Chim sợ cành cong, một lần té ngã trăm lần sợ. Trà My từng bị người yêu phản bội, đó là một vết sẹo lớn trong lòng cô. Dù rằng cô không hận Khải thấu xương nhưng hiển nhiên cô cứ mãi canh cánh chuyện này. Khi Trà My nhìn thấy những bức hình ông Thành gửi tới, trong đó Trường Thịnh đang thân mật ở gần một cô gái khác, họ cùng lên xe, cùng vào một căn hộ, Trà My chỉ có thể nghĩ tới một khả năng duy nhất mà thôi. Trường Thịnh phản bội cô!
Trà My phân vân rất nhiều, cô tự hỏi mình có nên chạy đến địa chỉ mà ông Thành gửi cho hay không. Đây rõ ràng là một cái bẫy, ông ta chỉ ngồi rung đùi đợi cô nhảy xuống mà thôi. Nhưng chính vì quá lộ liễu nên cô càng khó nghĩ. Trà My thấy sợ, sợ sẽ bắt gặp cảnh tượng khiến mình bị tổn thương.
Cô đã nghĩ sẽ không đi, dẫu sao bọn họ cũng gần như chấm dứt, sau này chính là người dưng nước lã, cần gì phải quan tâm đời sống cá nhân của đối phương. Thế nhưng cô lại phát hiện bản thân mình đang mất bình tĩnh, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh ông Thành gửi đến. Gừng càng già càng cay, là cô đã khinh địch, ông nội nhà cô rất biết chơi đòn tâm lý đấy chứ.
Chần chừ một lát, Trà My quyết định đi tìm Trường Thịnh. Trên đường cô đã nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng khó chịu. Khi đến dưới tòa chung cư, cô cứ ngồi mãi trong xe, không có dũng khí bước ra. Con người vốn luôn mâu thuẫn như vậy, sợ được sợ mất, muốn biết sự thật lại không muốn phải đau lòng.
Thư ký Trung phát hiện ra xe của cô, ông ta đi đến gõ cửa. Trà My không dài dòng, trực tiếp hỏi thẳng:
"Trường Thịnh có người phụ nữ khác rồi phải không?"
Khi nói xong Trà My liền cảm thấy mình y như một người vợ vừa phát hiện chồng ngoại tình. Ôi cái cảm giác ấy thật khó tả, cô ghét nó kinh khủng!
Thư ký Trung lấy làm kinh ngạc, vội vàng thanh minh cho
chủ. Nhưng Trà My không tin nửa lời, ngay tại giây phút này cô chỉ tin vào những gì mình mắt thấy tai nghe. Lúc cô lấy những tấm hình kia ra làm chứng cứ, thư ký Trung tái mặt, có lẽ ông ta chột dạ. Trà My đi thẳng một mạch lên lầu, thư lý Trung bám sát không rời, liên tục khuyên giải. Trà My đánh giá rất cao tình nghĩa chủ tớ của ông ta. Nhưng mà thư ký Trung càng ngăn cản, cô càng sinh nghi. Nếu thật sự trong sạch như ông ta đã nói thì tại sao cứ phải che che giấu giấu? Rõ ràng Trường Thịnh đang làm gì mờ ám sau lưng cô!
Thư ký Trung oan mà không tiện giải bày với Trà My. Vào lúc nhìn thấy những tấm hình trong điện thoại của Trà My thì ông biết chắc chắn chủ tịch nhà mình trúng kế mất rồi. Thư ký Trung tự trách, là do ông đã nhìn lầm Mỹ. Đứng trước sự cám dỗ của kim tiền, cô ta hoàn toàn quên mất những điều cấm kỵ mà ông từng nhắc nhở.
