Quay trở lại đại viện Vân Hà tông, trong lòng Dương Khai có chút nặng nề.
Nếu không phải gặp được phu nhân, bây giờ hắn sẽ chỉ nghĩ cách trộm lấy một cái thuyền, sau đó rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này, hắn không muốn đi nữa.
Vân Hà tông đã có được mảnh mai rùa kia, nhất định sẽ có hành động
Mà bản đồ bọn chúng có được, chỉ là bản đồ phía bên ngoài, phần quan trọng nhất lại nằm trong tay mình. Dương Khai cảm thấy không thể lãng phí tâm ý của phu nhân, bà lấy hết dũng khí, để mình ghi nhớ được bản đồ, không phải để mình chôn vùi nó.
Nếu đoán không lầm, Vân Hà tông đó trong những ngày sắp tới hoặc là trong một hai tháng tới, nhất định sẽ có hành động.
Dương Khai suy nghĩ rất nhiều, cũng có phỏng đoán của riêng mình.
Miêu Hóa Thành lấy được mai rùa hoàn chỉnh, sở dĩ muốn tặng cho Vân Hà tông, Dương Khai đoán một mặt vì tiền đồ của con trai hắn, mặt khác cũng là do Miêu gia hắn không có thực lực để tìm ra hải đảo thần bí kia.
Cho nên mới phải mượn hoa hiến Phật, giành được ấn tượng tốt của Vân Hà tông, cũng vì để gây dựng tương lại cho Miêu Lâm, còn tấm bản đồ bên trong hải đảo nằm trong tay mình, đủ để cho mình tránh khỏi mọi phong hiểm, đạt được thứ quan trọng nhất. Trong hải đảo thần bí này rốt cuộc cất chứa bí mật gì, Dương Khai không biết, nhưng nhất định đáng để mạo hiểm thử một lần.
Vấn đề duy nhất bây giờ, chính là mình phải làm thế nào để âm thầm theo sát hành động của Vân Hà tông đây? Bọn chúng nắm giữ bản đồ tìm kiếm hải đảo thần bí, không theo chân chúng, mình mãi mãi không đến đó được.
Mấy đêm liền liên tiếp, Dương Khai nhiều lần ra ngoài thăm dò tin tức, trong lúc nói chuyện phiếm với mấy tên đệ tử, Dương Khai biết được những thủ lãnh của Vân Hà tông gần đây quả thực có được một tấm bản đồ hải đảo thần bí, đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị đi tìm kiếm.
Chuyện những đệ tử bình thường này biết được không nhiều, đều là nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện của các thủ lãnh, về phần tình hình cụ thể như thế nào họ cũng không rõ được. Một buổi sáng sớm, Dương Khai đang đau khổ suy nghĩ, làm thế nào lẻn vào được đội ngũ những người ra ngoài thăm dò của Vân Hà tông, thì trong đại viện vang lên tiếng thét lớn của một tên đệ tử, không lâu sau, tất cả những người dân thường bị bắt đến đều tập trung cả lại.
Những người này vẻ mặt kinh hoàng, có người nói thầm:
- Tại sao lại phải đi đến đó hái thuốc nữa chứ? Chúng ta mới quay về có mấy ngày mà, trước đây không phải một tháng đi một lần sao?
- Ha ha, lần này không phải là đi hái thuốc, còn rốt cuộc làm gì, mấy người không cần hỏi nhiều, cứ lên thuyền như mọi lần là được.
Đệ tử Vân Hà tông cười mờ ám nói.
Dương Khai nghe vậy, trong lòng chợt động, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên tỉnh ngộ.
Nếu đúng như mình suy đoán không nhầm, sáng sớm hôm nay… thật là một cơ hội tốt!
Đi đến bờ biển như mọi lần, lúc này đậu bên bờ biển là một chiếc thuyền lớn hơn những chiếc trước đó phải đến một vòng, thuyền này dài ước chừng hơn hai mươi trượng, trên thuyền năm cột buồm, vải buồm bay phần phật, mũi tàu như đầu rồng cao vót, dáng vẻ khí thế phô trương.
Rất nhiều người cả đời chưa từng thấy chiếc thuyền lớn như vậy, nên không khỏi bị chấn động đôi chút.
- Trời ơi đây là thuyền rồng lớn nhất củaVân Hà tông, thuyền này định đưa chúng ta đi đâu?
Có người nhãn quan tốt khẽ tiếng thì thầm một câu.
Dương Khai càng khẳng định phỏng đoán trong lòng mình.
