Nói xong Ninh Tuyết quay người rời đi, về đến Hạ gia thì Ninh Tuyết mới hay Hạ phu nhân bị ngất xỉu, nên liền lập tức chạy vào phòng xem, thì nhìn thấy An Thành đang ngồi cạnh giường đút thuốc cho phu nhân, Ninh Tuyết bước đến gần thì phu nhân hỏi:
- Tướng quân người về rồi sao?
Ninh Tuyết lập tức ngồi xuống giường hai tay nắm lấy bàn tay của phu nhân nói:
- Mẫu thân là con Ninh Tuyết đây.
Phu nhân mỉm cười nói:
- Tướng quân về rồi, để ta bảo hạ nhân làm vài món ăn tướng quân thích rồi chúng ta đợi Ninh Tuyết về rồi cùng ăn, chắc con bé lại cùng An Thành lẻn ra ngoài chơi rồi.
Ninh Tuyết hoang mang nước mắt rưng rưng hai tay lay bàn tay của phu nhân rồi hỏi:
- Mẫu thân con là Ninh Tuyết, là Ninh Tuyết đây người không nhận ra con sao?
An Thành ngồi cạnh bên nắm lấy tay của Ninh Tuyết lắc lắc đầu, rồi An Thành nhìn sang phu nhân rồi nói:
- Bá mẫu người nghĩ ngơi một chút, lát nữa Ninh Tuyết về chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối.
Phu nhân nghe vậy liền mỉm cười gật đầu nói:
- An Thành là con sao…
An Thành gật đầu, phu nhân mỉm cười từ tốn nói:
- An Thành à… đứa trẻ ngoan ngoãn này… lúc nào cũng phiền con phải chăm sóc cho Tuyết Nhi… thật là làm phiền con rồi…
An Thành mỉm cười lắc đầu đáp:
- Bá mẫu à… không phiền… thật đó…
Phu nhân khẽ gật đầu rồi hướng mắt nhìn ra cửa nói:
- Không biết Tuyết Nhi con bé lại chạy đi đâu nữa rồi… tướng quân mà biết con bé lẻn ra ngoài chắc chắn sẽ nổi giận cho xem… thực là… đứa trẻ này lúc nào cũng khiến ta phải lo lắng cả…
Ninh Tuyết ngồi cạnh nhìn thấy gương mặt đầy muộn phiền của phu nhân, cảm thấy vô cùng ăn năn mà khẽ gọi:
- Mẫu thân…
Phu nhân bất ngờ liền hướng mắt nhìn Ninh Tuyết rồi hỏi:
- Tiểu nương tử này là ai vậy?
Ninh Tuyết rưng rưng nước mắt không nói thành lời, An Thành ngồi cạnh liền nói:
- Bá mẫu à… người hãy nghĩ ngơi một lúc đi, khi nào Ninh Tuyết về con sẽ cho Tiểu Hương vào gọi người được không?
Phu nhân gật đầu đồng tình nói:
- Được… khi nào Tuyết Nhi con phải lập tức thông báo cho ra đó.
An Thành gật đầu, lúc này phu nhân mới yên tâm mà chầm chậm nằm xuống giường, Ninh Tuyết nhìn thấy bộ dạng ấy của phu nhân, khóe mắt liền cay cay mà siết chặt lòng bàn tay để không rơi nước mắt, An Thành quay đầu nhìn Ninh Tuyết rồi ra hiệu cho cả hai cùng ra ngoài nói chuyện, vừa bước ra đến cửa phòng Ninh Tuyết ngay lập tức hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
An Thành cúi đầu ủ rủ nói:
- Thái y có chẩn đoán cho bá mẫu nói là…
Ninh Tuyết nắm chặt lấy cánh tay An Thành rồi sốt ruột hỏi:
- Nói sao, họ nói sao, huynh mau nói đi, họ đã nói gì?
An Thành lòng lo lắng không yên rồi nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết nói:
- Nói bá mẫu thương quá hoá bệnh, sức khoẻ của bá mẫu vốn đã yếu nay cộng thêm chấn động này nữa, nên tinh thần càng sa sút hơn, nếu cứ như thế e rằng…
Ninh Tuyết toàn thân run lên, chớp chớp mắt nhìn An Thành hỏi:
- E rằng sao cơ?
An Thành thờ dài một cái lấy hết can đảm nói:
- E rằng tính mạng sẽ như ngọn đèn treo trước gió.
