ thoáng cái trở nên kiên cố, không gian ngưng kết.
Lão chưởng quỹ thấy thế hồn vía lên mây, trên trán mồ hôi lạnh dầy đặc, với thực lực cùng nhãn lực của lão mà vẫn không thấy rõ Dương Khai làm thế nào nhào tới trước mặt mình, trong lòng ý thức được lần này đúng là đá phải tấm sắt rồi! Tiếp đó cảm nhận được không gian bốn phía ngưng kết, sắc mặt lão chưởng quỹ hoảng sợ vừa dốc sức thúc giục nguyên lực lui về sau, vừa quát to: - Tụ Bảo Lâu là sản nghiệp của thành chủ đại nhân, ngươi dám ở chỗ này càn rỡ, đừng nghĩ còn sống rời khỏi Cao Thành!
Đến thời điểm này lão chưởng quỹ cũng không có lòng thanh thản cố làm ra vẻ huyền bí, nên báo thẳng ra hậu trường của mình, hy vọng Dương Khai có thể sợ ném chuột vỡ đồ. Dù sao ở trong Cao Thành này, thành chủ đại nhân là lợi hại nhất, là một vị cường giả Đế Tôn Cảnh duy nhất.
Thế nhưng ngoài ý liệu của lão, Dương Khai đối với chuyện này lại là mặt không đổi sắc mảy may. Từ trong mắt Dương Khai, lão không nhìn ra một tia tâm tình dao động, thật giống như sớm đã có dự liệu đối với chuyện này.
"Tiểu tử này điên rồi!" Lão chưởng quỹ tâm thần hoảng hốt: "Biết rõ hậu trường của mình là thành chủ đại nhân còn dám làm chuyện càn rỡ như vậy, chẳng phải là nói hắn căn bản không e ngại thành chủ đại nhân? Buồn cười mình còn hy vọng dùng tên tuổi thành chủ đại nhân để hù dọa hắn, nhưng không nghĩ tới kết quả nhận được lại trái ngược với mong muốn!"
Không gian bốn phía trói buộc, mạnh như lão chưởng quỹ cũng không thể hành động tự nhiên, chỉ cảm thấy cả người kinh mạch tắc nghẽn, nguyên lực lưu chuyển không thông. Dưới tình huống bất ngờ lão cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm tinh huyết, tế ra một cây kéo lớn sáng vàng rực rỡ, cắt tới hướng Dương Khai.
Cây kéo vàng kia cấp bậc không thấp, tản ra dao động năng lượng của bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, hơn nữa cũng không biết có lực lượng thần kỳ gì mà vừa tế ra, liền cắt xé không gian ngưng kết kia thành một cái khe hở.
Lão chưởng quỹ cả người áp lực buông lỏng, nguyên lực bên trong kinh mạch cuối cùng cũng lưu thông trôi chảy.
Còn không đợi lão có hành động tiếp, một luồng sáng vàng mờ nhạt bỗng nhiên toát ra trước mắt lão.
Theo bản năng lão ngẩng đầu nhìn lại Dương Khai, chỉ thấy chỗ con mắt trái của Dương Khai một mảnh sáng vàng rực rỡ, mà con ngươi trong mắt trái kia cũng biến thành uy nghiêm khiếp người, từ trong đó tràn ra một loại lực lượng chấn nhiếp tâm hồn người ta... lão chưởng quỹ đối mặt với con mắt này không khỏi trong lòng hoảng hốt, tâm thần không yên.
Ngay sau đó, bỗng nhiên từ trong màu vàng khiếp người kia bắn ra một nụ hoa sen, nhoáng một cái rồi tắt.
Lão chưởng quỹ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cả người như bị sét đánh, trong tầm mắt không có vật gì khác nữa, dường như trong thiên địa chỉ còn lại có một nụ hoa sen kia... Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của lão, nụ hoa sen trắng nõn kia nhanh chóng nở rộ ra.
Mà theo hoa sen nở rộ, lực lượng thần thức của lão cấp tốc biến mất, trong đầu truyền ra cơn đau đớn như có vạn con kiến đang gặm cắn.
Không xong, đây là bí thuật thần hồn! Lão chưởng quỹ đột nhiên chợt tỉnh, có lòng hóa giải lại hoàn toàn không thể ra sức. Lực lượng thần thức của thanh niên kia dường như cao hơn mình một đoạn lớn... Bí thuật hoa sen kỳ bí này trong thời gian cực ngắn cắn nuốt gần hết thần hồn lực của lão, làm cho toàn thân lão mệt lả, thần sắc hoảng sợ.
