Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Dương Khai đứng canh cả ba ngày, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi mới bắt đầu có phản ứng.

Trên vách đá trống trơn đó đột nhiên phóng ra hai điểm sáng, sau đó lặn xuống đỉnh đầu hai người họ rồi biến mất tăm. Cùng lúc đó, nguyên khí nội thể của cả hai chợt bùng phát và cộng hưởng, cả cái sơn động vang rền tiếng vù vù.

Vẻ mặt Dương Khai cứng đờ, đưa mắt lên nhìn thì chỉ thấy hào quang quay vòng trên người họ. Nguyên khí nội thể dường như hòa làm một, lượn một vòng quanh Hồ Kiều Nhi ở bên trái rồi lại chuyển qua Hồ Mị Nhi ở bên phải.

Dần dần, sóng nguyên khí của hai người trở nên giống hệt nhau.

Nguyên khí bắt đầu bình thường trở lại, cuối cùng thì trở nên yên ắng.

Hai tỷ muội đều thở dài một hơi, cùng lúc mở mắt ra, liếc nhìn nhau, trong đôi mắt họ bộc lộ rõ một niềm vui bất ngờ và hưng phấn.

- Chúc mừng hai vị.

Lời chúc của Dương Khai vang lên, hắn chờ ở đây mấy ngày nên cũng đã chứng kiến được không ít, hai tỷ muội này không rõ nhờ cơ duyên gì, mà trùng hợp là cơ duyên đó lại lấy được Truyền Thừa ở đây.

Có điều Truyền Thừa này không phải của Địa Ma.

Theo như lời Địa Ma nói, trận chiến năm đó, có vô số cao nhân chôn thân tại đây, vậy nên Truyền Thừa trong Truyền Thừa Động Thiên này không chỉ có một. Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi chính là những người may mắn có được một trong số Truyền Thừa đó.

Nghe tiếng chúc mừng của Dương Khai, hai tỷ muội đều quay lại, dường như đồng thanh nói:

- Đa tạ!

Dứt lời, hai người quay lại nhìn nhau, đột nhiên cùng nhếch miệng cười.

Dương Khai đến sững sờ, không phải vì vẻ đẹp của họ mà vì lúc này, hắn không thể nhìn ra ai là Hồ Mị Nhi, ai là Hồ Kiều Nhi. Hai người họ cứ như đã biến thành một, không thể nào phân biệt nổi.

- Giờ ngươi có biết ta là ai không?

Mỹ nhân bên trái cười khúc khích hỏi Dương Khai, trong mắt lóe lên tia đắc ý và giảo hoạt.

- Hồ Kiều Nhi cô nương.

Dương Khai khẽ cười.

Mỹ nhân này chợt khịt mũi, có chút bất mãn: -

- Ngươi đoán mò đúng không?

- Mị Nhi cô nương sẽ không hỏi ta câu này đâu.

Dương Khai giải thích.

Hồ Kiều Nhi lườm hắn một cái:

- Không nhìn ra được, ngươi cũng khá hiểu tiểu muội đấy.

Hồ Mị Nhi đứng bên phải nghe thế liền đỏ cả mặt, liếc nhìn Dương Khai thì thấy thần sắc hắn vẫn như thường, nàng mới thấy đỡ xấu hổ.

- Dù thế nào thìlần này phải đa tạ ngươi rồi.

Hồ Kiều Nhi cười thản nhiên.

Lúc Dương Khai đứng canh giữ, hai người họ như xuất hồn chìm vào trong cơ duyên đó, không còn chút sức phản kháng. Nếu lúc đó Dương Khai mà nổi ý đồ xấu với họ, hai tỷ muội này khó lòng thoát được.

Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Khai cũng chỉ đứng canh ở cửa, không nhúc nhích. Hai bọn họ ngồi lĩnh hội trong ba ngày, thì Dương Khai cũng đứng tròn ba ngày.

Có lẽ là vì lý do này, Hồ Kiều Nhi mới nhìn Dương Khai thuận mắt hơn trước, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.

Tên tiểu tử thối này cũng không đáng ghét đến mức đó, Hồ Kiều Nhi nghĩ thầm.

- Đừng khách khí. Chúng ta rời khỏi đây trước đã.

Vốn Dương Khai đã định đi từ mấy ngày trước, nhưng trì hoãn lại vì hai người họ, bây giờ dĩ nhiên là nóng lòng muốn đi khỏi đây rồi.

- Ừ.

Hai người gật đầu, theo Dương Khai bước ra ngoài.

Đi qua chỗ có đầy kỳ hoa dị thảo, hai tỷ muội cũng ra sức hái lấy hái để.

