* Từ khúc này mình sẽ đổi cách xưng hô của Hạo Thần và Thiên Di nha
——————————
Minh San dường như cũng nhận ra sự hiện diện của Thiên Di, bỗng nhiên trên mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh ngạc: Hạo Thần bước đến bên cạnh Âu Thiên Di rồi nắm tay cô ngồi vào bàn ăn. Thiên Di cố tình chọn chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ đối diện với Âu Minh San. Từ đây, cô có thể thấy rõ Minh San, lại còn có thể lợi dụng Hạo Thần để chọc tức cô ta, quả là ‘một mũi tên trúng hai con nhạn’ mà!
- “Hình như đối diện là vị hôn thê bị anh bỏ rơi thì phải?”
- “Minh San không phải là hôn thê của anh, chính xác hơn là em gái của vợ anh”
Thiên Di làm bộ cảm thán:
- “Ồ, cũng đúng thật”
Hạo Thần gắp đồ ăn ở trên bàn vào chén cho Thiên Di. Thông thường, Thiên Di sẽ tránh ngay lập tức, nhưng hôm nay vì để chọc tức Minh San mà cô ngoan ngoãn ngồi yên như con mèo, để mặc Hạo Thần chăm sóc. Mà Hạo Thần cũng biết điều đó nên rất ra sức phối hợp với cô.
Âu Minh San nhìn thấy cảnh tượng hai người vui vẻ mà gai cả mắt. 4 năm trước, cô ta cứ nghĩ chỉ cần đưa hết cổ phần cho Âu Thiên Di thì coi như đã xong, nhất định Thiên Di sẽ không bao giờ chen chân vào giữa cô ta và Hạo Thần nữa. Mấy hôm trước thấy báo chí đăng tin, Minh San một mực không tin, chỉ nghĩ là Thiên Di giở trò, không ngờ lại là sự thật. Đúng là ngu ngốc mà! Cô ta không có được Hạo Thần, mà ngay cả cổ phần của Âu thị cũng mất sạch vào tay Thiên Di.
Mấy người bạn đi cùng Minh San cũng thấy cảnh tượng đó thì lên tiếng:
- “Hình như là Hạo Thần thì phải? Lại còn đi cùng Âu Thiên Di - chị gái của cậu kìa. Nghe bảo họ đã là vợ chồng”
Âu Minh San liếc mắt cảnh cáo những cô bạn của mình im miệng lại, rồi tức giận bảo:
- “Cô ta không phải là chị của mình. Cùng lắm cùng chỉ là cái đứa ‘khố rách áo ôm’, vô tình được ba mình nhận nuôi thôi. Cô ta không có quan hệ huyết thống gì với Âu gia cả”
- “Thôi đi, dù Âu gia công bố cô ta là con gái nuôi, trong giới tụi mình có ai không biết Âu Thiên Di là chị em cùng cha khác mẹ với cậu đâu? Cậu còn giả vờ làm gì trước mặt tụi mình? Cô ta thật sự là có quan hệ huyết thống với Âu gia đấy!”
Cô gái đó nói xong thì nở một nụ cười khinh bỉ, những người khác nghe thấy vậy cũng bật cười theo phụ hoạ. Âu Minh San tức giận nhưng không thể làm gì được, dù sao bọn họ đều là tiểu thư của những gia đình quyền quý, cho dù chơi với nhau không thật lòng thì cũng không thể để người khác biết được. Minh San đứng lên khỏi bàn ăn:
- “Mình đi qua bên kia ngồi cùng Thần. Các cậu cứ ăn đi, không cần chờ mình”
Nói rồi Minh San tiến thẳng đến bàn của Thiên Di và Hạo Thần đang ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Hạo Thần thấy vậy lập tức lên tiếng:
- “Bàn này vẫn còn nhiều chỗ trống. Em cứ tuỳ tiện lựa một chỗ ngồi vào là được, anh không thích ngồi kế người khác khi dùng bữa!”