Một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, lão chưởng quỹ bị cơn đau đớn này đâm một cái, bất chợt tỉnh hồn, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cánh tay của mình đã bị chém rơi xuống, nơi miệng vết thương máu tươi phun ra tung toé.
Thanh niên kia thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng thò ra một chưởng ấn ngay trước ngực mình.
Nhớ lại trước đó âm thầm quan sát thấy được một màn tao ngộ của nam nhân đầu trọc, kết hợp với lời nói của Dương Khai vừa rồi, làm sao lão không biết hành động này của Dương Khai là có ý gì?
Hắn thật muốn phế bỏ tu vi của mình!
Lão chưởng quỹ cả người run lên, dùng hết khí lực toàn thân kêu lớn: - Không cần... có lời gì từ từ nói, bất kỳ yêu cầu gì lão phu đều có thể đáp ứng!
"Bùng..."
Dương Khai vẫn như cũ ấn xuống một chưởng, trong ngực lão chưởng quỹ tựa hồ đều lõm xuống một tấc, miệng phun máu tươi, chật vật bay ngược trở về quầy, rơi thật mạnh xuống đất... Dưới một chưởng đó, lão chưởng quỹ cũng giống như nam nhân đầu trọc kia, đã bị Dương Khai phá hủy đan điền, kinh mạch vỡ nát, tu vi mất hết.
- Lúc nói chuyện đàng hoàng, lão không biết quý trọng, hiện tại lão cũng không cần nói! Dương Khai cũng không thèm liếc nhìn lão già kia, chỉ đưa tay chộp một cái, chụp lấy nhẫn không gian trên cánh tay cụt, ném cho Lưu Tiêm Vân nói: - Nhìn xem vật của cô nương có trong này hay không?
Lưu Tiêm Vân theo bản năng nhận lấy, nhưng rõ ràng còn chưa lấy lại tinh thần, gương mặt mờ mịt khiếp sợ nhìn Dương Khai, thế nào cũng không nghĩ ra lúc này mới mấy năm không thấy, Dương Khai đã cường đại đến trình độ như vậy.
Bốn Đạo Nguyên nhất tầng cảnh kia bị hắn giết chết trong chớp nhoáng cũng thôi đi... nhưng nam nhân đầu trọc và lão chưởng quỹ này cũng không phải là Đạo Nguyên Cảnh bình thường đâu... thế mà hai người này ở trước mặt Dương Khai vẫn giống như đứa trẻ, bị đánh căn bản không có sức đánh trả, cơ hồ là vừa đối mặt đã bị phế bỏ tu vi.
Nhớ lại ngày đó hai người bị ép gia nhập Bích Vũ Tông, phải bám vào dưới cánh tay Biện Vũ Tình che chở mới có thể sống sót, Lưu Tiêm Vân quả thực không thể tin... đây là cùng một người.
- Sư huynh... đã tấn thăng Đế Tôn ư? Lưu Tiêm Vân ngây ngốc hỏi.
- Còn chưa có! Dương Khai cười nhạt đáp.
Lưu Tiêm Vân càng thêm chấn động, chưa tấn thăng Đế Tôn đã hung tàn như thế, nếu như Dương Khai tấn thăng Đế Tôn thì còn thế nào?
Nàng ở trong Đại Hoang Tinh Vực cũng là bá chủ một phương, còn là thiên tài ngàn năm khó gặp, nhưng giờ này so sánh với Dương Khai, nàng phát hiện tư chất tu luyện của mình lại là vô cùng yếu kém như thế.
- Vật có ở trong đó hay không? Dương Khai lại hỏi một câu.
Lúc này Lưu Tiêm Vân mới luống cuống tay chân dò xét, chốc lát, nàng từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp ngọc, mỉm cười nói: - Còn ở đây!
Hộp ngọc này chính là trước đây nàng cất chứa linh dược kia, trên hộp ngọc còn có cấm chế do chính nàng bày ra, cấm chế này vẫn còn nguyên chưa có giải trừ, xem ra sau khi lão chưởng quỹ Tụ Bảo Lâu này lấy được hộp ngọc vẫn chưa kịp mở ra.
- Chiếc nhẫn cũng giữ lại đi, coi như là lão chưởng quỹ bồi thường cho cô nương! Dương Khai mỉm cười, nói châm chọc: - Lão chưởng quỹ cũng không phải là người keo kiệt!