Vì đã nói những thứ này dùng để bồi thường cho họ, nên Dương Khai cũng không động vào. Có một củ Âm Dương yêu sâm này là đủ rồi.

Dương Khai đã thám thính được từ Địa Ma tác dụng của thiên địa linh vật này có ích lợi gì với mình.

Nó ẩn chứa Âm Dương nhị khí, có thể dùng làm thuốc, luyện đơn hoặc dùng trực tiếp.

Nhưng tác dụng lớn nhất của nó chính là có thể nâng cao tốc độ tu luyện. Nhưng cần phải có một điều kiện trước tiên, đó là phải tìm một nữ tử tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn, kết duyên cùng cô ấy, cùng hưởng dược tính của Âm Dương yêu sâm.

Khi cùng nữ tử này tâm linh tương thông, lưỡng tình tương duyệt, Âm Dương yêu sâm này sẽ tự động hóa thành hai nguồn năng lượng, phân tán vào cơ thể của cả hai.

Có dược hiệu của Âm Dương yêu sâm rồi thì hắn và nữ tử này sẽ nhất tâm đồng thể, lúc cùng tu luyện, tốc độ tu luyện của cả hai sẽ được tăng lên.

Điều kiện này có hơi ngặt nghèo, muốn tìm một nữ tử như vậy trong thế gian này khó đến thế nào cơ chứ?

Chính vì vậy, Âm Dương yêu sâm mới chỉ là linh vật thuộc hàng Huyền Cấp Thượng Phẩm thôi. Nhưng đối với những đôi nam nữ phù hợp với điều kiện này, giá trị của nó căn bản không thể ước lượng được.

Âm Dương yêu sâm chỉ sinh trưởng ở nơi có cả âm khí và dương khí, bản thân Dương Khai có cả bản năng tiếp cận âm khí và dương khí. Dương Khai có Chân Dương Quyết, trong nội thể đều là Chân Dương nguyên khí, Âm Dương Yêu Sâm chịu ở yên trong lồng ngực Dương Khai cũng dễ hiểu.

Trong ba ngày này, Dương Khai đã mất đi một giọt Dương Dịch, sau khi Âm Dương Yêu Sâm hút Dương Dịch, trên ngũ quan của nó nổi lên vẻ hưởng thụ, và càng không chịu rời khỏi Dương Khai nữa.

Chờ cả một lúc, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng đã hái thảo dược xong, cũng chẳng biết hai người đã thương lượng kiểu gì mà lại đưa đến một nửa cho Dương Khai.

Dương Khai từ chối:

- Ta lấy đồ của hai người, hai người lấy đồ của ta, thế là hòa, không cần chia cho ta đâu.

Hồ Kiều Nhi sững người nhìn hắn một lúc rồi mới nhếch miệng cười:

- Tiểu tử ngốc, không cần thì thôi, hơn nữa mấy thứ này cũng đâu phải của ngươi, mà là do bọn ta bỏ công ra hái đấy chứ.

Dương Khai cũng cười theo:

- Hai vị cô nương nói ta nghe thử bên ngoài tình hình như thế nào rồi đi.

Hắn đã ở trong này mười mấy ngày, hoàn toàn mù mờ về tình hình bên ngoài, dĩ nhiên là muốn thăm dò một chút.

- Đừng có xưng hô cô nương này nọ, nghe cứ kỳ kỳ thế nào.

Hồ Kiều Nhi nhíu mày, - Cứ gọi Kiều Nhi, Mị Nhi là được rồi, nếu ngươi thấy không được thì gọi ta Kiều Nhi tỷ tỷ là được.

- Vậy ta cứ xưng tên là được rồi. Dương Khai gật đầu.

- Vừa đi vừa nói. Hồ Kiều Nhi trừng mắt.

Nhờ màn tường thuật người này một câu, người kia một câu của hai tỷ muội, Dương Khai cũng dần dần hiểu rõ tình hình bên ngoài trong mười mấy ngày nay.

Tuy nơi đáp xuống của hơn một nghìn đệ tử tam phái không giống nhau, nhưng thời gian qua đi, họ cũng đã dần dần tụ tập lại vị trí trung tâm.

Có không ít người đã đạt được hậu đãi, nhưng cũng đã chết rất nhiều người.

Trong mười mấy ngày này, đệ tử tam phái đã hội tụ thành ba lực lượng, dưới sự lãnh đạo của các cao thủ tông môn mỗi bên, họ đang bao vây vài con yêu thú công lực mạnh ở gần đây.

Tổng cộng có chín con yêu thú, cảnh giới của mỗi con đều là Lục giai, nhưng vì bị phong ấn quá lâu, vừa mới thức tỉnh, nên đám yêu thú này công lực không cao lắm, đệ tử tam phái chỉ cần bỏ ra chút sức đã kết liễu chúng và thu hoạch được bảo bối do chúng bảo vệ.