Ninh Tuyết ngơ người, đứng không vững loạng choạng ngồi bệt xuống hàng ghế đá, chốc thì mỉm cười chốc thì nước mắt rơi nói:
- Cái gì mà ngọn đèn treo trước gió chứ, huynh nói lung tung gì vậy?
Ninh Tuyết đứng dậy bước vào phòng của phu nhân, An Thành chỉ biết đứng lặng lẽ nhìn theo nước mắt rơi xuống, Ninh Tuyết bước vào trong phòng đến gần giường của phu nhân, liền quỳ xuống gục đầu xuống giường khẽ nói:
- Phụ thân đã không còn, mẫu thân người nhất định phải khoẻ lại, đừng bỏ lại mình con như thế.
Một tuần ngay sau ngày hạ huyệt của tướng quân, vắng bóng tướng quân mọi chuyện đều xáo trộn cả lên, Ninh Tuyết nhận được tin Dương tướng quân và các vị tướng quân dưới trướng của Hạ tướng quân đều được triệu vào triều.
Ninh Tuyết vẫn không biết chuyện này rốt cuộc là vì nguyên cớ gì nhưng vì sức khoẻ của phu nhân ngày càng suy yếu, Ninh Tuyết đành gác lại chuyện đó sang một bên. Vào một ngày Ninh Tuyết đang ở trong phòng đút thuốc cho phu nhân, thì có một hạ nhân chạy vội vàng vào phòng nói:
- Cô nương bên ngoài có người tự xưng là Hứa thái sử đến muốn gặp phu nhân.
Ninh Tuyết nghe vậy lòng liền dự cảm có chuyện chẳng lành, liền nói:
- Hứa Minh Trạch sao?
Hạ nhân gật đầu nói:
- Dạ đúng thưa cô nương.
Ninh Tuyết nghe vậy liền thầm nghĩ:
- Kẻ đến thân phận chẳng tầm thường, lần này đích thân ngự giá ắt chẳng có điều lành nhưng nếu không gặp thì chẳng thể biết được rốt cuộc hắn đang âm mưu điều gì?
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì Ninh Tuyết nhìn hạ nhân nói:
- Được mời ông ấy vào đại sảnh chờ, ta sẽ ra ngay.
Hạ nhân vội làm theo, Ninh Tuyết cũng nhanh chóng ra ngoài, vừa bước ra đến đại sảnh thì đã thấy Hứa thái sử đang hiên ngang ngồi, gác chân vênh mặt lên thưởng thức ly trà, Ninh Tuyết bước đến hành lễ hỏi:
- Bái kiến Hứa thái sử, hôm nay người đại giá quan lâm không biết có chuyện gì căn dặn?
Tên Hứa thái sử ấy liền lên giọng kiêu ngạo mà nói:
- À không, nhận lệnh hoàng thượng hôm nay ta đến thăm hỏi sức khoẻ của Hạ phu nhân, nghe bảo phu nhân vì thương nhớ mà đổ bệnh, nên hôm nay ta đã đem ít dược phẩm để phu nhân tẩm bổ.
Ninh Tuyết mỉm cười không chút ngần ngại mà nhận lấy quà lễ rồi nói:
- Ninh Tuyết thay mặt Hạ gia đa tạ hoàng thượng, đa tạ Hứa thái sử đã quan tâm.
Hứa thái sử thấy vậy liền cười gật đầu vừa ý nói:
- Tốt tốt, Hạ gia tiểu nương tử quả là có lễ nghi gia giáo.
Ninh Tuyết được tán thưởng liền mỉm cười nói:
- Hứa thái sử quá khen rồi, nếu so với Hứa tiểu nương tử của Hứa gia thì Ninh Tuyết e ngại chẳng sánh bằng.
Hứa thái sử càng mỉm cười đắc ý hơn nói:
- Tốt tốt nói hay lắm.
Nói xong Hứa thái sử vẫy tay ra lệnh hạ nhân bưng dược phẩm do hoàng thượng ban thưởng vào, Ninh Tuyết mỉm cười ra lệnh cho hạ nhân đem vào trong, Hứa thái sử mỉm cười hài lòng với Ninh Tuyết liền vẫy tay kêu Ninh Tuyết ngồi xuống nói:
- Hạ tướng quân có một tiểu nữ lanh lợi như thế quà là phúc phần tu mấy kiếp.
Ninh Tuyết gượng cười nói:
- Hứa thái sử chớ khen ngợi quá nhiều kẻo Ninh Tuyết lại kiêu ngạo.
