Dương Khai chém đám mây lửa đang thiêu đốt hừng hực kia tách ra, mấy đạo thiểm điện trên bầu trời đã đùng đùng oanh xuống, đánh lên thân thể hắn, khiến thân hình hắn run lên, phát ra mùi cháy khét.
Uy lực những luồng sấm sét này vô cùng lớn, nếu không phải thân thể Dương Khai không tầm thường, lại thi triển ra bí thuật Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, chỉ sợ đã bất tỉnh tại chỗ rồi. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chẳng dễ chịu chút nào, chỉ cảm thấy nguyên lực toàn thân bị tắc nghẽn, lưu chuyển không thông.
- Xuân Phong... Hóa Vũ!
Võ giả chữ Phong chẳng biết từ lúc nào đã như quỷ mị đánh tới bên cạnh Dương Khai, Huyết Đao cuốn lên, hình thành một cơn gió nhẹ quất vào mặt, bao phủ Dương Khai lại. Bên trong làn gió nhẹ kia ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ lạ, có thể để người ta buồn ngủ, bỏ qua chống cự. Gió nhẹ thổi tới cơ thể Dương Khai, trong nháy mắt ánh mắt của Dương Khai trở nên mờ mịt.
Vào phút cuối cùng, hắn mạnh cắn đầu lưỡi một cái, pháp tắc không gian quanh quẩn bên người, trong nháy mắt liền chém ra vài luồng Nguyệt Nhận to lớn bắn ra xung quanh.
- Tránh ra!
Võ giả chữ Phong biến sắc, trầm giọng quát khẽ.
Võ giả chữ Lôi và võ giả chữ Hỏa tựa như đã biết trước, vừa thấy bí thuật không gian thi triển ra, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, vội vàng thi triển thân pháp tránh né.
Rầm...
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, bỗng nhiên sau lưng Dương Khai xuất hiện một đôi cánh mờ ảo, trên cánh hiện ra phong lôi lực lượn lờ, khiến tốc độ Dương Khai đột nhiên tăng vọt.
Phong Lôi Vũ Dực!
Đã rất lâu rồi Dương Khai không sử dụng qua thứ này, theo thực lực của hắn tăng lên, pháp tắc không gian ngày càng nắm chắc, tác dụng mà Phong Lôi Vũ Dực đem lại cũng càng ngày càng nhỏ.
Nhưng trong thời khắc này, khi phiến thiên địa này bị võ giả chữ Sơn trấn áp, Dương Khai căn bản không thể thuấn di, hắn chỉ có thể đem Phong Lôi Vũ Dực ra thi triển, thoáng tăng lên tốc độ của mình.
Phong uy quanh quẩn, lôi năng bắt đầu khởi động. Khi đôi cánh linh năng này xuất hiện, võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi đều trở nên sửng sốt, không ngờ Dương Khai cũng nắm giữ được hai loại lực lượng phong lôi. Tính thêm ngũ hành lực cùng lực lượng không gian trên người hắn, mấy tên Huyết Đao hoảng sợ phát hiện ra Dương Khai nắm giữ rất nhiều loại lực lượng, quả thực khiến cho người ta nhìn mà cảm thán.
Vút...
Dưới tác dụng của Phong Lôi Vũ Dực gia trì, tốc độ Dương Khai đại tăng, chỉ nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở trước mặt võ giả chữ Hỏa, gương mặt gần như dán sát mặt đối phương.
Võ giả chữ Hỏa lập tức hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt Dương Khai hiện lên vẻ châm chọc cùng sát khí, không khỏi thẹn quá thành giận quát lên: - Ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm như thế!
- Quả hồng thì bóp thật mềm mà! Dương Khai cười hắc hắc.
Võ giả chữ Hỏa biến sắc, nạt nhỏ: - Ngươi muốn nói ta tối dễ đối phó?
- Ai biết được!
Dương Khai toét miệng cười.
Hắn sở dĩ hắn chọn võ giả chữ Hỏa để ra tay đầu tiên, quả thật đúng như người này nói, hắn rất dễ đối phó.
Võ giả chữ Sơn vừa nhìn đã biết là người chú trọng phòng ngự, dưới tình huống lực lượng bốn người liên hệ cộng minh với nhau, Dương Khai đoán rằng trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể phá nổi phòng ngự của tên này. Mà võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi đều là người có tốc độ cực nhanh, chỉ có võ giả chữ Hỏa mới là quả hồng mềm trong bốn người.
Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay ra trước, quát khẽ: - Ngưng!
Pháp tắc không gian chậm rãi tràn ra, tuy rằng bị võ giả chữ Sơn thi triển thần thông ảnh hưởng, nhưng vẫn như cũ khiến thân hình võ giả chữ Hỏa bị kiềm hãm lại.
Cường giả giao phong, sống chết chỉ trong một cái chớp mắt.
Trong chớp mắt thoáng ngưng trệ này, võ giả chữ Hỏa cảm nhận được tử vong vẫy gọi, lập tức sắc mặt tái nhợt.
- Chém! Dương Khai quát lớn, Bách Vạn Kiếm trên tay lưu loát chém xuống.
