Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, Trà My ung dung trở về phòng bỏ mặc đám người kia tâm trạng xám xịt. Ông Thành quả thật rất có tâm, căn phòng này không có lấy một ô cửa sổ, ngoại trừ cửa gỗ ra còn lại đều là tường. Cảm giác bí bách ngột ngạt khiến Trà My nằm trên giường chẳng yên, cứ phải xoay trở liên tục.
Một hồi sau, Trà My rốt cuộc chịu hết nổi rồi, bực dọc hất chăn ra ngồi dậy. Dù khí trời mùa xuân hơi se lạnh nhưng lúc này trán cô lại lấm tấm mồ hôi. Trà My khoác vội lớp áo mỏng mở cửa bước ra ngoài. Đồng hồ phương tây thuộc về những thập niên trước lặng lẽ hoạt động, mới đó đã qua chín giờ. Tầng trệt vắng tanh, chỉ có mỗi mình Trà My đi lại. Xe của Gia Phúc vẫn đậu bên ngoài, hẳn là anh ta đang trò chuyện thân tình với ông và cha vợ tương lai.
Trà My vừa bước ra bên ngoài đã rùng mình vì gió lạnh. Tết đến xuân về, dinh thự Thiên Thành chìm trong ánh đèn lung linh. Trà My chậm rãi rảo bước, càng đi càng thấy mình giống oan hồn vất vưởng.
Phía sau vang lên tiếng động, Trà My không thèm quay lại chỉ lạnh nhạt bảo:
"Đêm hôm thanh vắng anh lọ mọ đi theo tôi làm gì vậy anh rể?"
Bao nhiêu lâu không gặp Gia Phúc vẫn vậy, cả người sực nức mùi nước hoa. Trà My lấy làm quan ngại cho con anh ta, cứ đà này chắc tuổi thọ của đứa bé tính bằng ngày.
"Anh... Chúng ta đã lâu không gặp..."
Gia Phúc ấp úng, anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo Trà My nữa. Sau khi bước ra khỏi phòng ông Tuấn, anh đã định rời khỏi đây. Thế nhưng trời xui đất khiến anh ta lại trông thấy Trà My. Giữa ánh đèn lung linh mờ ảo, cô lẳng lặng đứng cạnh gốc mai đang bung nở, đẹp huyễn hoặc lòng người. Một tháng xa cách, Trà My càng nhuận sắc hơn, một cái liếc mắt, một nụ cười đều toát lên vẻ phong tình. Có thật là cô ấy nằm viện không đấy?
"Cho nên?", Trà My quay người lại, chân mày khẽ nhướng, "Anh và tôi thôi, đừng có chúng ta này chúng ta nọ người ngoài sẽ dị nghị đấy! Phải nhớ mình đang ở vị trí nào chứ!"
Mọi việc đã ngã ngũ, Trà My không thèm giả vờ hiền thục trước mặt Gia Phúc nữa. Cô lạnh lùng như vậy khiến Gia Phúc ngỡ ngàng.
"Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì?"
Trà My mất kiên nhẫn vặn hỏi, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu vô cùng. Cô chưa bao giờ muốn ở cùng một chỗ với Gia Phúc cả, quá khứ không, hiện tại càng không. Sau tất cả, đàn ông với cô chỉ là một mớ rắc rối.
Bấy giờ Gia Phúc mới chịu đi thẳng vào vấn đề chính. Anh ta hỏi Trà My:
"Có phải em sắp xếp Huỳnh Như tiếp cận anh không? Em lên kế hoạch từ khi nào vậy? Tại sao vậy? Chúng ta đã rất vui vẻ kia mà!"
Gia Phúc cứ suy nghĩ mãi nhưng không hiểu được tại sao Trà My lại làm vậy. Ngoài kia có hàng tá người thèm khát được chân vào nhà anh thế mà cô lại tìm cách rũ bỏ nó.
"Ở đâu ra lắm cái tại sao thế? Anh hỏi thì tôi phải trả lời à? Đâu ra chuyện dễ ăn như thế?", Trà My chỉ vào đầu mình, "Tự động não đi! Nghĩ thông cũng được, bế tắc cũng được đều không quan trọng nữa. Anh về đi, đừng phá hỏng cảnh sắc nơi đây!"
Trà My đã nói huỵch toẹt ra như thế Gia Phúc không còn mặt mũi nào ở lại. Chiếc Porsche sáng đèn, xe từ từ rời khỏi vị trí rồi tăng tốc chạy về phía cổng.
Người đi rồi nhưng để lại mùi nhiên liệu bị đốt cháy phiêu đãng trong không khí. Trà My khó chịu chau mày, giơ tay liên tục phe phẩy trước chóp mũi. Không khí dần trong lành trở lại, lúc này cô ngoái đầu nhìn về phía sau, lãnh đạm lên tiếng.
"Cô định trốn tới khi nào nữa? Tôi không diễn hài nên không cần khán giả!"
Từ sau hòn non bộ, Liên chầm chậm bước ra. Cô ấy không ngờ mình núp kỹ như thế này lại bị Trà My phát hiện.
Đợi tới khi Liên đến gần mình Trà My mới nhỏ giọng hỏi:
"Cô vẫn cho bọn họ ăn uống như tôi đã dặn chứ hả?"
