Từ sau lần Trà My mèo mù vớ cá rán bày mưu hiến kế cho Gia kỳ tổ chức dạ hội, cô ta càng quý Trà My hơn trước. Dăm ba bữa Gia Kỳ lại hẹn gặp, hết đi mua sắm lại tới làm đẹp, uống trà chiều. Thế rồi bỗng một hôm Gia Kỳ ra vẻ bí hiểm nói với Trà My.
"Chị có việc này muốn nhờ em giúp, em phải đồng ý với chị đó nha!"
"Chuyện gì vậy chị? Hệ trọng lắm không?"
Trà My hỏi cho có lệ chứ đã biết thừa tính nết Gia Kỳ. Cô tiểu thư kiêu ngạo này chắc lại nghĩ ra trò gì mới rồi đây.
"Số là chị muốn mời em làm người mẫu cho bộ sưu tập mới của chị!"
"Chị cứ đùa em, em mà làm người mẫu cái nói gì, đi như đi mua hàng chợ ấy!"
Trà My uyển chuyển từ chối, cô còn bận bao việc, không có tâm trạng đi đi lại lại cho người ta xem. Gia Kỳ cứng đầu, muốn gì phải làm cho bằng được. Cô ta lấy một tấm hình ra, đó là tấm hình Vy chụp đoạt giải nhất.
Trà My nhìn thấy thì kinh ngạc lắm, cô hỏi:
"Làm sao chị có tấm hình này?"
Trường Thịnh
"Chỉ là tình cờ thôi em. Chị quen biết nhiều bên giới nhiếp ảnh, một người quen biết chị đang tìm người mẫu liền gửi bức ảnh này cho chị. Em đã làm người mẫu cho Vy mà không chịu làm người mẫu cho chị là thế nào? Em giúp chị đi Trà My!"
Gia Kỳ xuống giọng cậy nhờ, ban đầu cô không nghĩ sẽ mời Trà My làm người mẫu. Tuy nhiên sau khi thấy tấm hình kia, cô thay đổi quyết định ngay. Bộ sưu tập lần này rất quan trọng với cô, nếu làm tốt, đó sẽ là bệ phóng cho cô tạo dựng tên tuổi trong làng thời trang. Vậy nên mọi thứ phải thật hoàn hảo, từ trang phục cho đến người mẫu trình diễn.
"Chị biết Vy là người chụp tấm hình này?"
Chuyện Gia Kỳ biết Vy thì Trà My không bất ngờ, cùng là những cậu ấm cô chiêu của tập đoàn lớn, gặp gỡ, quen biết là chuyện thường. Nhưng mà làm sao Gia Kỳ biết đây là tác phẩm của Vy? Trà My nhớ rằng Vy bảo mình mở một studio nhỏ, sống lặng lẽ qua ngày, giấu nhẹm thân phận con gái Trường Thịnh đi.
"Cái này cũng vì tấm hình mà ra, chị thấy thợ chụp tay nghề tốt, muốn thuê, tìm hiểu quanh co liền phát hiện người quen. Trà My, chị đã nói đến vậy, em còn từ chối chị sẽ buồn lắm đó. Chúng ta sau này là người một nhà rồi nên giúp nhau mới phải!"
"Chị đừng hiểu lầm mà tội cho em, thật ra em cũng muốn giúp. Chỉ là em có bao giờ làm người mẫu, không có tự tin. Em và Vy qua lại cũng thân, nếu có cô ấy đứng chung chắc em đỡ sợ hơn."
Trà My vội giải thích, vẫn không quên mượn cớ thoát thân. Vy hiếm khi chịu tham gia mấy bữa tiệc giới thượng lưu, chắc chắn sẽ từ chối thôi. Trà My biết nên mới nói vậy, Vy không đồng ý, cô không đi, Gia Kỳ chẳng thể bắt bẻ cô được. Nhưng Trà My tính sai rồi, Gia Kỳ nghe xong vui mừng vỗ tay.
"Hai người hợp tính như vậy bảo sao lại quen biết nhau. Vy cũng nói chị câu tương tự, em chịu thì cô ấy tham gia. Chúng ta quyết định vậy nhé Trà My, ý trời rồi!"
"Trùng hợp ghê!"
Trà My miễn cưỡng cười, đây đúng là ý trời. Chuyện tới nước này, cô đành gật đầu cam chịu.
"Vậy thì em đành đua đòi tập tành làm người mẫu, lỡ mà có gì chị đừng quở trách mà tội nghiệp cho em!"
"Em giúp chị, chị mang ơn còn không kịp làm sao dám quở trách? Em cứ việc duy trì vóc dáng thon thả đợi ngày khoác lên mình những bộ quần áo tuyệt vời là được, đừng lo nghĩ gì!", Gia Kỳ tự tin hứa hẹn.