Võ giả chữ Hỏa căn bản không được kịp làm ra bất kỳ động tác phòng ngự nào, kiếm phong đã chém tới trước mặt.
Thời khắc mấu chốt, bỗng nhiên võ giả chữ Sơn chợt mở bừng hai mắt, bấm niệm pháp quyết.
Hư ảnh một ngọn núi bỗng nhiên hiện ra giữa Dương Khai cùng võ giả chữ Hỏa, ngưng tụ lại như thực chất. Bách Vạn Kiếm chém lên ngọn núi, phát ra tiếng vang chói tai, ngọn núi lập tức vỡ nát, nhưng đồng thời uy lực một kích của Dương Khai cũng tiêu hao hết.
Võ giả chữ Sơn chỉ nhoáng lên một cái, rồi lại lần nữa nhắm hai mắt lại, ngồi tại chỗ.
Mà Hỏa Quỷ sống lại từ cõi chết, trên trán vã ra từng giọt mồ hôi lớn nhỏ, lắc mình một cái chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi đồng thời giết tới. Sau một phen giao thủ, hai người cũng ý thức được Dương Khai không tầm thường, liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng thúc giục nguyên lực, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Trường đao vung ra, phong lôi hai lực cũng nổi lên, biến thành một cơn lốc lôi vân, cuốn tới Dương Khai.
Chỉ trong chốc lát, Dương Khai đã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, quần áo trên người đều bị phong mang sắc bén cắt thành mảnh nhỏ, lộ ra bắp thịt rắn chắc, sấm sét đùng đùng vang dội đánh tới, lượn lờ trên da thịt của hắn, khiến hắn khó mà tránh thoát, chỉ có thể liều mạng ngăn cản.
Xa xa, võ giả chữ Sơn cách không chụp tới, lại có hư ảnh một ngọn núi nữa hiện ra, từ trên không trung nện xuống, tựa như muốn hoàn toàn trấn áp Dương Khai tại tại chỗ vậy.
Một tiếng "Ầm ầm" vang lên, sau khi hư ảnh ngọn núi kia nện xuống, thân thể Dương Khai chợt thấp xuống, mặt đất dưới chân trực tiếp nứt vỡ, hiện ra những cái khe chằng chịt như mạng nhện.
Hắn nâng hai tay lên, mạnh mẽ ngăn cản ngọn núi kia lại.
Võ giả chữ Sơn vốn một mực trầm tĩnh như giếng cổ rốt cục cũng có một chút biến hóa rất nhỏ, hình như lóe lên vẻ khiếp sợ.
Vẻ mặt ba người kia cũng đều trở nên nghiêm trọng, sau một phen giao thủ, ba người này không còn dám tới gần Dương Khai nữa, chỉ có thể đứng từ rất xa nhìn lại.
- Tiểu tử này... Có phải là người nữa hay không a. Hỏa Quỷ sống sót sau tai nạn, cho tới bây giờ trái tim vẫn còn đập thình thịch, nhìn cảnh tượng phía trước mắt trợn tròn nói: - Không ngờ chỉ bằng vào lực lượng thân thể lại có thể ngăn cản được Tu Di Phong của Sơn Quỷ! Tu Di Phong này nặng tới 100 ngàn cân, ngay cả Đế Tôn Cảnh bình thường cũng không nâng nổi, đừng nói chi là Tu Di Phong vốn còn có lực trấn áp.
- Thân thể của hắn rất mạnh! Võ giả chữ Phong có chút hâm mộ nói.
Võ giả chữ Lôi than thở một tiếng, nói:
- Hiện tại ta đã hiểu rõ, vì sao cấp trên lại muốn chúng ta bắt sống người này. Người này... quả nhiên có giá trị nghiên cứu, hắn mới chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đã có thực lực như thế, nếu như có thể khám phá ra bí mật của hắn, sau này chúng ta sẽ được lợi vô cùng.
Nghe vậy, hai mắt võ giả chữ Phong cùng Hỏa Quỷ đều sáng ngời, như thể đang thấy được viễn cảnh sáng lạn trước mắt vậy.
- Tuy nhiên cũng nên chấm dứt thôi. Võ giả chữ Lôi hừ lạnh một tiếng: - Không quản hắn chống cự như thế nào, cuối cùng cũng sắp bị Tu Di Phong của Sơn Quỷ trấn áp.
Võ giả chữ Phong và Hỏa Quỷ đều tỏ vẻ đồng ý, hiển nhiên đều biết được chỗ lợi hại của Tu Di Phong của Sơn Quỷ.
- Hắc hắc hắc hắc...
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai chợt truyền ra một tràng cười.
Bị bốn người này liên tiếp vây công, tình trạng của hắn giờ phút này vô cùng chật vật, nhưng không ngờ lại cất tiếng cười.
Hỏa Quỷ quát lớn:
- Tiểu tử, ngươi cứ tiếp tục cười đi, rồi lát nữa sẽ khóc!
- Nếu mấy vị cũng chỉ có chút bản lĩnh này, thì chỉ sợ người khóc sẽ là các ngươi đó! Dương Khai liếc nhìn Hỏa Quỷ, không mặn không nhạt nói.
