Những ngày gần đây có lẽ là chuỗi ngày đen tối với bà Quyên nói riêng và người làm trong nhà nói chung. Thử nghĩ mà xem, đều đều mỗi sáng lại nhận được mấy tấm hình ướt át của chồng và nhân tình, vợ nào chịu nổi?
Ông Thành đã theo đoàn đi hành hương cả tháng hơn, bà Quyên không kiêng dè gì nữa, nóng mặt chửi đổng. Kẻ tội đồ bỏ chạy mất xác từ lâu khiến những người khác chịu vạ lây. Thời điểm ngồi lại ăn sáng, mặt mũi ai nấy đều chù ụ.
Đầu bếp trong nhà chuẩn bị bò bít tết cho bữa sáng, Trà My vừa ăn vừa nhíu mày. Không chỉ riêng cô, Tú cũng có cùng bộ mặt đau khổ. Mặc con trai cháu gái trái phải nhăn nhó, bà Quyên vẫn chưa chịu dừng lại việc tra tấn lỗ tai người khác. Lưỡi dao sắc bén ma sát với mặt đĩa trơn nhẵn, âm thanh tạo ra có thể dùng bốn chữ "đinh tai nhức óc" để hình dung.
"Mẹ à, được rồi! Mẹ làm vầy ai mà ăn được nữa? Con muốn thủng màn nghĩ rồi đó!"
Tú chịu không nổi nữa, mở miệng oán thán. Người ngoại tình có phải anh ta đâu, lý nào đời cha ăn mặn lại bắt đời con uống nước. Cứ cái đà này chắc anh ta phải dọn ra ngoài sống thôi, bằng không sẽ phát điên mất.
Bà Quyên khựng tay nhìn con trai, sau đó đè mạnh cán dao cắt nhỏ miếng thịt bò. Tú vội bịt tai lại, nhìn Trà My vẫn còn tâm trạng ăn uống, anh ta thấy khâm phục cô em họ này.
Lúc này người làm đi vào, trên tay cầm theo bì thư. Tú hoảng hồn nhỏm dậy muốn chạy trước tránh bão. Tiếc thay Trà My còn ngồi đây nên kế hoạch của anh ta đành phải phá sản.
Trà My chớp mắt ngây thơ hỏi Tú:
"Anh họ, anh muốn đi đâu đấy?"
Trong bì thư đó chính là những tấm hình ông Tuấn ăn nằm với các cô gái trẻ mà cô dày công chuẩn bị. Lợi ích lớn nhất khi biết Trường Thịnh đang lợi dụng mình chính là muốn gì được nấy. Cô chỉ cần nói vài câu vu vơ với Công thì chuyện gì cũng xong, chuyện xấu của các thành viên trong ngôi nhà này sẽ liên tục bay tới trước mặt.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt lợi và hại, mỗi tối Trà My phải dành thời gian để lựa ra những mặt xinh đẹp khiến bà Quyên nổi sùng vào sáng hôm sau. Nói đi phải nói lại, người cô muốn cảm ơn nhất chính là ông nội. Nếu ông ấy không vờ vịt thờ thần cúng phật đi hành hương thì coi như công cốc.
"Có đi đâu đâu, ngồi lâu nên đứng dậy tí thôi!", Tú ngậm ngùi ngồi lại.
"Bà chủ, có thư gửi cho bà!", giọng của người làm run run, lén nhìn bà Quyên.
"Đưa đây!"
Người làm chậm rì rì đưa bao thư qua, bà Quyên thô bạo giựt phăng lấy. Vừa mới mở ra, hai mắt bà ta trợn trừng như muốn tóe lửa, hung tợn nghiến răng trèo trẹo.
Diễn biến sau đó thì mọi người đã quá quen, toàn bộ ly đĩa trên bàn trong nháy mắt đều nằm trên sàn, không cái nào còn nguyên vẹn. Trà My nhanh tay cầm lấy ly nước ép, ung dung uống vài ngụm xem như tráng miệng.
"Nghe máy đi chứ!"
Bà Quyên cầm điện thoại lên gọi cho chồng nhưng lại phát hiện bên kia đã tắt máy liền hét lên. Bà ta không bỏ cuộc, gọi thẳng vào số điện thoại bàn ở văn phòng, thành công tìm được người để mắng.
"Tôi chết rồi à? Đồ khốn! Ông thích ăn vụng quá nhỉ? Già không bỏ nhỏ không tha, mặt non choẹt thế kia sợ là còn nhỏ tuổi hơn con ông đó! Nói gì đi!"
