Với sự cảnh cáo mang tính chất nguy hiểm lớn của Hắc Nhật Đông, rất nhanh sau đó ba nữ sinh bạo lực Tiêu Kì Nhiên đã có mặt tại phòng Hiệu trưởng.
Nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai, phong độ. Nhưng chẳng có ánh mắt nữ nhi nào dám dừng lại ở khuôn mặt ấy quá năm giây. Bởi chính đôi mắt băng lãnh của anh ta là con dao sắc bén khiến họ e sợ.
Nếu sớm biết "tảng băng lớn" này là người chống lưng cho Tiêu Kì Nhiên, chắc chắn bọn họ sẽ suy nghĩ lại quyết định đánh hội đồng trút giận trước đó.
"Hmm..." Hắc Nhật Đông hắng giọng.
Anh đưa mắt nhìn lần lượt ba cô gái, điềm đạm hỏi một câu:
"Ai cầm đầu? Bước lên phía trước."
Để tránh trường hợp đùn đẩy trách nhiệm, hai cô bạn trong nhóm đều chủ động lùi ra sau một bước, hòng vạch tội người cầm đầu mọi chuyện, Tô Dược.
Nhìn cảnh bạn bè tốt "thương" nhau, Hắc Nhật Đông liền nhếch mép khinh bỉ. Trong khi đó, người sốc nhất không ai khác ngoài Tô Dược.
Thấy bản thân bị bán đứng, cô ta chỉ ngạc nhiên nhưng không sợ. Trái lại còn cậy quyền thế gia đình có địa vị, mà hiên ngang đối mặt với người đàn ông.
"Nói nghe xem, lý do gì tác động khiến các người dám ra tay với bảo bối của tôi?" Hắc Nhật Đông vẫn thong thả.
Tô Dược cũng kiêu ngạo đáp ngay:
"Vì thấy cô ta chướng mắt. Nam sinh mới vừa vào trường, ả đã lẳng lơ câu dẫn, khiến ai ai cũng ghét, nên bổn tiểu thư mới thay mặt mọi người, ra tay dạy dỗ nó một trận thôi."
Nếu không lầm, thì đây căn bản là một vụ đánh ghen dằn mặt, mà nguyên nhân bắt nguồn nhất định từ nam sinh đã nhắn tin với Tiêu Kì Nhiên trước đó.
Gương mặt người đàn ông vốn đã không vui, giờ nghe xong thông tin đó lại càng bực dọc trong lòng. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thản, tiếp tục cất lời:
"Hóa ra là cóc ghẻ không bằng thiên nga, nên nảy sinh đố kỵ, ngông cuồng ra tay đánh người. Tiếc thật..."
Tô Dược nhíu mày khi nghe Hắc Nhật Đông bảo tiếc.
"Tiếc cái gì chứ?"
Anh nhoẻn cười, điềm đạm đáp:
"Tiếc cho các người, vì đã động nhầm người không nên động."
Tưởng đối phương nghe xong sẽ sợ, trái lại cô ta còn nghênh ngang thách thức:
"Vậy thì sao? Tụi tôi cũng bị đình chỉ rồi, anh còn muốn gì nữa? Hay muốn đánh trả? Nè, tôi nói cho anh biết, Tô Dược này là con gái cưng của Tô Mộng, Chủ tịch tập đoàn Tô thị ở thành phố này đó. Anh dám động tới tôi xem, bảo đảm bổn tiểu thư cho anh chết không chỗ chôn thân."
Thời khắc nghe xong mấy lời đó, Hiệu trưởng và nữ giáo viên chủ nhiệm chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
Là ai không nên động tới ai? Là ai sẽ chết không chỗ chôn thân, đương nhiên họ biết. Chỉ có kẻ ngông cuồng không biết Hắc Nhật Đông là ai, mới dám vênh váo như thế.
Bấy giờ, người đàn ông ấy vẫn tuyệt nhiên im lặng. Chỉ thấy anh thong thả lấy điện thoại ra, thao tác gọi cho ai đó.
"Trong vòng 24 giờ, khiến Tô thị phá sản." Hắc Nhật Đông dùng chất giọng quyền lực đưa ra mệnh lệnh.
Một hành động nhẹ nhàng, liền khiến Tô Dược sợ xanh mặt. Ngay lập tức tự hỏi, người đàn ông này là ai?
"Để xem ai sắp không còn chốn dung thân nào."
Nói xong, Hắc Nhật Đông liền đứng dậy, ung dung đút tay vào túi quần. Nhưng mọi chuyện, vẫn chưa dừng lại ở bấy nhiêu đó.
Anh sải bước tới trước mặt hai cô gái nhát gan kia, trầm giọng để lại một yêu cầu:
"Nhiệm vụ của hai người là tự vồ lấy nhau mà đánh. Nhưng trước tiên phải dạy dỗ người xúi giục mình đi vào sai lầm đã. Nhớ, đánh không thấy máu không được nghỉ. Sau giờ học, sẽ có người đến kiểm tra. Đây, là cơ hội cuối cùng."
Trong từ tốn có chất giọng răn đe, khiến ai ai cũng phải sợ. Nhìn anh ta rời đi, Hiệu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, riêng Tô Dược lại thất thần ngồi bệch xuống nền.
Đó là cái giá phải trả, khi dám động vào người phụ nữ của Hắc Nhật Đông sao?
[...]
Anh xuống phòng y tế, trực tiếp bế Tiêu Kì Nhiên ra về. Lúc nằm trên tay anh, cô vẫn ngạc nhiên, ngây ngô hỏi:
"Chú định đưa em đi đâu?"
"..." Hắc Nhật Đông im lặng không đáp.
Nhìn vẻ mặt gay gắt và cặp chân mày khó chịu chau vào, cô liền biết được người đàn ông này đang không vui.
Nhưng ai làm gì, mà anh không vui? Người gây sự là bọn họ và người bị hại là cô cơ mà?
Nghĩ một hồi lại cảm thấy ấm ức, Tiêu Kì Nhiên bắt đầu chống cự. Cô cựa quậy đòi xuống.
"Chú thả em xuống đi. Em tự đi được, không cần phiền chú quan tâm."
Đáp trả cô nàng, vẫn là gương mặt lãnh băng của người đàn ông. Sự im lặng ấy, khiến cô cảm thấy bản thân không được tôn trọng, nên càng vùng vẫy quyết liệt hơn.
"Bỏ em xuống. Em không cần chú thương hại."
Tiêu Kì Nhiên phản ứng mạnh, Hắc Nhật Đông càng ôm chặt không buông. Kiên định đem "đứa trẻ" to xác này nhét vào xe, cưỡng chế thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó, anh trở về vị trí lái xe của mình, nhanh chóng khởi động máy, đạp ga lao ra đường.
Chứng kiến một màn hậm hực không rõ nguyên nhân của anh, thực tình Tiêu Kì Nhiên vô cùng bực bội.
Cô vừa đau vừa cảm thấy ủy khuất, nên bắt đầu chiến tranh lạnh. Cô không sai, nên không cần phải xin lỗi với bất kì ai.
Ai muốn dỗi, cô cho dỗi.
Để xem, anh dỗi được bao lâu.