"Anh...anh muốn làm gì?"
"Làm gì hả? Tôi phải hỏi em đang muốn làm gì mới đúng chứ? Em định chạy đi đâu, hửm?" Hắc Nhật Đông cong môi cười ma mị, nụ cười ám hiệu cho sự nguy hiểm mang tên chiếm hữu sẽ ập tới.
"Quả nhiên những gì tôi nghe được về anh không sai một chút nào. Anh là đồ khốn, mau thả tôi ra."
Không những trở nên khó gần, cọc tính, mà Tiêu Kì Nhiên còn hắc hóa thêm cái miệng đáng yêu thành miệng hỗn. Trừng mắt mắng người không chút kiêng dè, trái lại càng làm Hắc Nhật Đông cảm thấy thú vị bội phần.
Anh thật muốn biết, kẻ nào đã biến "mèo con" của anh thành bộ dạng như sư tử thế này.
"Em đã không còn nhớ gì về khoảng thời gian mười năm sống bên tôi sao, Tiêu Kì Nhiên?"
Bỗng nhiên cô nhếch môi khi nghe được câu hỏi ấy, rồi khinh khỉnh đáp trả:
"Mười năm bị giam cầm thì có gì đáng nhớ chứ?"
"Tôi đã giam cầm em sao?" Hắc Nhật Đông hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Chẳng phải anh cũng đang làm điều đó với tôi sao? Hà tất phải giả vờ dò xét." Tiêu Kì Nhiên khinh bỉ trả lời.
"Phải! Tôi sẽ mãi mãi giam cầm em trong trái tim tôi. Từ giờ, một khắc em cũng đừng hòng rời khỏi đây, cho tới khi..." Âm giọng của người đàn ông hạ thấp xuống, trầm lạnh đến mức khó đoán được ngụ ý bên trong.
Anh cũng chỉ nói tới đó, thì ngừng lại và bắt đầu đưa mặt cúi xuống gần vùng cổ gợi cảm của cô gái. Hơi thở nóng lập tức phả vào da thịt, khiến Tiêu Kì Nhiên rùng mình.
Cô muốn thoát khỏi anh ta, nhưng hai tay đã bị ấn chặt xuống giường, sau tất cả cũng chỉ vùng vẫy trong bất lực.
Ở giây phút gần kề, cả hai đều mơ hồ cảm nhận được mùi hương trên cơ thể đối phương. Hương thơm trên người Hắc Nhật Đông, khiến Tiêu Kì Nhiên chợt cảm thấy quen thuộc, mông lung nhận định dường như đã từng rất nhiều lần ngửi thấy, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Trong khi đó, người đàn ông đã ngang nhiên cắn vào cổ cô. Nói cắn, nhưng thật ra anh ta đang hôn, chỉ là nụ hôn có chút mạnh bạo, lực mút quá chặt khiến Tiêu Kì Nhiên nhất thời hoảng loạn, ra sức chống cự.
Dẫu vậy, Hắc Nhật Đông cũng không có ý định sẽ dừng lại. Hài lòng để lại một dấu hôn đỏ chót trên chiếc cổ thơm tho, trắng mịn ấy, anh lại dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô, trầm khẽ cất lời:
"Ngoan nào! Chú sẽ không làm em đau."
Cách xưng hô ấy, hoàn cảnh này, vô tình khiến Tiêu Kì Nhiên ngây người vì lại thấy nó quen thuộc. Nhưng đối phương đã không cho cô cơ hội nghĩ ngợi sâu xa thêm nữa, anh trực tiếp đưa môi tới khóa chặt môi cô, quyết định khai mở màn dạo đầu ân ái.
Đôi bàn tay vô thức cuộn chặt thành nắm đấm vì hành vi cưỡng đoạt đột ngột của người đàn ông. Hô hấp của cô đang bị xâm lấn và dần dần vơi cạn.
Nơi vành môi bị mút liên hồi tới mức nhận ra đau rát, nhưng anh ta cứ si mê không muốn dừng. Mỗi lúc càng điên cuồng, thấy cô nghiến chặt răng chống đối, anh lại dứt khoát cắn vào môi cô đếnmức chảy máu, mà Tiêu Kì Nhiên vì đau nên buộc lòng phải lơ là chuyện phòng bị.
Hắc Nhật Đông lại nhân cơ hội đó đưa lưỡi tiến vào khoang miệng, nghiễm nhiên ma sát đến từng ngóc ngách, luồng lách không sót chỗ nào, cả tuyến dư vị cũng bị anh ta thâu tóm.
Có lẽ, đó là cách anh trút giận vì sự bỏ đi của cô vào đêm ấy. Anh cũng sai, khi nhất thời nổi giận với cô, nhưng đến một câu nặng lời anh còn chưa dám nói, vậy mà cô đành lòng bỏ anh biền biệt mấy tháng trời, bắt anh sống trong dằn vặt, nhớ nhung.
Ngày gặp lại nhau, cô lại xem anh như kẻ thù, cầm dao đâm thẳng vào ngực anh, dùng cặp mắt xa lạ, oán trách nhìn anh, nhưng điều khiến anh phẫn nộ nhất, là cô vẫn muốn rời khỏi anh.
Hắc Nhật Đông thật muốn biết, rốt cuộc anh đã làm gì sai để phải gánh lấy hậu quả này chứ?
Anh biết, hôn bao nhiêu cũng không đủ. Anh phải làm nhiều hơn thế nữa, bởi vì anh thật sự rất nhớ cô. Anh không nỡ làm cô đau, dù chỉ là một chút. Nhưng cô đã vô tình khiến anh đau lòng, đau cả thân xác.
Và nụ hôn ấy chỉ dừng lại, khi cô sắp ngất xỉu vì hô hấp không lưu thông.
Tiêu Kì Nhiên nằm đó, ra sức hít lấy không khí để ổn định lại hơi thở. Nhưng Hắc Nhật Đông sẽ không cho cô cơ hội giải lao quá lâu.
Anh nhìn cô, đôi con ngươi đã tràn đầy dục họng. Nó báo hiệu rằng anh sẽ không dừng, khi chưa đạt được mục đích.
Cô đang thấy, anh đưa mắt càn quét trên thân thể mình, rồi bất giác nhoẻn cười.
"Tôi nhớ, em từng nói không thích mặc váy quá bó sát cơ thể. Nhưng chiếc váy này, lại đi ngược với sở thích của em. Nói xem, ai đã chuẩn bị nó cho em?"
Hắc Nhật Đông lại bộc phát bản tính ghen tuông. Vì tối nay, anh gặp cô đi cùng người khác, mà ăn mặc gợi cảm, hở trước hở sau thế này, đương nhiên khiến anh không vừa mắt.
Trong khi đó, Tiêu Kì Nhiên thấy anh quá cuồng bạo, thì lại sợ làm liên lụy tới Ngô Khinh Cơ, nên đã chọn cách không trả lời, mà hỏi ngược lại đối phương:
"Tôi thích gì, anh biết chắc tới vậy sao?"