Lão chưởng quỹ rơi nằm tại quầy, khí tức uể oải vừa nghe lời này, không thở được suýt nữa tắt hơi.
Trong chiếc nhẫn của lão có không ít thứ tốt, một số thiên tài địa bảo Tụ Bảo Lâu thu mua, cùng với một số bảo vật chuẩn bị bán ra, còn có một số vật không tiện bày ra bán công khai, đều chứa trong chiếc nhẫn. Nói nhẫn không gian của lão là vô giá cũng không quá đáng.
Giờ này Dương Khai nói câu đầu tiên đã muốn cướp nhẫn không gian của mình, lão chưởng quỹ cảm giác trái tim mình đều đang rỉ máu, bất đắc dĩ giờ này tình thế người ta mạnh hơn, ngay cả muốn phản kháng cũng không có thực lực.
- Cái này... cũng được sao? Lưu Tiêm Vân chưa bao giờ làm chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thể chấp nhận, chỉ cảm thấy lằn ranh đạo đức của mình bị khiêu chiến mạnh.
- Không có gì không được! Dương Khai hừ lạnh một tiếng: - Đồ vật bên trong không biết có bao nhiêu đều là bọn chúng dùng sức mạnh cưỡng đoạt, cho phép bọn chúng cướp đoạt của người khác, chẳng lẽ chúng không thể bị cướp đoạt ư?
- Vậy... được rồi! Lưu Tiêm Vân khoái trá thu cất nhẫn không gian kia, một chút áp lực tâm lý đều không có.
Ngẫm lại cũng đúng! Nếu lần này không nhờ tình cờ gặp Dương Khai, còn không phải mình bị cướp đoạt sao? Bị cướp đoạt còn chưa tính, còn bị người ta đả thương! Đám người Tụ Bảo Lâu kia hàng năm ở Cao Thành ỷ mạnh hiếp yếu, khẳng định làm không ít chuyện xấu... thì cướp đoạt của người như thế, quả thật không cần thiết có áp lực gì, cứ coi như là thay trời hành đạo!
- Tiểu tử, ngươi có khí phách, nhưng ngươi nhất định không thể sống quá ngày mai, thành chủ đại nhân sẽ không bỏ qua ngươi! Lão chưởng quỹ giờ này một thân tu vi bị phế sạch, cho nên căn bản không có gì kiêng kỵ hay e ngại, biết chuyện không xong nên làm liều, vẻ mặt oán độc nhìn Dương Khai, khi nói chuyện lão hộc ra một búng máu, cười gằn nói: - Đến lúc đó lão phu sẽ từng miếng từng miếng ăn sạch thịt của ngươi!
Nghe vậy, Lưu Tiêm Vân biến sắc, run giọng nói: - Sư huynh, chúng ta đi mau đi, bằng không không còn kịp rồi! Thành chủ của Cao Thành chính là Đế Tôn Cảnh, không chọc được đâu!
Dương Khai lại liếc mắt nhìn lão chưởng quỹ, khinh miệt nói: - Bàng Quảng kia không chọc đến ta còn tốt, nếu hắn dám đến, bổn thiếu không ngại tiễn hắn một đoạn đường!
Lão già lập tức sửng sốt ngây người.
Bàng Quảng chính là thành chủ Cao Thành, cũng là một vị Đế Tôn Cảnh duy nhất... lão vốn nghĩ rằng Dương Khai khẳng định sẽ e ngại Bàng Quảng, nhưng nghe ý trong lời nói của hắn, lại là xem thường không coi thành chủ đại nhân vào đâu.
Tiểu tử này rốt cuộc là lai lịch gì, mà lại dám khoác lác như thế!?
Trong mơ hồ, lão chưởng quỹ có cảm giác đại thù của mình chỉ sợ là không có người nào có thể báo... hay nói cách khác, mình đúng là không công bị người làm nhục còn bị phế bỏ tu vi, ngày sau chỉ có thể kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết!
Dưới cơn phẫn nộ xúc động tâm tình, lão chưởng quỹ lại phun ra một ngụm máu tươi, khí tức càng suy sụp hơn.
- Chúng ta đi! Dương Khai xoay người, mỉm cười nói với Lưu Tiêm Vân, rồi dẫn đầu đi ra ngoài. Khi mở ra cửa lớn, phát hiện hai bên đường phố, thậm chí trên nóc nhà phía trước đều đứng đầy võ giả... ai nấy đều chăm chú nhìn về hướng Tụ Bảo Lâu...