- Tiểu tử, ngươi tinh thông lực lượng không gian, quả thật bổn tọa không có nắm chắc lưu lại ngươi! Khưu Trạch sắc mặt âm trầm nhìn Dương Khai nói. Trước đấu với nhau một phen lão đã nhận ra, thực lực của Dương Khai vốn đã không kém gì lão, thậm chí có thể nói còn cao hơn lão một chút. Hơn nữa đối phương còn tinh thông lực lượng không gian, quả thật Khưu Trạch không có mảy may nắm chắc lưu lại hắn được.
Nói cách khác, Dương Khai muốn đi tùy thời đều có thể đi, Khưu Trạch cho dù không phục cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng trên thực tế, Dương Khai cũng không có đi, bởi vì hắn còn có nhiều bằng hữu ở chỗ này, không có khả năng một mình chạy thoát, cho nên Khưu Trạch cũng không hoảng loạn, chỉ cười âm trầm nói: - Nếu ngươi đi, bổn tọa không ngăn cản ngươi, bất quá những người này... Hừ hừ...
Lão không có nói nhiều, nhưng trong miệng ý uy hiếp lại rất rõ ràng.
- Lão chó Khưu Trạch, ngươi quả thật không biết xấu hổ mà! Diệp Hận giận dữ quát.
Khưu Trạch thờ ơ, chỉ nhìn Dương Khai nói:
- Tiểu tử chính ngươi suy nghĩ kỹ đi, là tự mình chạy thoát, hay là lưu lại cùng chung cam khổ với đám người này!
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng đúng là lão sợ Dương Khai không quản tới chết sống của những người này, một thân một mình chạy trốn, nếu đúng như vậy, thì ngày sau chỉ sợ lão phải luôn sống trong lo lắng đề phòng... Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh đã có thực lực cường đại như vậy, một khi hắn tấn thăng đế vị, Thiên Chiếu Cung sao có thể chống lại?
Địch nhân như thế, hoặc là không chọc, hoặc là trực tiếp nhổ cỏ tận gốc, nếu không nhất định vô cùng tai họa về sau.
Khưu Trạch đang đánh bạc, đánh bạc Dương Khai sẽ quản tới những người này. Hơn nữa lão có nắm chắc rất lớn Dương Khai sẽ không chạy trốn một mình! Chỉ cần hắn không chạy trốn thì hết thảy đều dễ tính, thủ hạ mình nhiều cường giả như vậy, còn sợ không giết chết hắn hay sao? Hôm nay cho dù bỏ ra một chút giá cao, cũng nhất thiết phải chém chết Dương Khai tại đây.
Đám người Nguyễn Hồng Bác rõ ràng đều nghĩ giống như Khưu Trạch, cho nên tuy rằng mỗi người sắc mặt khó coi, nhưng không ai lùi bước, ánh mắt nhìn Dương Khai bắt đầu nổi lên sát niệm.
Dương Khai đứng trên bình đài trận cơ, nhìn quanh bốn phía một vòng, dường như đang ghi nhớ ở trong lòng mỗi một người làm khó hắn tại đây, phàm là võ giả bị ánh mắt của hắn quét nhìn, không ai không biến sắc, rối rít đưa mắt qua một bên, cực kỳ kinh sợ.
- Rất tốt! Đây chính là các ngươi ép ta, hy vọng các ngươi đừng hối hận! Dương Khai cười gằn một tiếng, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một bí bảo có dạng cái vòng tay, trên vòng tay kia toát ra dao động năng lượng cực kỳ nồng đậm, nếu chỉ là như thế cũng thôi đi, mấu chốt là ngay trong nháy mắt vòng tay xuất hiện liền tràn ra từng tia từng tia đế vận cùng đế ý rõ ràng.
- Đế Bảo! Khưu Trạch mi mắt co giật, trong mắt lộ ra tia sáng cực nóng.
Những người khác cũng đều dáng vẻ không dám tin, mỗi người trợn to mắt.
Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai kia khẳng định là Đế Bảo không thể nghi ngờ, điểm này bọn họ đã lĩnh giáo đã khắc sâu. Một võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể có một kiện Đế Bảo đã đủ chấn động rồi, thế mà hắn lại còn có một kiện khác.
Tiểu tử này rốt cuộc là lai lịch gì? Trên tay thế nào có nhiều Đế Bảo như vậy?
Khưu Trạch trong lòng vô cùng hoảng sợ, đồng thời, con ngươi đều đỏ, nghĩ tới mình thật vất vả tấn thăng Đế Tôn Cảnh cũng không có Đế Bảo để dùng, Dương Khai chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh không ngờ lập tức lấy ra hai kiện Đế Bảo... điều này sao có thể không làm cho lão hâm mộ ghen tỵ căm hận.
Giờ khắc này, Khưu Trạch ngay cả suy đoán sau lưng Dương Khai rốt cuộc có thế lực lớn gì đều lười suy nghĩ, chỉ muốn mau mau giết chết Dương Khai đoạt lấy hai kiện Đế Bảo này rồi tính sau... với tu vi của lão hiện tại, nếu có hai kiện Đế Bảo này, nhất định thực lực sẽ tăng vọt.
- Động thủ! Khưu Trạch nổi giận quát to hiệu lệnh, rồi là người thứ nhất vọt tới phía Dương Khai.
Những người khác thấy vậy, cũng không dám chậm trễ, rối rít phóng vọt theo.
Đám người Diệp Hận biến sắc, mỗi người mặt xám như tro tàn, cảm thấy lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng. Ngay cả Hoa Thanh Ti gương mặt xinh đẹp cũng ngưng trọng. Bất quá Dương Khai không có đưa bọn họ lui vào bí cảnh, Hoa Thanh Ti biết nhất định là Dương Khai có quyết định của chính mình. Cho nên đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào hắn, nàng muốn nhìn xem Dương Khai còn có đòn sát thủ gì, có thể ngăn cản công kích của nhiều cường giả như vậy.
Chỉ thấy Dương Khai đưa tay vỗ trên vòng tay, ngay sau đó, một đám vật gì đó màu đen bỗng nhiên từ bên trong vòng tay bay ra, tiếng "o o" liên miên bất tuyệt, thật giống như trên vòng tay mở ra một chỗ hổng vô hình, vô số dị vật màu đen được thả ra ngoài. Trong nháy mắt, bốn phía bình đài trận cơ liền bị màu đen bao phủ, vây quanh kín mít.
- Trùng ư? Hoa Thanh Ti cả kinh kêu lên, rốt cục nàng thấy rõ những vật màu đen này là thứ gì.
Rõ ràng là những con sâu màu đen ước chừng bằng hạt gạo, số lượng đếm không xuể, tụ thành một đám mây trùng, hóa thành màn phòng hộ vây bọn họ ở giữa. Hoa Thanh Ti từ trên thân những con trùng này cảm nhận rõ ràng một tia khí tức làm cho nàng rất không thoải mái.
Khí tức này rất là tương tự với khí tức của Cự Ma thượng cổ ngày đó nàng gặp ở ngoài Phong Lâm Thành.
Có phát hiện này khiến Hoa Thanh Ti hoảng sợ, làm sao nàng không biết những con trùng này có điều cổ quái? Không quản chúng rốt cuộc là vật gì, mà có thể có khí tức của ma khí thượng cổ, thì khẳng định không phải thứ dễ trêu chọc.
Đám mây trùng hiện ra, một mảnh o o, biến thành tường đồng vách sắt ở chung quanh bình đài trận cơ, đám người Khưu Trạch đồng loạt ra chiêu, các loại bí thuật bí bảo công kích đánh vào trên đám mây trùng, đánh cho vô số hắc trùng đầu óc choáng váng, rớt xuống đất.
