Nhờ bác sĩ cật lực cứu chữa, Trà My đã thoát khỏi nguy hiểm, cái thai hiển nhiên không còn. Tuy giành nhặt được cái mạng về nhưng sức khỏe cô bị tổn hại nặng nề. Bác sĩ đã mời Trường Thịnh sang một góc để thông báo sau này cô không thể mang thai nữa.
"Không sao, người lớn quan trọng hơn! Nhờ bác sĩ nghĩa cách giúp cô ấy điều dưỡng sức khỏe!"
Trường Thịnh trầm mặc hồi lâu sau đó mới lên tiếng cậy nhờ bác sĩ. Kết quả này thật ra ông đã đoán được từ sớm, chưa đầy một năm nhưng Trà My nhập viện nhiều lần, sức khỏe có dấu hiệu giảm sút. Lần này cô lại sảy thai theo cách thức thô bạo nhất, giữ được mạng sống là may mắn lắm rồi.
Lúc Vy biết tin Trà My sau này không thể mang thai nữa, buồn bã khóc nấc. Đối với một người phụ nữ mà nói, mất đi thiên chức làm mẹ là mất mát vô cùng to lớn. Vy càng nghĩ càng thấy thương Trà My đồng thời nỗi bực dọc với anh trai cũng tăng thêm.
"Bây giờ anh vừa lòng rồi chứ gì? Trà My sẽ không bao giờ có thể đe dọa tới quyền lợi của anh nữa. Nghi sẩy thai anh đau lòng, Trà My mất đi khả năng làm mẹ ba sẽ đau lòng tới mức nào chứ?"
Sau giây phút kích động, Vy bình tĩnh nghĩ lại cảm thấy anh trai không phải hạng người tàn nhẫn như vậy. Tuy nhiên cô vẫn để bụng mấy lời trù ẻo của Tường dành cho Trà My. Phen này thì dẫu tiền muôn bạc vạn cũng khó lòng giúp Trà My mang thai lần nữa.
"Anh xin lỗi em!"
Tường đuối lý, ngoài câu xin lỗi ra không biết nói gì với Vy. Tuy anh không sai người làm hại Trà My sẩy thai, té cầu thang nhưng rõ ràng anh là nguyên nhân chủ chốt thúc đẩy mọi chuyện. Từ đó ông Thành mới thừa nước đục thả câu, bản thân làm ác lại muốn bắt anh chịu tội thay. Ông già đó quả nhiên xứng danh cáo già!
Được Trường Thịnh gợi ý, Tường đã cho người điều tra, chủ mưu đúng chính là ông Thành. Tường biết ông Thành độc ác nhưng không ngờ ngay cả cháu gái ruột mà ông ta cũng nỡ xuống tay. Ông cháu một nhà, tuy sinh khác thời, tính cách cũng khác nhau một trời một vực nhưng chung quy đều thích đánh thai phụ sẩy thai. Bọn họ ác từ trong máu, xấu từ trong tim.
Trường Thịnh lúc biết được suy nghĩ của Tường liền cười bảo:
"Chuyện này có gì lạ đâu, không phải quá hiển nhiên sao? Ông ta có thể dửng dưng nhìn con trai lớn hại chết con trai út, lần lượt hại chết vợ con mình thì tiếc gì cái mạng nhỏ Trà My."
"Ba nói thật à?"
Tin tức này không khác gì quả địa lôi, Tường chẳng ngờ mình lại bỏ sót nhiều bí mật tới như vậy. Xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, gia đình ông Thành còn thua cả động vật.
Trường Thịnh nói sang chuyện khác:
"Sao rồi? Con đã sang nhà ngoại kiểm chứng lời ba nói chưa?"
Tường ngượng ngùng gật đầu, anh đã gặp dì và cậu kiểm chứng thông tin. Kết quả nhận được hoàn toàn đi ngược lại niềm tin của Tường, mẹ anh vậy mà ngoại tình. Anh thương bà ấy như vậy thế nhưng bà nỡ lòng lừa dối, khiến anh hiểu lầm ba mình suốt nhiều năm qua. Việc này thật quá xấu hổ, Tường không còn mặt mũi nào đối diện với ba mình.
"Việc gì cũng vậy, không thể chỉ nghe một phía, không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của ai đó, phải nhìn nghe nghiền ngẫm. Văn Tường của năm mười tuổi có thể bị dắt mũi nhưng chủ tịch của Blue Diamond thì tuyệt đối không thể!"
Trường Thịnh biết con trai xấu hổ nên không muốn truy cứu ai đúng ai sai. Dẫu sao ông cũng chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy rồi mà, cha con với nhau so đo làm gì. Tường hiểu được dụng ý của ba, cảm kích trong lòng.
"Bây giờ ba muốn con tập trung toàn bộ tâm trí đánh sập tập đoàn Thiên Thành!", Trường Thịnh ra lệnh.
"Ba à, con biết ba muốn đòi lại công bằng cho mẹ con Trà My nhưng mà có phải ba đã quá kích động rồi không?"