Và Âm Dương Yêu Sâm mà Dương Khai lấy được chính là một trong số bảo bối yêu thú bảo vệ, có điều nó có linh tính, phát giác được chuyện không ổn thì sẽ bỏ trốn, hai tỷ muội kia mới theo nó đuổi đến đây và gặp được Dương Khai, từ đó lấy được cơ duyên thuộc về mình.

- Lúc bọn ta rời đi, chín con yêu thú đã bị giết tám con, chỉ còn lại một con ở vị trí trung tâm. Nó có công lực mạnh hơn, chắc là Lục giai đỉnh phong, tạm thời chưa có ai dám đụng đến nó.

Hồ Kiều Nhi cười:

- =Vì mấy thứ bảo bối của bọn yêu thú này mà đệ tử tam phái đã điên hết cả rồi.

Hồ Mị Nhi cũng gật đầu: - Đúng vậy, huynh không biết lúc giành giật bảo bối họ lợi hại đến đâu đâu.

Hai người họ lúc này nói chuyện thật là thú vị, tỷ một câu muội một câu, nối tiếp nhau cực kỳ hoàn hảo, nghe cứ như chỉ có một người nói, tỷ xướng xong thì muội lên sân khấu.

Một lúc sau, cả ba người đã bước ra khỏi sơn động.

Vừa mới ra khỏi, đã nghe xa xa có tiếng gầm thét giận giữ vọng lại, đó là tiếng thú gầm, nặng nề như tiếng trống trận, chấn động cả một vùng đại địa.

Cả ba người đều biến sắc.

Hồ Kiều Nhi nói:

- Người của phe nào to gan như vậy, dám dọc giận nó?

Theo lời nàng vừa nói lúc nãy, con yêu thú duy nhất còn lại là Lục giai đỉnh phong, Lục giai đỉnh phong tương đương với Thần Du Cảnh đỉnh phong rồi. Kể cả nó đã bị phong ấn nhiều năm, đang lúc suy yếu, thì đệ tử tam phái cũng không thể chống đỡ nổi.

Trong khoảng thời gian qua, đệ tử tam phái tiêu diệt tám con yêu thú kia, đã chịu tổn thất nặng nề, nếu muốn đánh lại con yêu thú này, căn bản chẳng ai địch lại được, mà chỉ có phần cho một cuộc thảm sát thôi!

- Qua đó xem sao.Mắt Dương Khai lóe sáng, lập tức chạy đi.

Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng thi triển thân pháp khẩn trương theo sau.

Chỉ trong chốc lát, hai tỷ muội đã chạy song song cùng Dương Khai.

Quay qua nhìn bọn họ, Dương Khai không khỏi ngạc nhiên. Hắn phát hiện tần suất hô hấp khi chạy của cả hai hoàn toàn giống nhau, hơn nữa trong từng bước chạy cũng không biết ẩn chứa phép màu nào đó mà đến thực lực thấp nhất như Hồ Mị Nhi cũng theo kịp tốc độ của tỷ tỷ, không có chút dấu hiệu thở dốc.

Cơ duyên bọn họ có được trong sơn động rốt cuộc là gì? Sao lại kỳ diệu đến thế.

Dương Khai nhìn họ cũng hơi lâu, mỹ nhân bên trái không khỏi đỏ mặt: -

- Huynh nhìn bọn ta làm gì vậy?

- Ơ... Nàng là Kiều Nhi hay Mị Nhi? Dương Khai giờ không phân biệt được nữa.

Mỹ nhân này cười hì hì, ánh mắt phiêu diêu:

- Ta là Mị Nhi.

Mỹ nhân kia vội nói:

- Muội mới là Mị Nhi, tỷ tỷ đừng nói lung tung được không.

- Tỷ sao lại gọi muội là tỷ tỷ? Tỷ mới là tỷ tỷ! Người bên trái sốt ruột.

- Đừng ồn ào nữa, hắn nhận không ra thật đấy.

- Muội có làm ồn đâu, ai bảo tỷ tỷ đổi trắng thay đen.

Dương Khai đến hoa cả mắt chóng cả mặt, suýt nữa thì vấp ngã.

Hai tỷ muội đột nhiên cùng bật cười. Tiếng cười này cho Dương Khai biết mình đang bị họ trêu ghẹo, đành chịu, chỉ biết lặng thinh không nói gì.

- Đùa một chút thôi, huynh không giận chứ? Chẳng biết là Hồ Kiều Nhi hay Hồ Mị Nhi lên tiếng hỏi.

- Không.

Dương Khai lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!