Nhưng dù có khống chế giỏi cỡ nào thì Thiên Minh cũng chỉ là một người đàn ông, hơn nữa cô tinh tế nhận ra người đàn ông này có nhu cầu tình dục rất cao cũng giống như cô, chẳng qua là bình thường anh không tìm được người họp ý mà thôi. Điều quan trọng là lúc nãy hình như cô nghe loáng thoáng Thiên Minh trách móc vợ chưa cưới từ chối không cho anh tiếp xúc thân mật, mới khiến anh khó chịu như thế, cộng thêm thuốc kích dục kia cùng người bạn tình tuyệt vời, cô không tin hôm nay người đàn ông này chịu ăn chay.
Thiên Minh càng đẩy cô ra thì cô càng lấn tới, Phí Thiên Kiều dùng thanh âm quyến rũ nhất chọc thủng bức tường chắn bằng kẹo bông của anh.
"Minh, em biết anh đang rất khó chịu, em cũng rất khó chịu, chúng ta giúp nhau giải toả được không? Đây cũng không phải lần đầu mình bên nhau không phải sao?"
Cô vừa nói vừa dùng tay xoa xoa lồng ngực rắn chắc cường tráng của anh, Thiên Minh lại lần nữa đẩy cô ra, muốn đi vào phòng tắm xả nước lạnh.
"Đó đã là quá khứ, bây giờ tôi đã có vợ sắp cưới rồi."
Thiên Minh vừa bước tới cửa phòng tắm thì đứng khựng lại vì bị Phí Thiên Kiều ôm chặt từ phía sau lưng, anh cảm nhận phía sau tấm lưng trần ngứa ngáy vì cặp bưởi của ai đó trần trụi khiêu khích.
Chết tiệt! Thiên Minh hận chính mình vì lúc này lại có khoái cảm mãnh liệt, Phí Thiên Kiều rất biết chọc đúng điểm yếu của anh.
"Minh...em không quan tâm anh sẽ cưới ai, em cũng sẽ không can thiệp vào đời sống của anh, chúng ta tiếp tục như trước kia, làm bạn tình thôi, không làm người yêu. Em biết thật ra anh vẫn luôn rất hưởng thụ cơ thể của em, cũng như em yêu thích kĩ năng của anh, chúng ta trên giường rất hợp nhau không phải sao? Khi anh không được giải toả, cứ đến tìm em, em sẽ bồi anh, thoải mái rồi thì về nhà. Em cũng có cuộc sống của riêng mình, như vậy rất tốt đúng không?
Thiên Minh im lặng, anh nhớ đến Nhã Lam lúc chiều cự tuyệt anh. Anh đau lòng.
Cô lừa dối anh, anh không trách cô. Anh vẫn yêu cô. Nhưng cô chọc phá anh rồi lại đẩy anh ra, cô không biết mình tàn nhẫn đến cỡ nào.
Thiên Minh biết Phí Thiên Kiều nói không sai, anh thật sự trước giờ vẫn rất thích làm tình cùng cô ta, anh thích sự chủ động của cô, thích cơ thể mẫn cảm nóng bỏng của cô, thích sự lẳng lơ trên giường của cô. Dù anh ở ngoài bộ dáng nghiem trang cỡ nào nhưng một khi lên giường thì anh như một người khác, anh không thích một khúc gỗ cứ nằm im cho anh chơi một mình.
Thiên Minh đấm tay vào cửa toilet một cái rầm, sau đó xoay người lại nhìn cơ thể yêu tình dụ hoặc của Lý Thiên Kiều, nuốt một ngụm nước bọt.
Phí Thiên Kiều biết mình đã thành công.
Thiên Minh cường hãn đẩy cô ngã xuống giường, anh cũng cởi bỏ quần tây của mình, mạnh mẽ hôn hít nhào nắn khắp cơ thể cô, tiếng rên rỉ mỗi ngày một nhiều, Thiên Minh trút hết bức bối hậm hực lên người Phí Thiên kiều, thực sự coi cô là nơi để trút giận, chứ không đơn giản là thưởng thức như ngày trước.
Sáng hôm sau, Thiên Minh tỉnh dậy, đầu còn choáng váng vì say rượu, theo thói quen quờ tay sờ soạng tìm điện thoại.
Nhưng lần này tay không đụng trúng điện thoại mà trúng một vật thể to to mềm mềm, Thiên Minh chớp chớp mắt phượng nhìn qua thì thấy tay mình lại đang đặt trên ngực Lý Thiên Kiều. Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện phát sinh tối qua, Thiên Minh chửi thề một tiếng rồi đứng dậy đi vào toilet.
Nửa tiếng sau, Thiên Minh thân sĩ phong độ bước ra khỏi toilet thì nhìn thấy Phí Thiên Kiều đã tỉnh dậy, cô mỉm cười nhìn anh.
"Chào buổi sáng, bạn chung giường!"
Thiên Minh không thèm nhìn lấy Phí Thiên Kiều lấy một lần, chỉnh trang y phục rời đi.
"Minh, anh sao thế? Chẳng phải đêm qua chúng ta vui vẻ lắm hay sao?" Phí Thiên Kiều cứ ngỡ đã nắm được chân Thiên Minh, ai ngờ mọi chuyện lại không nằm trong kế hoạch của cô.
Thiên Minh xoay người đi tới bên giường khom xuống đè ép Phí Thiên Kiều, một giây sau đó thì dùng tay bóp lấy càm nhọn của cô đến đau điếng.
"Minh, đau em....!"
"Tôi nói cho cô biết, chuyện xảy ra tối qua tốt nhất cô nên im lặng cho tôi. Đừng tưởng tôi không biết hôm qua cô cho người bỏ thuốc tôi, lại pha trộn nhiều loại rượu chuốc tôi say. Bằng không đừng trách tôi.Ghê tởm."
"Ghê tởm sao? Trong mắt anh em là gì?"
"Một con điếm rẻ mạt."
Thiên Minh nói xong rời đi, trước khi đi còn hào phóng bỏ lại một triệu trên giường, Phí Thiên Kiều từ ngơ ngác chuyển qua tức nghẹn họng.
Thì ra trong mắt anh giá trị của tôi thấp kém như thế sao? Đôi con ngươi loé lên sự câm hận.
"Thiên Minh anh chờ đó cho tôi, sẽ có ngày tôi khiến anh phải khổ sở mà quỳ dưới chân tôi."