Bà ta vừa đi lên lầu vừa chửi, lớn tiếng đến độ như vang khắp nhà. Trà My dõi mắt nhìn theo, lại uống một ngụm nước ép, nói với ông anh họ đang co rúm ngồi đối diện:
"Gia đạo bất hòa, điềm gỡ đấy, nhớ tìm thầy giải hạn!"
Cô thong thả đi ra ngoài để mặc Tú ngơ ngác. Tú hết nhìn lên lầu lại nhìn ra cửa, vò đầu bứt tóc. Căn nhà này không có ông lập tức trở thành trại tâm thần ngay. Vẻ mặt nghiêm túc cùng với giọng nói hờ hững vừa rồi của Trà My nếu đưa vào phim kinh dị sẽ hợp hơn ở đây.
***
Bà Quyên bực bội trong người, chửi suốt ngày. Trà My thường ở lại trong dinh thự, lỗ tai tuy phiền nhưng hả lòng. Cô tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của mình, đọc sách, cắm hoa, rất tự tại, đối lập hoàn toàn với người vợ bị chồng phản bội kia.
"Bình hoa đây thưa cô!"
Người làm vâng lời mang bình hoa đến, Trà My chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh bó hoa hồng trên bàn, bảo:
"Để đó đi!"
Người làm đặt bình hoa xuống, im lặng đứng đó đợi chủ sai bảo. Trà My chuyên tâm cắm hoa, cầm kéo tỉ mỉ cắt tỉa từng cành một. Từ trên lầu vọng xuống tiếng hét, theo sau đó là âm thanh đồ đạc bị đập. Trà My thoáng giật mình, lỡ tay cắt sát cuống hoa.
"Căn nhà này thật ồn ào, cô thấy đúng không?"
Trà My quay sang hỏi cô người làm, đối phương khó xử, không dám gật cũng chẳng dám lắc đầu. Trà My cười khẽ, lại hỏi:
"Cô tên Liên à?"
Lần này thì người làm kia gật đầu ngay tức thì:
"Dạ đúng vậy!"
"Cô làm ở đây được bao lâu rồi?"
"Dạ gần hai năm!"
"Quê cô ở đâu?"
"Dạ ở đây ạ nhưng tít ngoài ngoại ô!"
Trà My hỏi gì Liên trả lời cái nấy, thái độ chân thành. Trà My cầm cành hoa cuối cùng cắm vào bình, hết xoay trái lại xoay phải.
Thế rồi Trà My nói bâng quơ:
"Dinh thư dạo này không được sạch cho lắm, con chuột nhỏ cứ chạy lung tung, hay lẻn vào phòng nữa chứ. Cô có thấy con nào không Liên? Riêng tôi thì tối qua vừa mới phát hiện ra một con, khá xinh gái, trên người con thoang thoảng mùi thuốc nam!"
Mặt Liên tức thì trắng bệch, tay bất an nắm chặt lấy nhau, Trà My hài lòng với phản ứng này. Thật ra đi dạo ban đêm cũng hay, có thể phát hiện ra người nào lén lút thậm thụt. Tối muộn hôm qua, khi cô xuống lầu tiếp tục sở thích quái lạ thì ngoài ý muốn trông thấy Liên lẻn vào phòng sách của ông nội. Cô ta lục lọi khắp nơi như muốn tìm thứ gì đó, chỉ là cuối cùng đành tay không rời đi.
"Cô My, cô nói gì nghe lạ vậy? Tôi không hiểu!"
Liên làm như không hiểu nhưng giọng điệu lắp bắp lại bán đứng chính mình. Đêm qua cô ta đã quan sát kỹ, thấy mọi người đều ngủ hết mới hành động sao lại bị Trà My trông thấy được? Không thể nào, Trà My đang thử cô ta đúng không?
"Sao vậy cách diễn giải của tôi khó hiểu quá hả cô chuột nhỏ?", Trà My thì thầm bên tai Liên.
"Tôi..."
"Ai đứng sau cô?"
Trà My trực tiếp chặn lời Liên, không muốn nghe cô ta đôi co. Liên lén lén lút lút như vậy có âm mưu là chuyện rõ hơn ban ngày, Trà My chỉ tò mò cô ta nghe ai sai khiến hay do ân oán cá nhân. Nếu rơi vào cái sau thì phải khen Liên dũng cảm, dám đến dinh thự này, ẩn nấp bên cạnh kẻ thù. Nhưng Trà My e là đáp án sẽ nghiêng về vế trước nhiều hơn. Phải chăng Liên cũng như cô, chỉ là con cờ trong tay Trường Thịnh?
