Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vòng Xoáy Hào Môn

Trà My tức tốc chạy về dinh thự Thiên Thành, những tưởng ông nội ở trong phòng sách như mọi khi nên cô mở cửa đi vào nhưng không thấy người đâu. Đương lúc nóng giận, đầu óc cô loạn hết cả lên, không biết phải tìm người ở đâu. Ông ấy ngày thường quanh quẩn chui rúc trong căn phòng này hôm nay sao lại biến mất? Chắc không phải đánh hơi được gì chứ?

Nắm cửa lúc này động đậy báo hiệu có người sắp tiến vào. Trà My bất giác núp sau kệ sách, cô cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy. Nhưng hẳn là ông Thành sẽ không thích ai đó tự tiện xâm phạm lãnh địa của mình.

"Ba, chúng ta phải làm sao đây?"

Trà My nghe thấy tiếng bác Hai mình, nó như cái đêm gặp Trường Thịnh, run sợ và hèn nhát. Mấy ngày nay bác cháu không thấy mặt, ông Tuấn đang bù đầu bù cổ giải quyết những bê bối xoay quanh dự án khu chung cư. Ông ta đúng là vô dụng, chút việc vặt ấy mà cứ làm như trời sập.

"Làm sao, làm sao, làm sao, anh thôi hỏi có được không?", ông Thành nạt ngang. Đứa con này ngu ngục quá đỗi, chuyện nhỏ như lỗ mũi mà nó quậy tanh bành.

"Anh khỏi cần nhúng tay vào, tôi sẽ sai người khác giải quyết chuyện này. Cùng là anh em mà anh không bằng một góc thằng Tâm nữa, vô dụng!"

Trong lúc tức giận ông Thành đã nhắc đến người con quá cố. Giá như ông ấy biết đến sự hiện diện của Trà My chắc chắn sẽ hối hận. Bởi đây là một hành động sai lầm biến điều ông ta hằng lo sợ trở thành sự thật.

Con giun xéo lắm cũng quằn, bị so sánh mãi với người em mình căm ghét, ông Tuấn giận quá mất khôn lại lỡ miệng nhắc tới bí mật của cả hai.

"Ba thương nó quá sao không tống tôi vào tù đi? Mất đi đứa con út tài giỏi lại phải bao che giết người diệt khẩu cho tên tội phạm giết người vô dụng, người tỉnh táo không ai làm vậy đâu. Ba à, ba già cả lú lẫn rồi!"

Ông Tuấn gân cổ lên cãi cho thỏa cái tôi mà không ngờ rằng tự mình hại mình. Đôi mắt phượng đầy hận thù thông qua khe hở giữa những quyển sách nhìn chằm chằm hai cha con ông ta. Nước mắt lăn dài trên má Trà My, hai bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay sớm đã đâm vào da thịt. Chút đau đớn ấy không là gì so với trái tim vụn vỡ của cô.

Tại sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy? Anh giết em, ba vì bao che con lại giết người, đây là chuyện con người có thể làm sao?

Trà My nhìn thấy con dao rọc giấy trên bàn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô chỉ muốn nhào tới, cầm lấy nó giết chết hai con người kia. Nhưng cô không làm vậy, chẳng phải vì lương thiện hay sợ hãi chi đâu. Đơn giản vì cô biết chắc mình khó mà thành công, ông nội chưa phải đèn cạn dầu, sẽ không đứng yên chờ chết. Còn bác Hai yêu quý thì tham sống sợ chết, cô vừa lao ra thì ông ta đã tông cửa chạy mất dép.

"Chát!"

Cái tát trời giáng khiến cơ thể ông Tuấn lảo đảo suýt ngã, âm thanh vang dội khắp cả gian phòng. Ông ta vừa ngẩng đầu lên liền bị dọa sợ, vội cúi đầu xuống, khí thế chọc trời khuấy nước biến mất không thấy tăm hơi.

"Tôi đã nói cái gì? Sống để bụng, chết mang theo! Chuyện này có gì đáng để tự hào, đáng để khoe mẽ không hả? Tống anh vào tù? Vậy thì quá nhẹ rồi! Anh đừng tự nâng giá thị trường của mình, gửi như anh là con vợ bé thì anh nghĩ mình còn sống được tới giờ sao?"