Khi thư ký Trung và Trà My giằng co lên tới nơi mới phát hiện cửa đã bị khóa trái. Trà My căm hận cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn thư ký Trung. Chuyện đã đến nước này, Trà My cũng đã tìm tới trước cửa một lòng muốn bắt gian taj giường, thư ký Trung đành phải bấm bụng ra lệnh cho vệ sĩ đạp cửa. Hơn ai hết ông biết rõ vị thế của người phụ nữ này trong lòng Trường Thịnh, rất đặc biệt, không một ai có thể thay thế. Bọn họ giận dỗi nhau nhưng đến cùng sẽ ổn thôi, cặp đôi nào mà chẳng trải qua cảnh đầu giường cãi cuối giường hòa. Nếu hôm nay ông nhất quyết ngăn cản thì đồng nghĩa với việc đắc tội Trà My. Cô gái này không phải người lương thiện gì, khi đó sẽ chỉnh ông thừa sống thiếu chết. Thư ký Trung không đặt quá nhiều niềm tin vào Trường Thịnh, suy cho cùng chiến hữu vẫn thua kém người bên gối một khoảng nhất định.
Vệ sĩ mạnh mẽ đạp tung cửa, cảnh tượng bên trong hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của thư ký Trung. Ông ngớ người tầm vài giây sau đó thở phào nhẹ nhõm. Sao ông có thể quên mất Trường Thịnh là người như thế nào? Người này ý chí kiềm chế rất mạnh mẽ, không bao giờ chịu khuất phục bất kỳ ai. Cũng chính vì điểm ấy mà ông chấp nhận từ bỏ mọi lời từ các công ty lớn đi theo Trường Thịnh đang bốn bề thọ địch.
"Mau lôi cô ta ra ngoài!"
Thư ký Trung ra lệnh, vệ sĩ nhanh nhẹn giữ chặt lấy Mỹ đưa ra ngoài. Cô ta nước mắt nước mũi tèm lem, luôn miệng cầu xin. Mỹ hy vọng thư ký Trung nể tình bao năm qua mình tận tụy làm việc mà xử lý nhẹ tay. Thế nhưng cô ta đã đánh giá bản thân quá cao, thư ký Trung ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho, chán ghét phẩy tay kêu vệ sĩ mau chóng kéo người biến khỏi nơi đây.
Trường Thịnh đứng ở phòng khách sững người nhìn Trà My đang ngồi thụp trước cửa. Ông muốn đi ra ngoài nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Thư ký Trung vội vàng chạy vào trong đỡ lấy Trường Thịnh.
"Không xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn chứ chủ tịch?",
thư ký Trung nhỏ giọng hỏi.
Trường Thịnh nằm vật ra ghế sofa, mang máng nghe thấy lời thư ký Trung, dứt khoát lắc đầu. Ông và Mỹ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ông say, ông bị bỏ thuốc nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ ngốc, ý chí tự kiềm chế chưa bao giờ ngủ quên. Trừ phi ông thật sự muốn, bằng không dù có chết cũng không buông thả bản thân.
Thư ký Trung hoàn toàn yên tâm, ông đi ra ngoài cửa, vốn định chạm vào vai Trà My lay gọi nhưng nửa chừng lại thu về. Bởi lẽ Trường Thịnh đang nhìn ông chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Trà My, cô không sao chứ? Có chuyện gì vào trong rồi nói, ở ngoài này không hay đâu!", thư ký Trung lựa lời khuyên bảo. Ông chỉ sợ mình nói năng bất cẩn, kích thích Trà My thì hỏng việc.
Trà My hiểu ý, hai bàn tay từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đẫm nước mắt. Thư ký Trung sững sờ, ông không nghĩ Trà My sẽ khóc, ông cho rằng cô đang làm bộ làm tịch thôi. Xem ra nam có tình nữ cũng có ý, phen này con cáo già ở dinh thự Thiên Thành sẽ tức chết.
Trà My khó nhọc đứng dậy, đi vào trong căn hộ. Thư ký Trung tâm lý bước ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại. Ông căn dặn vệ sĩ:
"Hai người đi ra xa một chút đi, tuyệt đối không được để kẻ khả nghi tiếp cận chủ tịch!"
"Chúng tôi biết rồi!", hai vệ sĩ đồng loạt gật đầu.