Khưu Trạch đang sắc mặt ngưng trọng lập tức giãn ra. Lão vốn đang đề phòng Dương Khai, e sợ hắn thi triển ra thủ đoạn gì khủng khiếp, nhưng vừa thấy những con trùng cổ quái này lại không chịu nổi một kích như thế... trái tim lão lập tức buông lỏng, cảm thấy Dương Khai hẳn là có chút sức cùng lực kiệt rồi!
Khưu Trạch mừng rỡ trong lòng, đang định thi triển tiếp tuyệt chiêu phá tan màn phòng hộ của đám mây trùng, bất chợt theo bản năng cảm giác có điều không đúng.
Lão vội vàng cúi đầu nhìn lại số trùng đen trên đất, chỉ thấy những con trùng bị quét rơi trên mặt đất kia không ngờ mỗi con đều lông tóc không tổn hao gì, chỉ nhẹ nhàng rung cánh liền sinh long hoạt hổ trở lại... không chỉ như thế, dường như bởi vì bị công kích, những con trùng đen này đều tản ra khí tức cuồng bạo ác liệt, bay tới cắn võ giả ở gần bên.
Đây là thứ quỷ gì? Khưu Trạch máy động trong lòng, còn không chờ lão suy nghĩ minh bạch, một con trùng đen như mực đã bay ào tới trên mình lão, ngay sau đó, Khưu Trạch bỗng nhiên cảm giác thức hải của mình hơi tê rần, tựa hồ bị thứ gì đó chích một cái... Chỉ một thoáng như vậy, lão hoảng sợ phát hiện thần thức của mình thiếu một góc.
Con trùng đen này có thể cắn nuốt thần niệm của mình ư? Khưu Trạch mất hồn mất vía, lập tức mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Lão thấy rõ, con trùng này rõ ràng là nhào tới trên cánh tay của mình, còn cách mấy lớp áo, cho dù bị cắn cũng chỉ có khả năng cắn trên cánh tay, nhưng vì sao cánh tay không đau, ngược lại thần thức thiếu một góc?
Ngay trong khoảnh khắc lão chần chờ này, thức hải lại hơi tê rần một cái, thần thức lần nữa ít đi một chút.
Những con trùng đen này có điều cổ quái!
Khưu Trạch đâu còn dám xem thường, nếu nếu mình không quản cứ để bị cắn tiếp như thế, chẳng phải là thần thức sẽ bị con trùng đen này cắn nuốt sạch sẽ hay sao? Đến lúc đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Dưới sự kinh hãi lão chấn động nguyên lực, đế vực đánh ra, trực tiếp đánh bay con trùng đen kia ra ngoài.
Nhưng khiến lão không dám tin là: mặc dù như vậy con trùng đen kia cũng không có chết, ngược lại bám riết không tha cứ ập tới phía mình, lại bị đế vực ngăn chặn ở ngoài, không thể nhích lại gần mảy may.
- A! Một tiếng hét thảm xé bầu trời, ngay sau đó, nối tiếp theo vô số tiếng hét thảm... những tiếng thét kia cực kỳ thê lương, dường như đang chịu đựng hành hạ tàn khốc nhất trên thế gian.
Khưu Trạch quay đầu nhìn lại, trái tim dường như bị người giội một chậu nước lạnh, lập tức lạnh toát cả người.
Chỉ thấy võ giả của các đại tông môn bao gồm Thiên Chiếu Cung của mình, thời khắc này tất cả đều bị những con trùng đen bao vây lớp lớp. Các võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cùng Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh còn tốt một chút, thực lực hùng hậu, tuy rằng chật vật nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng; còn những võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cùng Hư Vương Cảnh kia thì thê thảm: Khi đám trùng đen ào tới, bọn họ căn bản không thể né tránh, rất nhiều người thoáng cái bị đám trùng đen bao trùm, cũng... không thấy được bóng người.
Chỉ trong thời gian ngắn, những võ giả bị trùng đen này bao phủ liền hoàn toàn mất tiếng hô hấp, chờ đến lúc đám trùng đen tản đi, mỗi người đều nằm trên đất không nhúc nhích.