Liên lắc đầu:
"Từ sau khi ông Tuấn ngất xỉu thì tôi đã phải ngừng sợ ông Thành nghi ngờ. Mà bây giờ Huỳnh Như lại có thai cho nên..."
Liên nói tới đây thì Trà My đã hiểu, cô thấy như vậy cũng hay. Dẫu sao đã thành công để lại mầm bệnh trong người bọn họ, phát bệnh chỉ là chuyện sớm muộn. Nhìn bọn họ chết dần chết mòn là một loại hưởng thụ đó chứ!
"Cứ quyết định vậy đi, tạm thời cô đừng làm gì cả!"
Gió lạnh thổi tới, Trà My khép chặt vạt áo, có lẽ nên vào trong rồi. Trà My đi trước Liên lẽo đẽo theo sau.
Những ngày lễ Tết cứ thế trôi qua trong khi mâu thuẫn giữa Trà My và nhà nội mỗi lúc một tăng cao. Trà My vẫn tiếp tục làm việc ở Blue Diamond nhưng với một chức vụ mới, trợ lý riêng của chủ tịch. Lúc Trường Thịnh nói với cô chuyện này, Trà My chỉ cười mỉm không một lời phản đối. Mối quan hệ của bọn họ thay đổi không đồng nghĩa Trường Thịnh sẽ thay đổi bản tính. Có lẽ bẩm sinh dục vọng khống chế đã ngấm vào xương, hòa vào máu người đàn ông này thì phải. Trường Thịnh nói với cô đơn thuần chỉ là thông báo, mọi việc ông ấy đều chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Căn bản cô vẫn nằm kèo dưới, chưa bao giờ thành công lật ngược thế cờ.
Trà My bước chân lên tầng cao nhất của tòa nhà Blue Diamond, mang theo sự ngưỡng mộ và bao điều tiếng thị phi. Trợ lý riêng là chức vụ nhạy cảm cỡ nào cơ chứ? Mọi người xung quanh đủ thông minh và sành đời để hiểu mối quan hệ giữa Trà My và Trường Thịnh không đơn giản. Bản thân Trường Thịnh cũng chẳng thèm che giấu, mỗi ngày cùng đi cùng về với Trà My, bình thản nắm tay cô trước mặt bao người. Vào giờ nghỉ trưa hoặc tan làm sẽ ngẫu nhiên có những hành động thân mật hơn.
Thoạt đầu Trà My cảm thấy không thoải mái, dẫu sao thì Trường Thịnh còn lớn tuổi hơn ba cô. Nhưng rồi cô cũng phải học cách thích nghi, dần dà cũng quen. Đối với ánh mắt săm soi của mọi xung quanh, Trà My phớt lờ. Cô từng cho rằng mình sẽ khó chịu trước bao lời dị nghị. Nhưng đụng chuyện rồi Trà My mới nhận bản thân vốn chẳng còn để ý tới cái nhìn của người ngoài. So với mưu thâm kế độc thì những lời xầm xì đã là gì?
Tuy vậy không có nghĩa Trà My để mặc đám người kia bàn ra tán chuyện đời tư của mình. Họ là ai, đã nuôi cô ngày nào chưa mà ở đó phán xét. Vào một ngày nọ, Trà My vô tình nghe thấy đồng nghiệp tụ năm tụ bảy quanh máy in đơm đặt sau lưng mình. Bọn họ nói rất hăng say hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của đương sự. Trà My điềm tĩnh đứng nép vào một góc, vừa nhâm nhi cà phê vừa nghe dỏng tai nghe ngóng.
"Trà My thật sự là nhân tình của chủ tịch ư?"
"Quá rõ ràng rồi còn gì, cô đã thây chủ tịch nắm tay
người phụ nữ nào chưa?"
"Xì! Nắm tay đã là gì, tôi còn tận mắt nhìn thấy cảnh thân mật hơn nữa kìa! Bữa trưa nọ tôi cầm theo văn kiện lên tìm chủ tịch ai ngờ cửa thang máy vừa mở ra lại thấy chủ tịch ôm lấy Trà My."
"Thật thế á? Sao cô ấy chịu được nhỉ, chủ tịch đáng tuổi ba cô ấy mà! Eo ôi nghĩ thôi đã thấy sởn người!"
...
Bọn họ càng nói càng khó nghe, Trà My lại uống một ngụm cà phê, vị đắng tràn ngập trong khoang miệng. Ngày trước cô thích ngọt nhưng nay ăn, uống đều chọn thứ đắng. Thời gian qua đi, ai rồi cũng khác!
Trà My cầm muỗng gõ vào ly, từ từ xuất hiện trước tầm mắt đám đông. Bọn họ thấy cô thì đồng loạt tái mặt, đúng kiểu có tật giật mình.
"Mọi người có vẻ thích bàn luận chuyện đời tư của người khác quá nhỉ?"
Trà My cười khẽ, giọng điệu mềm mại, êm tai như tiếng chuông gió. Đám người kia thấy cô không giận lại càng lo sợ, ai nấy đồng loạt im lặng.
"Sao vậy? Mới nãy còn nói say mê lắm kia mà, ngữ điệu lên xuống có hồn, sống động vô cùng."