Không thể ngờ được, thật không thể ngờ được, mình nghĩ trăm phương nghìn kế, khổ tâm suy nghĩ phải làm thế nào để trà trộn vào đội ngũ thăm dò của Vân Hà tông, vậy mà bọn chúng lại chủ động đưa mình tới.
Tông Vân Hà mang theo những người dân thường này, đương nhiên không phải muốn đưa bọn họ đi thăm dò kho báu, mà là bắt bọn họ phải làm việc trên thuyền. Muốn khởi động một chiếc thuyền lớn thế này, chắc chắn cần không ít nhân thủ.
Nghĩ đến đây, thần sắc Dương Khai tỉnh táo lại.
Nếu đã là chiếc thuyền đi thăm dò của Vân Hà tông thì trên đó nhất định sẽ có cao thủ! Cao thủ còn lợi hại hơn Chân Nguyên cảnh, cũng chính là Thần Du cảnh!
Mình có thể ẩn nấp trước mặt những tên võ giả Chân Nguyên cảnh nhưng nếu tên cao thủ Thần Du cảnh mà hứng lên, dùng thần thức thăm dò mình, thì mình lập tức sẽ lộ nguyên hình, cho nên đoạn đường này nhất định phải càng cẩn thận, tuyệt đối không thể lộ ra bất kì sơ hở nào, nếu không chắc chắn chết không có chỗ chôn.
Cùng với đám người, bị những võ giả củaVân Hà tông đuổi lên thuyền, gần bảy mươi người, dưới sự sắp xếp của những tên võ giả, mỗi người đều nhận được những công việc khác nhau.
Dương Khai vận khí khá tốt, không bị phân đến hàng chèo thuyền thấp nhất, mà là phụ trách làm việc vặt, không có nhiệm vụ cố định, nhưng việc gì cũng phải làm.
Điều này cũng đúng ý Dương Khai, tuy rằng được trốn dưới mái chèo tương đối an toàn, nhưng Dương Khai càng muốn ở trên boong tàu thăm dò tin tức, chỉ cần cẩn thận một chút, không thu hút sự chú ý của các cao thủ Thần Du cảnh là được rồi.
Đợi thêm một lúc lâu, một nhóm người từ phía Vân Hà tông đi đến, cầm đầu chính là hai lão già, tuổi được hiếu kính, da hồng tóc bạc, hai mắt như phóng điện, thân người uy nghiêm, hai người này nhất định là cao thủ hàng đầu của Vân Hà tông.
Hai người một lão ông, một lão bà, đang vừa nói vừa cười đi về phía này.
Phía sau bọn họ, có nhiều võ giả của Vân Hà tông đi theo, nữ có nam có, tổng số có khoảng năm mươi , đều là tinh nhuệ của Vân Hà tông.
Một người trung niên Vân Hà tông trước đó ở trên thuyền vội vàng cung kính hô lớn:
- Cung nghênh hai vị sư thúc!
Một tiếng hô lên, đệ tử Vân Hà tông trên thuyền cũng nhanh chóng hưởng ứng.
Lão ông và lão bà kia mỉm cười, thân thể nhẹ nhàng bay lướt đến thuyền, nhìn trái nhìn phải, lão bà hỏi:
- Chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Người trung niên cung kính đáp:
- Chuẩn bị xong rồi, bây giờ chỉ đợi hai vị sư thúc đến, là có thể đi rồi!
- Ừ.
Lão ông lên tiếng, khoát tay một cái nói:
- Người đi sắp xếp đi, ta với Lan sư thúc ngươi bế quan ở dưới khoang thuyền, nếu không có việc gì quan trọng, thì đừng quấy rầy.
- Vâng!
Đợi hai lão gia Thần Du cảnh này bước vào trong khoang thuyền, Dương Khai mới không kìm được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Địa vị của người trung niên trong Vân Hà tông chắc hẳn là không nhỏ, hắn đứng trên thuyền sắp xếp cho đám võ giả lên thuyền.
Cứ bận rộn suốt nửa canh giờ, dưới lệnh của hắn, thuyền lớn mới chậm rãi khởi động.
Dương Khai đứng trên boong thuyền, vừa giả vờ làm việc, vừa âm thầm ghi nhớ phương hướng đi lại của chiếc thuyền.
Chiếc thuyền đạp gió rẽ sóng, một ngày đêm có thể đi được ngàn dặm, thời gian dần dần trôi qua, xung quanh đã không còn cái đảo nào, chỉ còn lại biển lớn vô biên.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, ba ngày trên thuyền,, Dương Khai luôn cẩn thận làm việc, cũng biết được chút tình hình từ trong cuộc nói chuyện của những võ giả trên thuyền.