Thân thể của họ không có mảy may hủy hại, nhưng ánh mắt hoảng sợ vô hồn của họ lại nói rõ chuyện tao ngộ vô cùng khủng khiếp của họ trước khi chết.
Khưu Trạch làm sao không biết những võ giả này đều bị những con trùng đen cắn nuốt hết thần niệm mà chết? Chính lão đã gặp phải công kích như vậy, nếu không nhờ thực lực đủ mạnh, hiện tại khẳng định lão cũng nằm trên đất rồi!
Các võ giả nối tiếp ngã gục, vùng vẫy nhè nhẹ, nhưng không một người nào thoát khỏi vận rủi bị mất mạng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm hô hấp, võ giả của các đại tông môn liền chết hơn phân nửa!
Đây quả thực là một trường giết chóc, một cuộc tàn sát đơn phương diệt tuyệt nhân tính.
Đừng nói đám người Nguyễn Hồng Bác phát lạnh cả người, cho dù Dương Khai là kẻ đầu têu làm chuyện xấu khi nhìn thấy một màn này cũng phải lộ vẻ mặt kinh sợ.
Từ khi hoàn toàn thu phục Phệ Hồn Trùng tới nay, đây là lần đầu hắn dùng để đối địch, mặc dù biết Phệ Hồn Trùng có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới sau khi số lượng Phệ Hồn Trùng đạt tới trình độ nhất định lại cường đại như vậy.
Cục diện mang tới trước mắt này lập tức khiến hắn ngẩn người tại chỗ: Bên trong Nô Trùng Trạc vẫn còn có Phệ Hồn Trùng bay ra cuồn cuộn không ngừng.
Đợi đến lúc một con Phệ Hồn Trùng cuối cùng bay ra Nô Trùng Trạc, số lượng Phệ Hồn Trùng bên trong sơn cốc lúc này đâu chỉ hơn triệu, từng đám đám mây trùng đen nhánh một mảnh, vây quanh bên cạnh các võ giả bị hành hạ đau khổ trong lúc còn sống kia, tùy thời gặm một cái.
Bất kể những võ giả này tế ra bí bảo phòng hộ loại nào, đều không thể cản trở Phệ Hồn Trùng cắn nuốt, thậm chí ngay cả nguyên lực trong cơ thể võ giả, hiện tại cũng có thể trở thành thức ăn ngon miệng của chúng, ai đến cũng không từ chối...
Càng ngày càng nhiều võ giả ngã lăn trên mặt đất.
Các võ giả Hư Vương Cảnh, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh đã sớm chết sạch sẽ, dưới vây công của đám mây Phệ Hồn Trùng, những võ giả thực lực hơi yếu này căn bản không có lực trả đòn.
Từ từ, các võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cũng không kiên trì nổi, nguyên lực cùng thần niệm bản thân bị Phệ Hồn Trùng từng miếng từng miếng nuốt lấy, tuy rằng thân thể không có nửa điểm tổn thương nhưng vẫn như cũ không thể thoát khỏi cái chết.
Cố tình bọn họ dùng hết toàn lực, cũng không thể giết chết cho dù là một con Phệ Hồn Trùng. Sau khi Phệ Hồn Trùng tiến hóa dường như sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường, ngay cả thỉnh thoảng bị các võ giả kia đánh ngất đi, cũng rất nhanh sẽ tỉnh lại, lần nữa gia nhập chiến đấu.
Đám người Diệp Hận nhìn thấy mà ngây người.
Đám người Hoa Thanh Ti cũng nhìn thấy mà ngẩn người.
Từng người đứng trên bình đài trận cơ, nhìn cuộc tàn sát cực kỳ tàn ác, diệt tuyệt nhân tính này, tâm tình cực kỳ phức tạp... trước đó đám người kia còn diệu võ dương oai, nhưng không nghĩ tới chỉ trong chốc lát lại là những thi thể lạnh như băng... một câu "thiên đạo vô thường" sao có thể hình dung...