Thang máy mở ra, Đức dẫn theo bác sĩ đi đến trước mặt thư ký Trung. Đức đã biết chuyện Mỹ làm, sắc mặt rất tệ. Anh ta sợ rằng mình sẽ bị liên lụy, ai bảo bình thường anh qua lại thân thiết với Mỹ.
"Chú Trung, bác sĩ tới rồi!"
Thư ký Trung gật đầu tỏ vẻ đã biết, ông nhìn về cánh cửa đang đóng chặt rồi tự ý phân phó:
"Bác sĩ à, rất cảm ơn anh vì đã đến, đã giờ này rồi còn làm phiền anh, thật ngại quá! Nhưng mà bây giờ mọi chuyên đã được giải quyết ổn thỏa, anh về được rồi!"
Bác sĩ nghe vậy mỉm cười rời đi, khôn khéo không tò mò hỏi nhiều. Giới nhà giàu ấy mà, lắm chuyện phức tạp, biết càng ít càng tốt. Ngược lại là Đức, anh ta nghi hoặc hỏi thư ký Trung:
"Chú à, tại sao lại bảo bác sĩ đi về? Chủ tịch phải làm sao đây? Thứ thuốc quái quỷ ấy cũng đâu thể tự bốc hơi!"
"Đồ ngốc ạ! Sau này ra đường đường có nói với ai mình là nhân viên ở Blue Diamond! Trà My tới rồi còn cần bác sĩ để làm gì?", thư ký Trung ghét bỏ nói.
Đức vẫn mơ hồ:
"Trà My tới rồi thì có làm sao chứ?"
"Đúng là đại ngốc mà! Cậu cứ đứng đây hít thở, từ từ suy nghĩ đi. Ôi bảo sao tới giờ này cậu vẫn còn độc thân, chuyện ái tình cơ bản thế này cũng không hiểu thì chỉ có chó mới thèm lấy cậu!"
Thư ký Trung lắc đầu cảm thán sau đó rời đi, bỏ mặc Đức vẫn còn ngơ ngác. Nơi này tạm thời không cần ông nữa, ông phải đi giải quyết một số chuyện râu ria. Bao năm qua đều như vậy, ngoại trừ chuyện nhà Trường Thịnh ra thì còn lại ông đều phải quản. Thư ký Trung mệt mỏi tháo cà vật, có lẽ đêm nay ông lại về trễ, bà nhà sẽ càm ràm nữa cho mà xem.
Bên trong căn hộ, Trà My đứng giữa phòng khách nhìn Trường Thịnh chằm chằm. Hồi lâu sau cô thô bạo vứt túi xách xuống sàn, chậm rãi ngồi xuống cạnh Trường Thịnh. Cả hai đều trầm mặc, Trường Thịnh âm thầm cấu mạnh vào đùi để duy trì sự tỉnh táo.
"Ông Thành báo với em sao?"
Trường Thịnh không tìm ra được chủ đề nào khác bèn nói ra điều đôi bên đều biết. Trà My mệt mỏi gật đầu, vẫn không chịu lên tiếng.
"Em đã tin?", Trường Thịnh lại hỏi.
Trà My ngả người về sau, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thành thật gật đầu. Trường Thịnh bật cười, nụ cười quá đỗi chua chát.
"Cảnh tượng vừa rồi có phải khiến em thất vọng rồi không? Lẽ ra tôi nên ở trên giường mới phải!"
"Tôi nghĩ rằng ông đã phản bội tôi! Tôi xin lỗi!"
Trà My bất lực dùng hai tay ôm lấy mặt, hiện tại cô rất rối. Trường Thịnh nghe thấy âm thanh nức nở vốn đang tức giận lại mềm như nước. Ông ôm lấy Trà My vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng.
"Em khóc cái gì chứ? Tôi không làm ra chuyện có lỗi với em, em khóc cái gì? Tôi mới là người ấm ức đây này, vừa ăn cướp vừa la làng, thật ngang ngược!"
Trường Thịnh không rõ mình đang oán thán hay đang trút nỗi lòng nữa. Trà My nghe xong nước mắt tuôn rơi nhiều hơn, một mực ghì chặt lấy Trường Thịnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!