"Cô My, tôi không hiểu..."
"Suỵt!"
Trà My đưa tay lên che miệng Liên, suỵt khẽ. Cô vỗ vai Liên, nhỏ giọng nói:
"Sự thật thế nào tự cô biết rõ chuột nhỏ ạ! Nhưng tôi nhắc này, làm gì thì làm, không phải lúc nào cô cũng gặp may. Giả sử người trông thấy con chuột chạy loạn là ai khác thì cô hiểu kết cục của mình rồi đó! Hãy cẩn thận!"
Liên trân trối nhìn người con gái đang chỉnh sửa mấy cành hoa trước mắt, lòng bàn tay túa mồ hôi. Trà My nói vậy là thế nào? Cô ta đã biết những gì rồi?
***
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Blue Diamond.
Trường Thịnh vẫn như thường lệ chuyên tâm làm việc. Do
chuẩn bị đi Nhật công tác dài ngày nên khối lượng công việc nhiều hơn đôi chút.
Thư ký Trung gõ cửa đi vào, yên lặng đứng trước bàn làm việc, nói nhỏ:
"Chủ tịch, có biến rồi!"
Trường Thịnh lập tức gác việc trên tay lại, ngẩng đầu hỏi:
"Biến thế nào?"
"Người của chúng ta cài vào dinh thự đã bị Trà My phát hiện. Rất có thể cô ấy cũng đoán ra chủ tịch đứng sau mọi chuyện!"
"Tại sao ông lại nghĩ vậy?"
Trường Thịnh ít khi ra mặt chủ yếu giao cho khoáng cho thư ký Trung. Ông ấy làm việc cẩn thận, căn bản không để lộ sơ hở gì, Trà My làm sao biết được?
Thư ký Trung cực kỳ muối mặt nhưng vẫn phải nói ra:
"Lúc tôi biết tin, cảm thấy tò mò nên cẩn thận rà soát lại hoạt động gần đây của Trà My. Sau đó liền phát hiện ra cô ta có gặp qua ông Quân..."
"Ông Quân phát hiện ra ông rồi?"
Trường Thịnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhìn thấy thư
ký Trung chầm chậm gật đầu, ông thở hắt ra. Như vậy thì chắc chắn bị phát hiện rồi chứ có lẽ gì nữa. Ông Quân này bản lĩnh không nhỏ vì theo phe ba Trà My mà trở nên quen thuộc với bọn họ. Ông ta thấy thư ký Trung tức khắc sẽ đoán ra người đứng sau giở trò ngay.
"Nhưng như vậy chưa hẳn đã tệ, có lẽ sau chuyến công tác ở Nhật khi trở về mối quan hệ giữa tôi và Trà My đã khác!"
Tuy bị phát hiện nhưng Trường Thịnh lại tỏ ra bình thản. Thư ký Trung không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Chủ tớ bọn họ thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ khác nhau.
***
Tường đã trở về tập đoàn đương nhiên biết Trường Thịnh sẽ đi Nhật công tác dài ngày. Nhưng mà anh chàng hoàn toàn không biết Trà My sẽ đi theo. Với suy nghĩ lệch lạc từ trước, Tường cho rằng ba mình treo đầu dê bán thịt chó, mượn cớ đi công tác thực chất để hẹn hò với người tình trẻ.
Tường muốn ngăn việc hoang đường này lại, tuy nhiên anh lại không thể nói thẳng với ba mình. Ông ấy đã cất công bịa ra một lý do chính đáng, anh mà phản đối chắc chắn bị chụp mũ vô cớ gây rối. Cuối cùng Tường đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, anh không đi được thì để em gái đi
thay.
Tuy nhiên Vy lại không mấy hứng thú, cô nàng nghe đến hai chữ "công tác" đã xụ mặt:
"Không, em không đi đâu! Ba đi bàn chuyện làm ăn, em theo làm gì? Một mình đi chơi chán lắm!"
Nhà cô không thiếu tiền, du lịch đó đây chỉ là chuyện nhỏ, có những lúc Vy đi phượt từ Á sang Âu mấy tháng liền. Xung quanh toàn người xa kẻ lạ, cảm giác lạc lõng như nuốt chửng lấy Vy.
"Cô bé ngốc, em vẫn chưa biết gì à?"