Ông Thành đâu phải chưa từng muốn giết chết con trai cả, sao nó dám hại chết người thừa kế ông ưng ý. Nhưng làm vậy thì người chết cũng không thể đội mồ sống lại, ông chỉ có mỗi hai người con danh chính ngôn thuận, đành phải bấm bụng nhắm mắt làm ngơ. Ấy vậy mà nó còn không biết điều dám lớn tiếng hét vào mặt ông, muốn làm phản ư?

Ông Tuấn tròn mắt kinh hãi, ông ta có chết cũng không ngờ tới lý do ba mình im lặng lại là như thế này. Ba của ông quả thật rất lạnh lùng, dường như tim làm bằng sắt thép.

Trà My đứng sau kệ sách cười giễu, cô có nên vỗ tay khen hay không nhỉ? Một người cha khi đối diện với kẻ hại chết con mình, từ đầu đến cuối không có lấy nửa câu đau buồn, phẫn nộ. Ba cô nói đúng, những người sống trong dinh thự này toàn là một lũ lang sói.

"Ba..."

"Câm miệng! Tôi không phải ba anh!"

Ông Thành chỉ tay vào mặt con trai, quát lớn. Hít sâu một hơi, cố hòa hoãn cơn giận, ông cảnh cáo:

"Tôi nói lại lần cuối, đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, sống để bụng chết mang theo! Nếu anh còn phạm phải sai lầm tương tự thì tôi không ngại cho anh lên bàn thờ ngồi trước tôi đâu, dẫu sao thằng Tú cũng quá tuổi thành niên từ lâu rồi!"

Ông Tuấn bủn rủn hết tay chân vì những lời uy hiếp trắng trợn này. Ông ta tin ba mình nói được làm được, trong lòng vừa sợ lại cảm thấy bất kham. Hóa ra ông giữ được cái mạng vì không phải con vợ lẽ, vì ba mình hết phương án lựa chọn. Và dù đã triệt hạ chướng ngại lớn nhất để giành lấy vị trí người thừa kế thì ông vẫn thua cuộc. Trong mắt mọi người, đặc biệt là chủ tịch của Thiên Thành, ông chưa bao giờ có cơ hội đứng ngang hàng với em út.

"Đi! Biến cho khuất mắt tôi!"

Ông Thành không muốn nhìn thấy con trai thêm một phút giây nào nữa. Ông sợ rằng cứ như thế thì bản thân lại tức đến ngất. Nếu ông chết đi vì lý do ngớ ngẩn thế này thì chẳng phải có lợi cho những kẻ đang thòm thèm vị trí của mình quá ư? Không, không thể!

Ông Tuấn gật đầu như gà mổ thóc, miệng há ra nhưng rồi đóng lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cửa nằm ngay sau lưng, chỉ cách ông ta tầm hai bước nhưng ngay lúc này đây, với ông Tuấn nó kéo dài đến vô tận, gập gềnh đầy sỏi đá. Ông ta vấp lên vấp xuống mấy bận và phải tốn kha khá công sức mới mở được cửa.

"Tre xấu không mọc được măng tốt! Sao đồ vô dụng này không chết đi chứ?"

Trông thấy dáng vẻ chạy trối chết kia, ông Thành càng ngứa mắt. Gian phòng yên lặng trở lại, Trà My ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cô bắt đầu suy nghĩ cách để thoát khỏi đây. Thật khó khi cửa ra chỉ có mỗi một, phải làm sao đây?

Ông Thành bắt đầu đi về phía các kệ sách được chất đầy không có lấy một chỗ trống, xếp thành từng dãy. Gậy gõ lên sàn nhà, theo mỗi bước chân của ông ta, trái tim Trà My lại đập mạnh. Thế rồi bất chợt ông Thành đứng lại, Trà My lo rằng mình đã bị phát hiện, cô quên cả hô hấp. Cô không hề gây ra tiếng động nào cơ mà!

