Thiên Di thầm mắng trong đầu, 'hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy, trời còn chưa tối mà đã gặp phải Diêm Vương lão bà rồi?". Thiên Di cũng chẳng muốn phải gây chuyện với người phụ nữ này làm gì, ngay khi cô vừa định bước ra khỏi sân nhà thì đã nghe thấy giọng nói chanh chua quen thuộc, xem ra bà ta đã để ý cô từ nãy đến giờ:
- "Chưa vào tới cửa nhà mà đã thật sự tưởng rằng mình là thiếu phu nhân của nhà họ Trần à? Mà cũng phải, gia đình chúng tôi không tiếp đón nổi loại con dâu như cô, chưa vào tới cửa mà đã xem người khác không ra gì rồi, đúng là thiếu dạy dỗ"
- "Thật tiếc quá, Trần phu nhân nếu ngày xưa gia nhập showbiz thì chắc bây giờ đã là một diễn viên hài gạo cội rồi, mấy lời mà dì nói ra thiệt khiến người ta vừa cảm thấy vô nghĩa, nhưng lại có chút buồn cười"
Nếu người đàn bà độc mồm này đã không có ý định bỏ qua cho cô, thì cô cũng không ngại mà phục vụ bà ta diễn vở hài này. Mặt Trần phu nhân lúc này đã biến mất đi cái vẻ cao ngạo vừa nãy, con ranh này sau bao năm mà vẫn dám cãi lại bà, xem ra đúng là cái thứ thiếu dạy dỗ mà.
- "Hừm, tôi tưởng mình đã nói với cô vài năm trước rồi mà, sao cô vẫn cứ bám lấy con trai tôi không buông vậy?"
- "A dì à, không ấy dì thử khuyên bảo con trai dì xem, bảo anh ta buông tha cho tôi đi. Còn tưởng rằng con trai của mình là người cao cao tại thượng à, rõ ràng là một tên lưu manh không thèm nói lý lẽ mà, dì còn ngồi ở đây quá quắt làm cái gì? Nếu không tin, dì có thể trực tiếp nói chuyện với con trai bảo bối của mình, hỏi xem là tôi muốn kết hôn hay là anh ta! Hiện tại tôi vẫn còn đang tôn trọng dì nên mới gọi một tiếng 'dì', đừng để tôi phải sửa lời lại, gọi dì là 'lão bà', dì thấy sao hả?"
- "Mày...mày dám ăn nói với tao thế à? Ít nhiều gì tao cũng là bậc trưởng bối trong nhà, nhìn xem Âu Minh là ai mà lại có đứa con gái hỗn láo như mày chứ? Cũng phải, mày rõ ràng là con của tiện nhân cướp chồng người khác, đúng là gene bẩm sinh có từ trong máu mà"
Giọng của Trần phu nhân lớn đến nỗi Thiên Di thấy có thể làm vỡ hết mấy ô kính ở đây, nhưng cô không vội mà nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trần phu nhân rồi thẳng tay hạ một cú tát đau điếng xuống mặt bà ta. Trần phu nhân té xuống chiếc ghế sofa sau lưng, má bà ta ửng đỏ 5 đầu ngón tay của Thiên Di. Bà ta ôm mặt, ngỡ ngàng nhìn Thiên Di, không ngờ cô vậy mà lại ra tay tát bà ta. Thiên Di mỉm cười vui vẻ, sớm biết đánh người này thoải mái đến như vậy, cô sẽ không nhịn đến bây giờ.
- "Tôi dường như đã cảnh báo dì nhưng dường như dì cố tình không nghe thấy thì phải? Dì là bậc trưởng bối, nhưng lại không khiến người khác phải kính trọng tí nào. Trước đây hay là bây giờ cũng vậy, tôi không dễ để dì ức hiếp đâu. Nếu dì còn dám đụng đến mẹ tôi một lần nữa, thì lần sau sẽ không chỉ là cái tát này thôi đâu"
Nói rồi Thiên Di lôi trong giỏ ra một xấp tiền, để lên chiếc bàn trước mặt Trần phu nhân rồi bảo:
- "Thật xin lỗi, nếu dì nghĩ tôi vì chút tiền của mấy người mà muốn làm Trần thiếu phu nhân thì nhầm rồi, vì tiền của tôi hiện giờ đủ để thuê người xử lý cả gia đình dì biến mất không một dấu vết đấy"
Rồi cô tiến lại gần trước mặt bà ta, Trần phu nhân lúc này sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cũng đủ để nghe lời thì thầm của Thiên Di:
- Chẳng phải dì muốn biết mục đích tôi cưới Hạo Thần à? Đương nhiên là để khiến anh ta phải đau khổ, khiến gia đình mấy người phải tan nát rồi. Ai bảo các người thân thiết với Âu Minh như vậy, vậy thì chuẩn bị làm miếng lót đường cho ông ta đi! Nếu như dì dám đi mách lẻo chuyện ngày hôm nay thì trực tiếp kêu con trai dì đến nhặt xác đi, vì dì sẽ là người đầu tiên mở màn cho buổi tiệc của tôi đấy"
Giọng Trần phu nhân run run, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nhìn Thiên Di:
- "Mày... mày rõ ràng là ác quỷ mà! Mày tính làm gì con trai tao hả? Tao cảnh báo, mày không được phép đụng vào nó!"
- "Điều đó còn tùy thuộc vào thái độ của dì đấy, nếu dì dám tìm cách đối phó tôi, tôi sẽ không ngại mà bày chiêu đối phó với con trai dì đâu. Giờ thì về đi, đừng để tôi phải mỏi mắt mỏi tay thêm nữa"
Nói rồi cô lớn tiếng gọi dì Hà:
- "Dì Hà, Trần phu nhân bảo bà ấy mệt, cần được về nhà nghỉ ngơi, phiền dì gọi tài xế đưa bà ấy về giúp cháu"
Trần phu nhân trong lòng vẫn ngập tràn sợ hãi, khi đứng lên suýt ngã xuống ghế mấy lần, phải đợi dì Hà đỡ thì mới đi được. Thiên Di rót một cốc nước lọc, thong thả ngồi uống. Ngay khi dì Hà vừa bước vào đã nghe thấy cô hỏi:
- "Từ nãy đến giờ, dì chưa thấy gì hết đúng không ạ?"
Dì Hà đã lớn tuổi, sớm đã nhìn thấu mọi việc thì làm gì nghe không hiểu câu hỏi của cô:
- "Nãy giờ dì ở trong bếp bận nấu ăn, hoàn toàn không biết gì cả"
- "Cám ơn dì Hà"