Trà My nào có lo nghĩ gì về chuyện vặt vãnh này, mỗi ngày cô đều bận rộn chơi đùa, xoay một nhà ba người ông Tuấn như dế. Nhưng có lẽ trời cao chướng mắt cô ăn không ngồi rồi, chọc phá thân thích nên kiếm công việc cho cô làm, phiên dịch ở tập đoàn lớn hẳn hoi.
Lúc Trà My nhận được lời mời, còn tưởng mình ngủ mơ. Không phải vì đãi ngộ, lương hưởng cao ngất ngưỡng hay lầm tưởng bản thân tài giỏi, danh tiếng vang xa. Cốt lõi vấn đề nằm ở chỗ Tường đích thân ngỏ ý mời cô đến tập đoàn Blue Diamond làm việc.
Trà My không hiểu Tường có mưu đồ gì nhưng thấy thích thú nên đồng ý. Cháu gái chủ tịch Thiên Thành chạy sang công ty đối thủ sống còn làm việc, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào đây?
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cô thừa biết việc này khó. Chuyện ông Thành e ngại người khác xì xầm bàn tán là một nhẽ. Lẽ khác ông ấy ghi thù vụ quả táo hôm bữa, bắt đầu quản chặt cô hơn. Vậy nên Trà My ném cái khó cho Tường, bảo rằng chỉ cần ông nội chịu là cô đi làm ngay.
Thêm một lần nữa anh em Vy khiến Trà My bàng hoàng và sửng sốt. Chẳng biết Tường làm cách nào mà ông Thành đồng ý. Khi Trà My còn đang nghi hoặc thì đã bị ông ấy gọi lên phòng.
"Con hay thật, ở miết trong nhà mà vẫn có thể khiến người ngoài tìm tới cửa."
"Dạ, ông cứ nói quá, nhờ ăn ở cả thôi!"
"Con có biết Tường đã sang đây, xin ông cho con đến tập đoàn nhà cậu ta làm việc không?"
"Thiệt vậy sao ông? Nhờ ông nói con mới biết đấy ạ!"
Trà My giả ngốc, ông Thành biết tỏng nhưng không vạch trần. So với đám con cháu ngu ngốc kia, rõ ràng Trà My cao cơ hơn. Dù muốn dù không ông Thành cũng phải thừa nhận sự thật hiển nhiên này. Nhưng cháu gái có cái dở, dám to gan chống đối ông, chỉ một điều này thôi cũng đủ đè bẹp mọi ưu điểm.
"Con có biết tại sao Tường làm vậy không?", ông hỏi.
"Người thông minh như ông còn không rõ thì làm sao con biết ạ? Có khi anh ta thích con cũng nên ông ạ! Ông nghĩ sao nếu chủ tương lai của Blue Diamond làm cháu rể?"
Trà My lại giả ngu, thản nhiên bịa chuyện. Ông Thành đang uống trà, không ngờ tới sẽ nghe được câu trả lời như thế này, suýt bị sặc.
"Con cứ việc ảo tưởng một mình đi!"
Nói đoạn ông lại bảo:
"Sao không nghe con đòi vào tập đoàn nhà mình làm việc?"
Trà My nghe vậy liền bật cười khúc khích, mắt cong như trăng rằm. Ông Thành lấy làm nghi hoặc, ái ngại nhìn cháu gái. Đầu óc con bé này vẫn bình thường chứ hả?
"Có gì mắc cười?"
Trà My phải mất hồi lâu ngừng cười được, mặt đỏ ửng như vừa uống rượu. Cô che miệng tằng hắng mấy cái để lấy lại giọng, vô tư nói ra những lời làm ông Thành sôi máu.
"Con vừa thử nghĩ tới lời ông nói, buồn cười không chịu được, ông rộng lòng bỏ qua."
"Buồn cười thế nào? Con mau nói ông nghe!"
"Dạ thì là...", Trà My lắc đầu, "Thôi con không nói đâu, mắc công ông mắng con!"
Trà My vẽ vời bí hiểm thế này, ông Thành càng tò mò. Thế nên dù biết cô cháu gái sẽ giở trò thì ông vẫn lên tiếng thúc giục.
"Cứ nói đi, ông sẽ không mắng mỏ con!"
"Dạ, ông bảo thì con nói. Con nghĩ là nếu vào tập đoàn nhà mình làm thì phải học cái gì đây? Ăn chơi thác loạn hay tạo ra mấy quan hệ lén lút ở cơ quan? Rồi học ở đâu, trong văn phòng, quán bar, vũ trường hay trên giường? Con không thích ngồi tù đâu!"
