Tường bị bãi chức trở thành nhân viên bình thường là chuyện lớn, mọi người đều bàn tán xôn xao. Nhờ vậy Trà My cũng được mọi người chú ý hơn ngày trước. Cô đi tới đâu, ăn một miếng bánh, uống một ngụm nước cũng có hàng trăm con mắt nhìn ngắm, săm soi. Họ muốn xem thử cô có gì đặc biệt mà khiến chủ tịch tin tưởng bổ nhiệm khi chỉ mới đi làm chưa đầy một tháng. Vài người còn to gan kháo nhau rằng nguyên nhân chủ tịch thẳng tay bãi chức Tường là vì hai cha con tranh giành một người phụ nữ.
Trà My bắt đầu dấn thân vào việc kinh doanh, tham gia đủ thứ cuộc họp, cô dần hiểu thế nào gọi là "thương trường như chiến trường". Thay thế vị trí một ai đó thật ra đơn giản lắm nhưng để ngồi vững mới khó. Mọi người không dám đứng dậy đi theo Tường cũng không đồng nghĩa họ ngoan ngoãn thuần phục cô.
Mỗi một nhân viên ở Blue Diamond đều phải vượt qua hàng nghìn ứng cử viên khác, năng lực đều ưu việt. Họ lớn hơn Trà My về tuổi đời, dày dặn kinh nghiệm, chuyên môn vững vàng nên làm gì có chuyện dễ dàng chấp nhận để một đứa con gái miệng còn hôi sữa đè đầu cưỡi cổ. Người thông minh có cách chống đối thông minh, họ mượn công việc bới lông tìm vết. Trà My phải cẩn trọng từ lời ăn, tiếng nói, chỉ sợ lộ ra sơ hở sẽ bị bắt thóp. Những lúc nhíu mày buồn phiền, cô lại nhớ đến ba, ông cũng hay như vậy. Khi đó cô ngây thơ cứ nghĩ ba không khỏe trong người. Ngay cả một người tài giỏi giống ba còn khốn đốn thì cô phải làm sao đây?
Trường Thịnh đã từng nói:
"Tôi sẽ bày vẽ đường đi nước bước, đóng sẵn bè cho cô nhưng qua sông như thế nào là tùy thuộc ở cô!"
Khi đó Trà My không để tâm nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng đó không phải câu nói vu vơ. Cô tán thưởng Trường Thịnh tuy nhiên cũng ghét bỏ bộ dạng thấu đáo, tinh tường này. Thật mâu thuẫn nhỉ? Nhưng làm người, đâu ai muốn sống theo kịch bản vẽ sẵn, cô không phải con rối.
So với Trà My bị xoay như chong chóng, Trường Thịnh vẫn thảnh thơi như cũ. Không phải ai hay bất kỳ một điều gì cũng có thể xáo trộn cuộc sống của ông.
Vy biết chuyện, dĩ nhiên rồi, con bé đến tập đoàn như đi chợ ấy mà. Nhưng khác với mọi khi, Vy không xin xỏ cho anh trai nữa, Trường Thịnh thấy mừng. Lần này thì Tường phải nếm trải mọi đắng cay trong sự cô độc. Ông sẽ cho Tường hiểu bản thân ở vị trí nào và ai mới là người làm chủ gia đình, nắm quyền Blue Diamond.
Dẫu Trường Thịnh bận trăm công nghìn việc nhưng cũng dành chút ít thời gian xem con trai chịu khổ. Ông ngồi trong xe, nhìn con trai đi lại dưới trời nắng thu thập ý kiến người qua đường, hậm hực hừ lạnh.
"Chủ tịch, ngài cứ bắt cậu Tường đi phát phiếu khảo sát mãi không sợ cậu ấy tự ái bỏ đi thật sao?", thư ký Trung hỏi. Tường sinh ra ở vạch đích, bản tính kiêu ngạo sớm đã ngấm vào trong xương máu, làm sao chịu nổi sự sỉ nhục này?
"Không đâu! Nó cay cú lắm, sẽ nhẫn nhịn ở lại để tìm cách phục thù.", Trường Thịnh lắc đầu bảo, "Ông nhìn gương mặt cau có của nó đi, thế mới thấy tôi cũng như ông Thành, thất bại trong cách dạy con. Nó lớn hơn Trà My gần chục tuổi lại thua cách ứng xử, xem ra tôi chiều nó quá rồi!"
Thái độ làm việc của Trà My khiến Trường Thịnh bất ngờ. Ông biết rằng cô không hề muốn phải đảm đương vị trí tổ trưởng dự án thay Tường, ấy thế mà cô chủ động nắm bắt mọi việc. Trên đời này tồn tại một số người bẩm sinh đã có chấp niệm cầu toàn, phàm là việc gì được giao đều phải hoàn thành thật tốt. Không chỉ riêng ông, tất cả các nhà tuyển dụng khá ưa thích tuýp người này.
"Chủ tịch, tôi có câu này muốn nói!", thư ký Trung tỏ ra thận trọng, ông không chắc chủ tịch sẽ thích nghe những gì mình sắp nói.
Trường Thịnh cảm thấy lạ nhưng không nghĩ sâu xa, gật đầu bảo:
"Ông cứ nói đi, chúng ta còn xa lạ gì nữa!"
Được cho phép thư ký Trung mới dám nói. Ông ấy đẩy gọng kính đang có dấu hiệu xệ xuống, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Chủ tịch, ngài chú ý đến Trà My quá nhiều rồi!"