Minh San vẫn giữ gương mặt ngây thơ xinh đẹp nhìn Hạo Thần, còn vui vẻ cười bảo:
- “Chị Thiên Di cũng ngồi kế anh nên em mới nghĩ là không sao. Nếu vậy, em và chị sẽ ngồi đối diện vậy”
- “Không cần, cô ấy là vợ anh nên ngồi kế bên anh là chuyện hiển nhiên. Em hiểu ý anh chứ?”
Cô ta làm sao không hiểu? Ý anh là vì Thiên Di là vợ nên có thể ngồi đó, còn Minh San thì phải đi ra chỗ khác. Dù trong lòng hậm hực nhưng Minh San vẫn giữ thái độ vui vẻ chuyển chỗ ngồi. Thiên Di thấy tình cảnh này thì thầm cười, cô còn chưa gây chuyện mà không khí đã tràn ngập mùi chiến đấu rồi. Hạo Thần quả thật không tệ, ít nhất anh ta rất biết cách bảo vệ cô trước mặt người khác, điểm này cô tuyệt đối hài lòng.
- “Thần, anh thật sự lấy chị ấy sao? Nhưng tay hai người đâu có đeo nhẫn, liệu rằng đây chỉ là chiêu trò hợp tác của hai người thôi đúng không?”
Minh San đã tinh ý phát hiện tay của Thiên Di và Hạo Thần đều trống không nên lập tức nghi ngờ đây chỉ là một vở kịch. Thấy cô ta đang khấp khởi vui sướng, Thiên Di quyết không để cô ta toại nguyện:
- “Do anh chị quyết định sẽ chính thức trao nhẫn vào hôm tổ chức lễ cưới luôn, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn”
- “Nhưng đính hôn thì ít nhất cũng phải có nhẫn cầu hôn chứ? Em là em gái của chị mà, chị cứ nói thật với em là được, không cần phải nói dối làm gì! Phải không Thần?”
- “Không ngờ em lại cổ lỗ sĩ đến như vậy. Lên giường rồi thì có được tính là có nhẫn đính hôn rồi không? Chắc là không rồi, vì nó còn chắc chắn hơn cả mấy chiếc nhẫn nữa kìa. Anh nói xem có đúng vậy không?”
Hạo Thần cưng chiều nhìn Thiên Di, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bảo:
- “Em nói gì cũng đều là sự thật”
Minh San lúc này lại rươm rướm nước mắt, giọng cô ta ngọt ngào đáng thương bảo:
- “Thần, vậy còn chuyện của anh và em, chuyện của cả hai gia đình thì sao?”
- “Tốt nhất em nên sửa lại cách xưng hô của mình. Thần - cái tên thân mật này chỉ có mình chị được gọi. Dù sao anh ấy bây giờ cũng là anh rể của em, với tư cách là em vợ, em nên gọi một tiếng anh rể hoặc anh Hạo Thần”
- “Nhưng đó giờ em vẫn gọi anh ấy là Thần, anh ấy đều không có ý kiến gì”
Hạo Thần liền lên tiếng:
- “Bây giờ đã khác rồi. Dù sao hiện tại anh đã là anh rể của em, là chồng của Thiên Di, em nên xưng hô cho phù hợp với vị trí của hai bên. Về chuyện giữa anh và em, anh nghĩ mình đã nói rất rõ ràng vào 4 năm trước rồi, là tự em luôn cố chấp trong chuyện này. Anh càng không muốn đem mối quan hệ thân thiết giữa gia đình chúng ta vào chuyện này. Bọn anh còn có việc phải đi trước, em cứ từ từ dùng bữa”
Hạo Thần nắm tay Thiên Di kéo cô ra khỏi nhà hàng, bỏ lại Âu Minh San cùng đôi mắt uất hận phía sau đang nhìn theo hai người. Âu Thiên Di, cô được lắm, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.