Hạo Thần nhìn cô chằm chằm như thể sinh vật lạ, cái nhìn của anh khiến Thiên Di mất tự nhiên hẳn.
- “Được rồi, không cần phải nhìn em như vậy đâu. Chỉ là em thấy anh thực sự đang có việc gấp nên mới bảo anh đi, không cần lo cho em, chẳng phải có tài xế của anh ở đây sao, bảo anh ấy đưa em về là được”
Hạo Thần nở một nụ cười, cất giọng đầy châm biếm:
- “Ai mà tin được là em sẽ không trốn nữa chứ? Em lúc nào cũng thích biến mất không thông báo mà!”
Thiên Di khẽ nhăn mặt, tên này ăn trúng gì à? Sao tự nhiên lại tỏ thái độ với cô vậy? Thề có trời là trừ việc bỏ đi ngay tại bàn ăn hôm nay, cô chẳng làm gì có lỗi với Hạo Thần cả!
- “Được rồi, em không muốn tranh cãi với anh. Nếu anh cảm thấy công việc không quan trọng thì mau về nhà đi, em mệt rồi”
Nói xong, cô liền xoay người lách qua anh. Hạo Thần nhận ra thái độ của mình với cô quả thật không tốt, mỗi lần đụng tới cô gái này là anh rối hết lên cả, bây giờ ngay cả việc nghĩ xem mình phải nói gì, cũng khiến anh gặp khó khăn. Hạo Thần liền bước đi ngay phía sau Thiên Di. Cô đã mở cửa xe ngồi vào bên trong sẵn.
Hạo Thần không nhìn ra được cô có đang tức giận hay không, liền lên phía trước bảo tài xế:
- “Đưa phu nhân về an toàn, nhớ là không ghé bất kì đâu cả, về thẳng khách sạn giùm tôi”
- “Vâng, thưa ông”
Ngay khi chiếc xe chở Thiên Di rời bánh, có một người đàn ông lạ mặt tiến lại gần Hạo Thần bảo:
- “Cậu có biết cô gái đó là ai không? Cô ta không phải là người tầm thường đâu”. Truyện Mạt Thế
Hạo Thần quay sang liếc người đàn ông đó. Người đàn ông với vẻ ngoài ngoài 40 tuổi, phong thái vô cùng đĩnh đạc, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác khó chịu khi đứng chung. Hạo Thần không hề quen biết người đàn ông này, nhưng có vẻ như ông ta đang muốn bắt chuyện với anh.
- “Ông quen vợ tôi sao?”
Vẻ mặt người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng cười bảo:
- “Quen, quen chứ, quen thân là đằng khác. Một trong những đối tác làm ăn cũ của tôi, nhưng làm ăn ở lĩnh vực nào, thì chắc là về hỏi vợ cậu sẽ rõ”
- “Vợ tôi hiện vẫn còn đang đi học, làm sao lại có đối tác làm ăn ở đây chứ?”
Người đàn ông lạ mặt bật cười. Tay ông ta châm một điếu thuốc lá lên gần miệng, đôi mắt của người đàn ông ánh lên một tia thù hận.
- “Học sao? E là trình độ của cô ta đủ để dạy lại cậu nữa kìa? Nói cho cậu biết, cô vợ nhỏ của cậu, là người không hề đơn giản chút nào. Tôi chỉ có thể nói với cậu mấy lời vô nghĩa như vậy thôi, biết tại sao không?”
Người đàn ông tiến sát lại gần Hạo Thần, nhét điếu thuốc đang hút dở của ông ta vào tay anh.
- “Vì cô ta dám điều động cả một tổ chức để giết bất cứ kẻ nào ngáng đường cô ta đấy. Cẩn thận đi, vì ai mà biết, cậu lại là nạn nhân tiếp theo thì sao?”
Nói rồi ông ta lại bật cười một lần nữa, rồi quay đầu bỏ đi. Hạo Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông ta, khẽ nheo mắt.
- “Ông chủ, chúng ta sắp trễ rồi, có người đang đợi chúng ta”
- “Cậu sai người điều tra người đàn ông đó cho tôi. Tôi muốn có tất cả thông tin của gã chậm nhất là vào sáng mai. Tuyệt đối không bỏ sót bất kì thông tin gì, nhất là những thông tin liên quan đến mối quan hệ giữa hắn và vợ tôi. Nếu cần thiết thì chi tiền bao nhiêu cũng được, nhất định phải điều tra ra người đàn ông đó là ai”
- “Vâng, thưa ông”
Ngay khi vừa ngồi vào xe, Hạo Thần ngay lập tức gọi điện cho Lãnh Ngạo.
- “Có chuyện gì vậy? Tôi đã bảo cậu tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện tôi đang ở đây rồi mà. Làm sao cậu lại sắp xếp một cuộc họp để lão ta sang đây gặp tôi vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Lãnh Ngạo lười biếng nhấc ly rượu đưa lên môi.
- “Là chính lão ta điều tra ra được cậu đang ở Đức đó chứ, đâu phải lỗi của tôi. Lão ta còn bảo có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cậu, nên tôi mới cố gắng sắp xếp để lão gặp cậu giờ này”
Hạo Thần nhăn mặt, với cái đà này nhăn mặt này thì không sớm hay muộn, anh cũng sẽ già trước tuổi mất.
- “Lão ta có bảo quan trọng là chuyện gì không? Nếu là bàn bạc hợp tác thì gọi điện trực tiếp cho tôi vẫn được mà”
- “Tôi thấy lão ta chẳng có nhã hứng gì gọi là muốn hợp tác bàn bạc với ta cả. Mà thôi, dù sao thì cậu cũng phải gặp lão, cứ ngồi nghe thử xem lão muốn nói gì. Không chừng lão ta tò mò về tên người yêu cũ của cô tình nhân bé nhỏ hiện tại, nên mới muốn gặp cậu. Phải rồi, khả năng này rất cao đó”
Nói rồi Lãnh Ngọc bật cười lớn trong điện thoại. Hạo Thần chẳng muốn nghe cậu ta lảm nhảm thêm nên cũng cúp máy. Chiếc xe nhanh chóng dừng tại một trong những quán bar náo nhiệt nhất ở Đức. Ngay khi bước vào trong, Hạo Thần đã được nhân viên bước ra tiếp đón chu đáo, rồi dẫn anh vào sâu bên trong một căn phòng nhỏ. Ngay khi cánh cửa mở ra, bên trong căn phòng không chỉ có lão già Mạch Tín - ông trùm ma tuý ở Thái Lan, mà kế bên ông ta còn là một người phụ nữ vô cùng quen thuộc mà anh từng đem lòng thương yêu - Doãn Thanh Khê.