Dạo gần đây ngày nào ông cũng nghe thấy cái tên Trà My, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu nó không phát ra từ miệng Trường Thịnh. Thư ký Trung thấy hối hận, nếu ông cùng chủ tịch sang Nhật thì chắc mọi chuyện không đến nỗi này. Từ sau chuyến công tác đó, mối quan hệ giữa hai người họ dường như đã thay đổi. Họ cư xử với nhau thẳng thắn hơn, không hề cố kỵ, kiêng dè, khi châm biếm, lúc ăn ý thông đồng.
Người trong cuộc thường u mê, thư ký Trung cảm nhận chủ tịch nhà mình đang quen dần với sự có mặt của Trà My. Mỗi khi nghe tiếng giày cao gót, Trường Thịnh đều tự động nghĩ là Trà My. Nhân viên xịt nước hoa quá nồng ông ấy cũng bảo hương bưởi trên người Trà My dễ ngửi hơn. Rốt cuộc khoảng cách giữa hai người họ là bao xa mà có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương?
"Ông nói đi đâu vậy ông Trung? Tôi đã nói với ông rồi, sở thích của tôi nằm ở quyền lực chứ không phải phụ nữ! Làm sao mà tôi có thể để mắt một cô gái thua tuổi con mình được chứ?"
Trường Thịnh bật cười thay vì nổi giận, đây là một chuyện hết sức lố bịch. Mọi người xung quanh bị gì vậy, tại sao từ Tường cho đến thư ký Trung đều nghĩ ông nảy sinh tình cảm nam nữ với Trà My? Tuyệt đối không thể nào, quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể dùng hai từ "lợi dụng" để hình dung.
"Trên đời này không có gì là không thể! Chủ tịch và cô ta cũng đâu phải ba con ruột!", thư ký Trung thẳng thừng bắt bẻ.
"Cứ cho là vậy đi, không lẽ tôi để ý tới ai mà tôi không biết ư? Ông đừng suy nghĩ lung tung nữa, một mình thằng Tường hiểu lầm cũng đủ khiến tôi điên đầu rồi!"
Trường Thịnh vẫn không để tâm, cầm chai nước sâm lên uống mấy hớp liền. Thư ký Trung ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong người liền mệt. Đường đường là tỷ phú, mặc đồ hiệu, đi xe sang lại uống đồ vỉa hè. Từ sau buổi trưa Trà My mang theo hai túi giấy đi lên tầng cao nhất thì chuyện phi lý này đã xảy ra.
"Chủ tịch, ngài có nhớ mình đã nói mấy thứ không nhãn mác, đồ vỉa hè là thứ vứt đi không?", thư ký Trung kề sát mặt lại gần Trường Thịnh, hỏi.
Trường Thịnh đang uống nước ngon lành liền bị sặc, ho sù sụ. Thư ký Trung tránh không kịp, nước văng cả lên mặt. Trường Thịnh vỗ ngực, cẩn thận nhớ lại, hình như bản thân đã từng nói như vậy thì phải.
"Thì tôi thấy thứ này cũng ngon, uống vào mát người!", Trường Thịnh tìm đại một cái cớ.
Lý do vớ vẩn như vậy làm sao lừa được thư ký Trung. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, ông ấy không ngại ngần chất vấn lại Trường Thịnh.
"Chứ không phải do Trà My bày ra sao thưa chủ tịch? Ngài có biết rằng mình nhắc tới cô ta suốt không?"
"Quen miệng thôi!", giọng Trường Thịnh không được tự tin lắm.
Thư ký Trung cười đầy ẩn ý, nhắc nhở:
"Thói quen đôi khi rất đáng sợ! Chủ tịch à, hãy hỏi kỹ lòng mình đi, cá ăn kiến, kiến ăn cá mấy hồi, thông minh sẽ bị thông minh hại đấy!"
"Cái ông này, khéo lo xa!"
Trường Thịnh nhíu mày không vui, thư ký Trung là người linh hoạt, im lặng giữ phận. Những gì nên nói ông đã nói hết, chuyện còn lại tùy thuộc đương sự thôi. Mai sau ngộ nhỡ lo lắng vẩn vơ này biến thành thật cũng đừng trách ông. Trà My cũng coi như kiểu người trọng tình nhưng với ai thì ông không chắc.
Nhân vật chính trong cuộc nói chuyện của Trường Thịnh và thư ký Trung bận không ngốc đầu dậy nổi. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, so với khi bị Tường làm khó làm dễ, bây giờ cô còn cực hơn. Chức càng cao thì trách nhiệm càng nhiều, muốn ngồi ở vị trí người khác ao ước thì phải chịu được áp lực tương xứng.
Bên ngoài phố xá lên đèn, đồng nghiệp đã về hết từ lâu, Trà My vẫn ngồi ở bàn làm việc, cặm cụi xem tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Lẽ hiển nhiên cô không phải tác giả, một người mù tịt về kinh tế sao có thể đưa ra kế hoạch tiêu thụ sản phẩm. Trà My biết có rất nhiều người đang đợi xem mình xấu mặt nên không dám lơ là, mỗi một chỗ trong kế hoạch đều nghiền ngẫm kỹ càng. Sống nhờ chất xám của người khác cũng chẳng dễ gì.
Trà My cứ lật giở từng trang, chỗ nào khó hiểu lại lên mạng tra không thì tìm các bản kế hoạch cũ xem lại. Kim đồng hồ lặng lẽ chuyển động, khi bụng phát ra tiếng kêu òn ọt thì Trà My mới chịu ngẩng đầu lên.
"Mười giờ rồi à? Sao nhanh thế, đã xem được mấy trang đâu!", Trà My gãi đầu than thở.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!