Thật ra mọi chuyện không như Trà My nghĩ, ông Thành đứng lại đơn giản là vì cơn tức ngực quen thuộc lại tới. Năm tháng nào có tha cho ai, ông đã ngoài bảy mươi, trái tim bị bệnh tật quấn lấy là chuyện thường tình. Ông Thành theo thói quen sờ vào túi áo lại ngoài ý muốn phát hiện ra bỏ quên lọ thuốc ở phòng ngủ. Cực chẳng đã ông Thành đành ôm ngực rời khỏi phòng sách.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Trà My thở hắt ra, cảm giác thấp thỏm bay theo gió theo mây. Cô thôi không núp nữa, bước ra đứng ở giữa phòng. Tự mình lau đi nước mắt, Trà My nhìn vào bức tranh chân dung của ông Thành treo trên giường, mỉm cười tà ác.

Cô đổi ý rồi cớ sao phải tự mình ra tay giết người chứ? Cô được nuôi dạy để trở thành một công dân tốt kia mà. Nếu cha con bọn họ đã vứt tình máu mủ vào sọt rác, tính toán trên mạng sống của gia đình cô thì cô cũng sẽ hành động tương tự để đáp trả. Họ hại cô trở thành kẻ mồ côi, cô sẽ cho họ biết thế nào gọi là tan nhà nát cửa. Không ai quy định con mồi thì không được đi săn.

Trà My lẳng lặng rời khỏi phòng sách trở về phòng riêng trên lầu ba, bây giờ cô cần được ở một mình để bình tâm suy nghĩ. Trà My vừa rời đi không lâu thì có người giúp việc xuất hiện. Cô ta dáo dác nhìn quanh, thái độ đáng nghi. Sau khi xác định an toàn, cô ta cẩn thận mở cửa phòng sách lẻn vào trong.

***

Yêu nhau lắm cắn nhau đau, trên đời mười cặp đôi yêu nhau thì chắc có đến chín cặp cãi nhau. Chuyện yêu đương của Vy cũng không nằm ngoài quy luật này. Hôm nay cô và bạn trai lại cãi nhau vì một lý do vớ vẩn. Số là khi cô gọi cho anh hòi trưa không được nên vài tiếng sau có gọi lại lần nữa ấy thế mà bạn trai nổi giận với cô, vu cho cô cái tội kiểm soát. Bầu không khí trong nhà đã bức bối giờ bạn trai lại vô tâm, không thấu hiểu, cô buồn chán vào quán bar giải sầu.

"Đồ tồi!"

Vy vừa uống rượu vừa mắng, mặt cô ửng đỏ như trái cà chua chín, xem chừng đã say. Cô ôm lấy chai rượu nhìn mọi người xung quanh, chân mày lập tức chau lại. Ai ai cũng có đôi có cặp, tại sao cô chỉ có một mình? Không công bằng tí nào cả! Cô có tiền, cô cũng xinh nhưng cô lại không có bạn, thật phi lý!

Vy cảm thấy mình cần gọi cho ai đó đến bầu bạn, cô phải chứng minh với thiên hạ là mình có bạn, đừng dùng ánh mắt thương hại nhìn cô chứ!

Vy mở to mắt nhìn vào danh bạ điện thoại, ủ rũ bĩu môi. Làm sao đây, danh bạ của cô ít đến đáng thương, chỉ vỏn vẹn có mấy người. Gọi cho ba? Không thể, ba chắc chắn sẽ phi ngay tới đây tóm cổ cô về nhà, lèm bèm dạy dỗ một trận. Anh trai thì ở tít cái tỉnh khỉ ho cò gáy nào ấy, quên đi. Nhìn đến số điện thoại bạn trai, Vy tức giận trừng mắt, hiện tại cô không muốn thấy kẻ xấu xa vô lương tâm này nhất.

Tay lướt tới một số không có tên, Vy nghẹo đầu cố nhớ xem là của ai. Sau khi nốc thêm vài ngụm rượu thì cô nàng cũng nhớ ra, là của Trà My. Nhớ tới người con gái đó, Vy liền than vãn:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!