Hứa thái sử tự thấy Ninh Tuyết dễ nghe dễ bảo hơn tướng quân liền thầm nghĩ:
- Hạ Thiểm à Hạ Thiểm, giờ đây ngươi không còn, Hạ gia của ngươi như rắn mất đầu, vốn chẳng còn là mối bận tâm của ta nữa.
Hứa thái sử suy nghĩ hồi lâu rồi ghì giọng nói:
- Hạ tướng quân cả đời hết lòng vì bá tánh, nay lại chết oan trong tay thái tử Tiêu Quốc, quả là trời cao không thấu, là một sự tổn thất không hề nhỏ của Đại Đô ta mà.
Những lời nói của Hứa thái sử như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim của Ninh Tuyết, nghe vậy Ninh Tuyết liền nói:
- Hứa thái sử ta muốn báo thù cho phụ thân, người giúp ta được không?
Hứa thái sử nhìn thấy gương mặt đầy quyết tâm của Ninh Tuyết bèn gặn hỏi:
- Muốn báo thù nhưng… bằng cách nào cơ?
Ninh Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn Hứa thái sử nói:
- Ta không biết, nhưng ta nhất định phải giết hắn, hắn đã lợi dụng ta để tiếp cận Hạ gia, rồi rồi...
Hứa thái sử nhìn thấy gương mặt đầy thù hận của Ninh Tuyết liền vờ hỏi:
- Hắn lợi dụng ngươi sao, ngươi quen biết thái tử Tiêu Quốc?
Ninh Tuyết gật đầu nói:
- Đây là chuyện từ rất lâu rồi, hắn lợi dụng ta để chờ cơ hội hạ sát phụ thân, thù này ta nhất định phải trả, cho dù có phải mất mạng.
Hứa thái sử nhìn thấy nét mặt cương quyết của Ninh Tuyết, khẽ cười lại dò hỏi:
- Sao ngươi không nhờ Dương Hùng, chẳng phải hắn và phụ thân ngươi khi còn sống thường xưng huynh gọi đệ sao?
Ninh Tuyết nghe đến hai chữ Dương Hùng lòng càng căm phẫn hơn mà nghiến răng nói:
- Xưng huynh gọi đệ sao, chính ông ấy đã trơ mắt đứng nhìn phụ thân ta đi nộp mạng, hai chữ huynh đệ này… hắn không xứng.
Hứa thái sử nghe vậy liền ngay lập tức bồi thêm vài câu:
- Đối mặt với chuyện sinh tử, ai nấy đều phải suy nghĩ cho lợi ích của bản thân trước, nên không thể trách Dương Hùng tướng quân được.
Ninh Tuyết nở nụ cười khinh bỉ nói:
- Huynh đệ là giả, lợi ích mới là thực, giả nhân giả nghĩa chỉ khiến ta phát nôn.
Vừa dứt lời thì An Thành từ ngoài cổng bước vào, nhìn thấy Hứa thái sử và Ninh Tuyết đang ngồi nói chuyện liền tức tốc chạy vào, đưa tay kéo Ninh Tuyết ra sau lưng rồi hỏi Hứa thái sử:
- Hứa thái sử đại giá quan lâm đến Hạ gia không biết có chuyện gì?
Hứa thái sử nhìn thấy liền muốn thử lòng Ninh Tuyết nói:
- Ta nhận lệnh hoàng thượng đem ít dược phẩm đến hỏi thăm bệnh tình của Hạ phu nhân thôi.
An Thành quay người nhìn thấy số dược phẩm nằm ở góc sảnh, gật đầu rồi nhìn sang Hứa thái sử rồi nói:
- Thần thay Hạ gia đa tạ long ân hoàng thượng và lòng tốt của Hứa thái sử, nếu như dược phẩm đã đến nơi rồi, Hứa đại nhân trăm công ngàn việc, chúng thần không tiện giữ người ở lại thêm nữa, mời.
Hứa thái sử thoạt nhìn đã nhìn rTiểu Hươngy ý nghĩ chống đối của An Thành nhưng vì tự thấy đây chưa phải thời cơ tốt nên cũng chẳng cần phải diệt trừ cái gai này vội nên chỉ mỉm cười đứng dậy gật gật đầu nói:
- Nếu Dương tiểu lang quân nói thế thì Hứa mỗ cũng cáo biệt tại đây vậy.
Nghe vậy Ninh Tuyết bực dọc mắng An Thành:
- Hứa đại nhân là khách của Hạ gia, đến khi nào mới đến lượt huynh nói như thế với ngài ấy.