Thuyền này chở nhiều người như vậy, đúng là đi thăm dò đảo thần bí kia.
Nhưng mà đám võ giả Vân Hà tông gọi đảo thần bí kia là Ẩn đảo! Từ này làm Dương Khai đột nhiên nhớ tới những chuyện kì lạ mình nghe được ở Hải Thành.
Ẩn đảo là một loại trong đó, nghe đồn, những cảnh sắc xuất hiện trong Hải Thị Thân Lâu không phải là giả. Mà là một nơi sâu thẳm nào đó của biển cả, có tồn tại thật, lại không biết vì nguyên nhân gì, làm cho cảnh sắc đó truyền đi xa đến nghìn dặm, khắc sâu vào trong mắt cư dân Hải Thành.
Những nơi xuất hiện trong Hải Thị Thân Lâu, dựa vào phương pháp bình thường căn bản không thể tìm thấy, duy chỉ có cầm trong tay đảo dẫn, mới có thể đi vào trong đó khi đã tiến gần.
Mà những nơi thế này không thể dễ dàng tiếp cận, không thể nhìn thấy đảo, vậy nên liền gọi là Ẩn đảo!
Trên ẩn đảo, có của cải giàu có, có bí kíp võ công có thể khiến người ta bay thẳng tới trời, có vô số thiên tài địa bảo. Người đời đều muốn lên Ẩn đảo, nhưng mãi không có đường đi. Nhưng bây giờ, cơ duyên này lại rơi vào Vân Hà tông, cho nên họ mới điều động tinh nhuệ, thậm chí đưa ra cả hai vị cao thủ Thần Du cảnh, đi tới Ẩn đảo thăm dò.
Hay cho Vân Hà tông này, chẳng qua chỉ là bốn người Thần Du cảnh, bỗng chốc điều đi mất một nửa, có thể thấy quyết tâm của Vân Hà tông.
Mấy ngày trôi qua, lời Dương Khai nghe được nhiều nhất, lại là tình cảm của những võ giả Vân Hà tông dành cho Ẩn đảo thần bí đó, mặc sức tưởng tượng mình ở trong đó sẽ gặp được cơ duyên và kỳ ngộ như thế nào.
Dương Khai do đó liên tưởng đến Truyền Thừa Động Thiên, gọi Địa Ma luôn bế quan tỉnh dậy hỏi han một phen, mới biết được Ẩn đảo đó chắc không phải là Truyền Thừa Động Thiên, có thể là do một nhân vật lớn nào đó chiếm cứ để làm nơi tu luyện, lại không muốn bị người khác làm phiền, cho nên bày ra trận pháp nào đó, làm cho hòn đảo biến mất khỏi tầm mắt người đời.
Hoặc là đảo nhỏ này có thế trận của thiên nhiên, người tầm thường căn bản không thể thấy được.
Nhưng bất kể như thế nào, trông Ẩn đảo quả thực có tồn tại cơ duyên.
Dương Khai cũng thông qua cuộc nói chuyện của đệ tử Vân Hà tông, nhớ được tên và thực lực của rất nhiều cao thủ, người trung niên kia tên Du Tu Bình, thực lực Chân Nguyên cảnh cửu tầng, là một vị trưởng lão của Vân Hà tông.
Chân Nguyên cảnh đã có thể làm trưởng lão, Vân Hà tông này thực sự không thể so với Lăng Tiêu các. Hơn nữaThần Du cảnh của bọn họ tuổi đều đã cao, các trưởng lão củaLăng Tiêu các tuy cũng đã lớn tuổi, nhưng tuyệt đối trẻ trung hơn so với hai sư thúc kia.
Hai cao thủ Thần Du cảnh trên thuyền kia, lão ông tên Đinh Giáp Tử,Thần Du cảnh ngũ tầng, lão bà tên Hoắc Hương Lan, Thần Du cảnh tứ tầng. Hai người đều là thái thượng trưởng lão củaVân Hà tông, ngày thường chỉ ngồi bế quan trong tông, dù sao cũng đã gần đất xa trời, nếu không phải chuyện trọng đại lần này, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện.
Một ngày, Dương Khai đang lặng lẽ quét dọn trên boong thuyền, đột nhiên nghe được tiếng người nói chuyện bên cạnh truyền đến:
- Tình Nhi, sao con một thân một mình ở đây? Miêu Lâm kia không ở bên con sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!