Tập đoàn tài chính Hoàn Cầu.
Phòng chủ tịch.
Reng...reng...reng...
"Alo! Dạ con nghe, có chuyện gì gấp không ba?"
"À không! Tại ba lo cho con thôi. Vừa mới về nước không chịu ở nhà nghỉ ngơi mà đã chạy lên công ty làm việc rồi. Chậm vài ngày đâu có sao đâu con."
Thiên Minh nghe ba mình nói thì dời mắt khỏi tập tài liệu, mỉm cười đáp:" Có gì đâu ba, ba bỏ tiền lo cho con ăn học bao nhiêu năm, bây giờ chính là lúc con báo hiếu, phụ giúp lại cho ba chứ. Hơn nữa con mới vừa về nước mà ba đã giao lại chức Chủ tịch tập đoàn lớn như vậy, nếu con không cố gắng phấn đấu thì há chẳng phải phụ sự kì vọng của ba rồi hay sao?"
Ông Khiêm nghe con trai mình nói như vậy thì mắt không giấu nổi ý cười:" Ba vui lắm, có con về thì ba yên tâm. Từ nay ba có thể nghỉ ngơi rồi."
Hoàn Cầu là tập đoàn tài chính đứng đầu vùng Tây Nam Bộ, nắm giữ hơn phân nửa nguồn lực kinh tế khu này, ngoài ra còn có hơn 50 chỉ nhánh trải dài mảnh đất hình chữ S, mà Thiên Minh chính là Chủ Tịch của tập đoàn phú hào này. Sau khi anh đi du học 6 năm tại Mỹ trở về thì ba anh- Tức ông Gia Khiêm đã nhượng lại chức Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị của tập đoàn cho anh, ông tin tưởng vào đứa con trai thiên tài của mình sẽ tiếp tục làm cho tập đoàn tài chính Hoàn Cầu ngày càng lớn mạnh.
...............
Ông Khiêm vừa cúp điện thoại thì nghe tiếng bà Thanh từ ngoài cửa vọng vào:" Mấy đứa nhỏ đâu hết rồi, nhà cửa vắng hoe vậy nè?"
Ông Khiêm bước ra thì thấy bà và Thu Phương tay xách nách mang bước vào. Ông trả lời:" Mấy đứa nhỏ đang ở sau bếp hết rồi."
Thu Phương thấy ông Khiêm thì xởi lởi chào hỏi:" Dạ con chào bác, hôm nay nhìn bác vui vẻ quá ạ!"
"Ừ, Thu Phương đó hả, vô nhà ngồi uống nước đi cháu!"
"Dạ con cảm ơn bác."
Thu Phương là bạn học từ thuở nhỏ với Thiên Minh, có thể nói là thanh mai trúc mã, rất thông minh và tài giỏi, cô thầm thương trộm nhớ Thiên Minh đã lâu nhưng không dám nói, mà anh thì cứ thờ ơ tránh né tình cảm của cô. Nhưng cô chưa hề bỏ cuộc, suốt sáu năm Thiên Minh đi du học, ngày nào cô cũng sang nhà trò chuyện với bà Thanh, hai người một già một trẻ coi bộ rất hợp ý, bà Thanh vốn định chờ con trai trở về sẽ bảo nó cưới Thu Phương làm vợ, bà vô cùng yêu thích cô bé này.
"Bác gái và con mới đi sắm đồ cho anh Minh, lát nữa ảnh về chắc ảnh vui lắm đó bác, hi." Thu Phương vừa đặt đồ lên bàn vừa cười nói với ông Khiêm. Thú thật cô rất mong chờ được gặp lại anh:" Sáu năm rồi anh Khiêm mới về nước, con định sẽ nấu vài món cho anh ấy ăn, anh Minh thích nhất là canh chua bông điên điển đó bác".
Trái ngược với sự háo hức của Thu Phương, ông Khiêm vừa rót trà, vừa nhàn nhã nói:" Vậy sao? Nhưng có lẽ con phải cất đồ ăn vô tủ lạnh rồi đó".
"Sao vậy bác? Y hẹn là hôm nay mình mở tiệc ăn mừng anh Minh trở về nước mà?" Thu Phương không hiểu hỏi lại ông Khiêm.
Bà Thanh cũng nhìn về phía ông, tỏ vẻ thắc mắc.
"Đúng, lịch là như vậy, nhưng lúc nãy bác gọi, thằng Minh nó nói không về được, ở công ty có nhiều việc cần giải quyết, nó mới nhậm chức nên có rất nhiều việc phải làm."
Thu Phương nghe ông Khiêm nói vậy thì mặt buồn hiu, bà Thanh không đành lòng bước qua ngồi cạnh Thu Phương, nắm tay cô an ủi:" Tính thằng Minh từ nhỏ đã vậy, tham công tiếc việc, đâu phải cháu không biết. Thôi thì ngày mai nếu nó vẫn không về thì hai bác cháu mình lên tới công ty của nó, như vậy mà có khi lại hay."
Thu Phương lúc này mới gật đầu mỉm cười với bà.
Ông Khiêm nghe bà Thanh nói vậy thì không đồng ý:" Đúng là đàn bà, ủy mị yếu đuối, thời buổi này mà có thanh niên ham việc lại giỏi giang như nó là hiếm lắm nha. Với lại giờ nó tự thân điều hành một chuỗi tập đoàn lớn như vậy, công việc chất cao như núi, nó đâu thể lơ là chểnh mãng được chứ.
Thu Phương cũng hiểu chuyện này nên không nói gì. Trong lòng cô thầm nghĩ mình không chọn lầm người để yêu.