"Em không thắc mắc, là ai đã hạ độc anh sao?"
Đột nhiên nhắc lại vấn đề này, sắc mặt Tiêu Kì Nhiên liền chùng xuống hẳn. Bởi dù là ai gây ra, thì thâm tâm cô vẫn nhớ rõ bản thân mình là kẻ gián tiếp đưa tách trà chứa độc đó cho anh.
"Em cứ tưởng, anh cũng sắp xếp chuyện đó chứ..." Cô miễn cưỡng cười gượng, cúi mặt đượm buồn.
"Thuốc ở chỗ em, hạ hay không hạ cũng thuộc quyền quyết định ở em. Anh đâu có cơ hội để dàn dựng." Hắc Nhật Đông từ tốn trả lời.
Cục diện hiện tại càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, Tiêu Kì Nhiên lại là người ôm lấy áy náy, khó xử.
"Vậy tình huống đó, rõ ràng chỉ có em là người đáng nghi ngờ nhất. Chẳng phải, anh cũng nghĩ thế sao?"
"Đúng là lúc đầu anh cho rằng, em tuyệt tình, nhẫn tâm muốn hại anh. Mãi tới khi thuốc hết tác dụng, vài ngày sau khi tỉnh lại anh mới biết hung thủ là ai."
"Thế nên anh mới giúp em thoát khỏi cảnh tù tội?"
Cô nhìn anh, nơi đáy mắt đong đầy mong chờ câu trả lời.
Nhưng khi ấy, Hắc Nhật Đông lại cong môi cười, rồi trực tiếp kéo cô gái ôm vào lòng mình, ôn nhu giải bày:
"Chuyện hạ độc, thật ra là anh muốn đánh cược thử một lần, để biết xem em đối với anh có sâu nặng hay không. Nên dù kết quả có như thế nào, cũng không trách em."
"Thậm chí dù lúc không thể trực tiếp bảo vệ em, anh vẫn cố tình để người của mình ở lại che chở cho em." Tiêu Kì Nhiên hiểu, nên lại giúp anh nói tiếp đoạn sau.
Thật ra, cô đã sớm nhận ra tấm chân tình của anh kể từ khi tận mắt thấy anh bị trúng độc. Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô cũng chẳng biết xoay sở thế nào nên đành xuôi theo biến cố.
Cũng may, phải nói là rất may mắn khi tất cả đều nằm trong dự tính của anh, nếu chẳng may là thật, chắc cô đã sớm tự vẫn thêm lần thứ ba, để giải thoát cho linh hồn lẫn thể xác.
"Thật ra thì, để em ngồi tù cũng nằm trong kế hoạch của anh." Hắc Nhật Đông úp mở tiếp lời.
"Vì sợ Ngô Khinh Cơ sẽ tiếp tục làm hại em. Nhà tù, nơi đáng sợ nhất lại trở thành địa điểm an toàn nhất." Và Tiêu Kì Nhiên lại nhanh chóng nói tiếp vế sau.
Cả hai tâm đầu ý hợp, chỉ cần anh mở màn, cô liền hiểu ý nói luôn đoạn kết. Bầu không khí dần dà hòa hoãn hơn.
"Để em chịu ủy khuất, có giận anh không?" Anh bẹo má cô gái, dịu dàng dò hỏi.
"Không ủy khuất, Nhiên Nhiên đã chẳng còn mạng để ngồi đây nữa rồi. Một kẻ ngạo mạn, tự cho ta đây luôn đúng như em, chắc phải tu mười kiếp, nên kiếp này mới được anh che chở." Trên môi cô gái đã xuất hiện nụ cười.
"Trong mắt em, anh tài giỏi vậy đó sao?" Hắc Nhật Đông cười cười, thật tâm trong lòng đang ngập tràn vui sướng.
"Vâng! Trong mắt em, chú Đông là số một." Tiêu Kì Nhiên giơ ngón cái tán thưởng.
"Em vừa gọi cái gì cơ?" Anh chau mày, ánh mắt xoáy sâu vào cô gái cận kề bên cạnh mình.