Tường ái ngại bày tỏ suy nghĩ, anh cảm thấy ba đang đi vào vết xe đổ của mình ngày trước. Khi Nghi bị làm hại sẩy thai, anh cực kỳ kích động, một lòng muốn tìm Tú tính sổ. Giờ nghĩ lại đó là một hành động cảm tính và ngu xuẩn. Thật không ngờ người thông minh như ba anh cũng phạm phải sai lầm này. Quả nhiên người trong cuộc mù quáng còn người ngoài cuộc thì sáng suốt. Lần trước ông ấy khuyên bảo anh, lần này tới lượt anh ngăn cản ông làm bừa.
"Con nghĩ đi đâu vậy? Ba con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ông Thành đã tuyên chiến với ba, quyết đánh một trận lớn phân thắng bại. Hoặc là Thiên Thành đổ hoặc là Blue Diamond ngã, Trà My và đứa trẻ là vật hy sinh khai chiến! Lúc giẫy chết chuyện gì cũng có thể xảy ra, con phải thận trọng! Mỗi đường đi nước bước đều phải bàn bạc với ba và ông Trung, không được cậy mạnh tự quyết!"
Trường Thịnh lo lắng dặn dò đủ đường, ông Thành vốn xảo quyệt, rất nhanh nhạy trong việc bắt lấy điểm yếu của người khác bóp méo lợi dụng. Trà My trơ trọi một mình, thời gian qua tinh thần bất ổn hiện tại lại ở trong thời điểm cực kỳ nhạy cảm, Trường Thịnh phải ở cạnh cô mới yên tâm. Về phần Tường, ông có thể gửi gắm cho thư ký Trung giúp mình kèm cặp hộ.
"Con hiểu rồi!"
Tường cũng hiểu mức độ trầm trọng của tình thế hiện tại. Ba con đồng lòng lại có thư ký Trung cùng dàn bô lão kỳ cựu bày mưu tinh kế, tập đoàn Blue Diamond liên tục đẩy Thiên Thành vào thế khó. Hai cây cao bóng cả trong giới kinh tế ở thành phố S bỗng dưng đột ngột chuyển từ hình thức đấu đá ngầm sang công khai khiến mọi người không kịp trở tay. Bên nào cũng là ông lớn, bọn họ nơm nớp giữ mình, sợ bị lôi vào cuộc chiến, đứng giữa mưa tên bão đạn. Lần đầu tiên sau nhiều năm lui về ở ẩn trong dinh thự, ông Thành đứng ra điều hành tập đoàn. Gừng càng già càng cay, ông Thành vẫn lợi hại như ngày nào, thành công nghĩ ra đối sách hóa giải thế khó.
Trong khi giới kinh tế ở thành phố S biến thành chiến trường khói lửa, mỗi phút qua đi đều khiến thị trường chứng khoán chao đảo liên hồi thì Trà My vẫn nằm bẹp dí trên giường. Sau khi phẫu thuật, cô hôn mê những hai ngày mới tỉnh lại. Trường Thịnh là người đầu đầu tiên cô trông thấy, khác với vẻ ngoài lịch lãm như mọi khi, mắt ông thâm quầng mệt mỏi, râu ria mọc dài chưa kịp cạo.
"Con còn không?"
Trà My vừa tỉnh lại liền hỏi câu này, Trường Thịnh nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, im lặng không nói. Trà My hiểu như vậy là có ý gì, đau khổ khóc nghẹn, nước mắt trào ra khỏi đuôi mắt, lăn dài trên da thịt rồi thấm vào tóc mai. Niềm hy vọng vừa được nhen nhóm lại vụt tắt, để lại đả kích vô cùng to lớn cho Trà My. Vì quá đau khổ, những ngày sau đó cô lâm vào cảnh mơ hồ, lúc mê nhiều hơn lúc tỉnh.
Trường Thịnh lẳng lặng chăm sóc cho Trà My, ông biết cô cần thời gian để bình tâm trở lại. Trường Thịnh có thể đợi được nhưng ngặt nỗi Luân không đợi được. Tình trạng của cậu hiện tại ví như ngọn đèn treo trước gió, leo lắt, mỏng manh, tùy thời sẽ bị thổi tắt. Trường Thịnh và ông Quân muốn đợi đến khi Trà My bình tâm trở lại mới đề cập đến vấn đề này. Nhưng ý trời trái ngang, mọi người không còn cách nào khác đành phải nhẫn tâm nói với Trà My.
Trà My lặng người, cuối cùng thì chuyện cô lo sợ nhất đã xảy ra. Trà My suy sụp tinh thần không có nghĩa sẽ trở nên hồ đồ. Cô trầm mặc hồi lâu sau đó yêu cầu đưa mình sang gặp Luân. Trà My vốn cho rằng bản thân có rất nhiều điều muốn nói với em trai. Tuy nhiên vào giây phút nhìn thấy Luân suy yếu nằm trên giường bệnh, dáng vẻ hao gầy, Trà My không nói được lời nào. Cô cứ nắm tay Luân, im lặng giữ nguyên một tư thế ngồi suốt hai tiếng liền.
Sau đó Trà My đưa ra một quyết định:
"Dừng ở đây thôi, rút ống thở đi, đừng làm tình làm tội Luân nữa! Thằng bé này còn quá trẻ, hãy trao trái tim Luân cho những người cần nó!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!