- Cái gì? Hỏa Quỷ sửng sốt.
Võ giả chữ Phong thì biến sắc, khẽ quát: - Không xong, mau ra tay, tiểu tử này còn có lá bài tẩy!
Dứt lời, hắn đã dẫn đầu xông tới, lực lượng phong hệ lượn lờ quanh người, pháp tắc tràn ngập ra.
- Long hóa! Dương Khai không chờ hắn vọt tới, bỗng nhiên quát lên một tiếng.
Một tiếng long ngâm cao vút chợt vang lên, kèm theo đó, một cái bóng màu vàng to lớn chợt hiện ra phía sau Dương Khai, cái bóng màu vàng to lớn kia vặn vẹo, chỉ trong nháy mắt liền biến thành một con cự long vàng rực rỡ, tọa trấn trên đỉnh đầu Dương Khai, hai mắt trợn trừng, bễ nghễ bốn phương.
Võ giả chữ Phong đang xông về phía trước chợt khựng lại, không nhịn được hít sâu một hơi, thân hình lắc lư nhanh chóng lui lại.
- Đây là... Võ giả chữ Lôi trợn tròn mắt.
- Long uy! Võ giả chữ Hỏa cũng đồng dạng trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên.
Ba người tựa như thấy ma giữa ban ngày vậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chân như bị chuột rút.
Vẻ mặt Diệp Tinh Hàm cũng không tốt gì hơn, thấy Dương Khai đang bị Tu Di Phong trấn áp, vốn nàng còn định xông lên giúp một tay, nhưng không đợi nàng ra tay, biến cố đã phát sinh.
Chỉ trong chốc lát, long uy đã tràn ngập toàn trường, khí tức Chân Long thuần khiết tràn ngập ra, đủ để khiến vạn Linh cúi đầu. Đáy lòng đám người Huyết Đao đều hiện lên một cảm giác sợ hãi khó có thể áp chế.
Rắc rắc xoạt...
Một loạt tiếng vang truyền ra, hai tay Dương Khai mọc lên đầy Long Lân, ngay cả trên làn da lộ ra bên ngoài cùng hiện lên từng mảng Long Lân. Hư ảnh cự long nhoáng lên một cái rồi vọt vào trong cơ thể Dương Khai biến mất, thay vào đó, Dương Khai đã biến thành bán long.
Khí thế vốn đã mạnh mẽ, gần như lập tức lại nhảy lên tới trình độ có thể so sánh với Đế Tôn Cảnh!
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, chậm rãi nắm chặt một bàn tay lại thành quyền, một tay kia vững vàng nâng Tu Di Phong kia lên, không còn vẻ gian khổ như trước nữa, chỉ như đang nâng một thứ gì đó không đáng kể mà thôi.
Ngay sau đó, hắn đấm mạnh một quyền vào đáy Tu Di Phong.
Một tiếng "ầm" thật lớn truyền ra, ngọn Tu Di Phong nặng đến 100 ngàn cân chợt sáng lên, bị một cỗ cự lực đánh văng thẳng lên trời.
Sắc mặt Sơn Quỷ đại biến, suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, hai tay bấm niệm pháp quyết, thu hồi Tu Di Phong lại.
- Các ngươi thảm rồi! Không còn Tu Di Phong trấn áp, Dương Khai hoàn toàn tự do, hắn lắc lắc cổ vài cái, rồi nhìn ba người Huyết Đao cười gằn nói.
- Liều mạng với ngươi! Võ giả chữ Phong quát lớn một tiếng, cười lên dữ tợn: - Phong Đao Sương Kiếm!
Hắn thúc dục toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, biến thành một đao một kiếm vô cùng to lớn, tựa như có uy lực phá hủy thiên địa, chém thẳng về phía Dương Khai.
Cùng lúc đó, Hỏa Quỷ cùng võ giả chữ Lôi cũng xuất ra tuyệt chiêu, đồng thời đánh tới Dương Khai.
Bộ bí thuật hợp kích của bốn người Phong Lôi Hỏa Sơn này thi triển ra, có thể mượn lực lượng của người khác, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực vô cùng.
Quả thật bọn họ có tư cách so chiêu với Đế Tôn Cảnh bình thường.
Nhưng giờ khắc này, một màn khiến cho bọn họ trợn trừng muốn rớt cả mắt xuất hiện.
Đối mặt với tuyệt chiêu liều mạng của ba người này, không ngờ Dương Khai lại xông thẳng tới.
Hai tiếng "rắc rắc" chợt truyền ra, ba người kia trơ mắt nhìn Dương Khai đấm ra hai quyền, khiến cho Phong Đao Sương Kiếm vỡ vụn, dư thế không giảm vọt vào trung tâm cuồng phong và lốc xoáy lôi bạo.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, tuyệt chiêu của ba người đã bị phá giải.
Bóng người lóe lên, Dương Khai mang bán long thân đã xông đến trước mặt ba người, tay biến thành long trảo, lợi hại vô cùng, tựa như có thể so sánh với bí bảo sắc bén nhất trên đời, chộp thẳng tới lồng ngực võ giả chữ Phong.