Thế là cô nàng liền nhe răng cười nịnh:
"Em bảo Đông Đông đẹp trai."
"Cơ mà nói một hồi, vẫn chưa biết ai là hung thủ hạ độc hại anh nữa đấy. Anh mau nói đi, để em tìm hắn ta, rồi băm ra thành trăm mảnh mới vừa lòng hả dạ, cho cái tội dám âm mưu hãm hại chồng em."
Tiêu Kì Nhiên chuyển chủ đề rất nhanh. Nhìn nét mặt cố tỏ ra ta đây cực kỳ nguy hiểm, mà Hắc Nhật Đông phải bật cười.
"Chồng em là ai vậy? Anh có biết không nhỉ?" Anh ta cố tình chơi trò vờn nhau.
Vừa nói dứt câu, Tiêu Kì Nhiên đã giơ thẳng ngón trỏ chỉ vào mặt anh, rồi nghiêm túc lên tiếng:
"Em không đùa nữa nha. Cũng không đủ kiên nhẫn chơi trò hỏi đáp với anh. Mau nói đi."
"Nói gì bây giờ? Tại em chậm tiêu, chứ là người khác thì không cần nói cũng biết rồi." Người đàn ông lơ đễnh đáp.
Cô lập tức cau mày, nét mặt ngẫm nghĩ đến ngơ ngác, mãi mới nghi hoặc hỏi:
"Anh nói Lưu Diệp bị anh nắm thóp, lẽ nào là cô ta?"
"Thông minh hơn rồi đó." Anh đưa tay xoa đầu cô, cất lời khen ngợi.
"Nhưng cô ta ra tay khi nào chứ?"
"Camera trong phòng ghi lại. Lúc em đi rửa mặt, Lưu Diệp đã xuất hiện và tình cờ nhìn thấy lọ thuốc. Vốn tưởng tách trà của em, nên cô ta nảy sinh ý xấu."
"Vậy thì càng khó hiểu hơn nha. Làm sao cô ta biết đó là thuốc độc được?"
"Lưu Diệp từng học dược, còn tốt nghiệp có bằng cấp hẳn hoi. Chỉ cần nhìn tá dược anh cố tình để lại trên lọ là biết được công dụng.
Vốn muốn hại em, để thành công trở thành vợ anh. Nhưng cô ta không biết rằng, tách trà đó vốn dĩ thuộc về anh. Đến lúc vỡ lẽ, nên đành xuôi theo tình huống, ghán ghép tội danh giết người cho em, vì em là người cuối cùng tiếp xúc với anh, trà cũng do em mang tới.
Lúc thấy anh xuất hiện, cô ta dường như chết đứng vì sợ. Bởi có bằng chứng cô ta hạ độc, nên Lưu Diệp buộc phải nghe lời anh. Việc tống một người vào tù, đối với anh dễ như trở bàn tay vậy, nên cô ta rất sợ. Sau khi xem xét, thấy cô ta có khả năng làm được việc nên anh giữ lại."
Chân tướng đã rõ, Tiêu Kì Nhiên cũng nhẹ lòng hẳn đi. Cô cảm thấy thật hạnh phúc, vì mọi bão giông vừa qua luôn có anh che chở.
Chủ động ôm anh âu yếm, cô khẽ nói:
"Nếu anh không mượn Lưu Diệp đả kích em, thì em vẫn sẽ quyết tâm theo đuổi anh đến cùng. Chỉ có như vậy, em mới có thể bù đắp lại cho anh."
Suy cho cùng, trải qua bao sóng gió, Tiêu Kì Nhiên cũng đã học được rất nhiều điều đáng quý. Tin chắc rằng, tương lai cô sẽ là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhạy bén, trừ những lúc bên anh và được xem như công chúa.
Âu cũng vì yêu đúng người, căn bản chả cần lớn.
"Nhưng anh định giải quyết Lưu Diệp thế nào? Cứ vậy bỏ qua cho dã tâm của cô ta thật sao?"