Môi ông Thành giựt giựt, ông ấy mới chỉ tay vào mặt Trà My, chưa kịp nói gì thì đã bị cô chặn họng.
"Ơ kìa, ông hứa rồi mà!"
"Đâu, ông định khen con đó chứ, con đáo để lắm!"
Bị gài vào thế đã rồi, ông Thành cười lạnh, dối lòng khen. Đứa cháu này ngày càng lên mặt, coi trời bằng vung. Trà My đã đáng ghét theo một cách mà cả Tú, cả vợ chồng con trai đều nên học hỏi, tất nhiên là phải có chọn lọc.
"Tất cả là nhờ ông đấy ạ, trong người con cũng mang dòng máu của ông mà!"
Trà My ngạo nghễ nhìn thẳng vào mắt ông Thành, thái độ chân thành và mang ơn. Cô phải mang ơn chứ, không nhờ ông ấy làm sao có cô của ngày hôm nay?
Ông Thành vốn bị Trà My chọc tức mà khó chịu trong người, giờ nghe thấy câu này, dễ chịu không ít. Khóe môi vừa cong lên bỗng chốc cứng đờ, ông tự hỏi có gì đáng để vui? Con nhóc này ranh mãnh thật, vừa đấm vừa xoa. Ông hừ lạnh, một hơi uống hết cả chung trà.
Trà My nhìn thấy hết thảy, cười khẩy, trong đầu lại nghĩ ra chuyện xấu. Để ăn mừng bản thân sắp thoát cảnh vô công rỗi nghề, cô quyết định chơi một vố lớn.
Trà My tự thấy bản thân phải ông bằng, không thể bên trọng bên khinh. Bấy lâu nay cô cứ khui chuyện xấu của ông Tuấn miết mà bỏ quên bà Quyên, giờ đã tới lúc gọi tên người phụ nữ ấy. Hai vợ chồng nhà này kẻ tám lạng người nửa cân, chồng thèm phở, vợ ăn miếng trả miếng cặp kè trai trẻ đáng tuổi con.
Trà My sai người gửi hình, gửi luôn cả địa chỉ bà Quyên đang tằng tịu với người tình cho ông bác quý hóa của mình. Cô vốn muốn đích thân bám theo để xem kịch vui nhưng vì tránh tị hiềm nên thôi, ở phòng ngồi chơi xơi nước.
Ông Tuấn xem hình thì tức lắm, quơ hết đồ đạc trên bàn xuống đất, mặt sa sầm như trời nổi cơn giông. Cái tôi của người đàn ông không cho phép bản thân mọc sừng. Bấy lâu nay bà vợ già ghen tuông suốt ngày, cứ tưởng yêu thương mình lắm, ai mà ngờ sau lưng lại ôm ấp, bao nuôi trai trẻ.
Cục tức này ông Tuấn nuốt không trôi, lập tức dẹp hết mọi công việc sang một bên đi bắt gian. Trà My đã dọn đường sẵn, cả quá trình diễn ra nhanh, gọn, lẹ. Chẳng biết ông trời cố ý hay sao đó, ông ta ập vào đương lúc nam nữ đang mặn nồng.
"Con đàn bà lăng loàn! Sao bà dám bôi tro trét trấu vào mặt tôi?"
Ông Tuấn sấn sổ đi tới, tát thẳng vào mặt vợ. Ông ta hung tợn trợn mắt nhìn tên phi công non choẹt, giơ tay ra lệnh cho bọn tay chân.
"Tụi mày lôi cổ thằng này ra ngoài, đánh chết nó cho tao!"
"Anh ơi tha cho em, em lỡ dại!"
Tên nhân tình khẩn khoản van xin, tay chân cuống cuồng tìm quần áo mặc vào. Nhưng anh ta còn chưa kịp cầm tới cái quần đã bị túm tóc kéo lê trên sàn. Ông Tuấn đá mạnh vào hạ bộ, ngay tức khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Ai là anh em với thứ rẻ mặt như mày? Tao đáng tuổi cha mày đấy đồ ngu xuẩn! Mau lôi đi!"
"Phát hiện đầu mình mọc sừng nóng giận thế à?"
Bà Quyên ôm má cười giễu, không hề hoảng sợ vì bị chồng bắt gian tận giường. Ông ăn chả, bà ăn nem, bà có gì phải sợ? Nghĩ lại ngày trước bản thân suốt ngày ghen tuông, bà thấy mình ngốc hết chỗ nói. Ông ta muốn ăn phở thì mặc ông ta đi, quan tâm làm gì?
"Câm miệng đi con đàn bà lăng loàn, trắc nết!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!