Tiểu Hành Tinh Di LăngTừ lúc Kim Quang Thiện nghe Ngụy Vô Tiện nói muốn bán Âm Hổ Phù cho cái viên cầu kia thì cả người không ổn. Hai mắt hán dán vào người Ngụy Vô Tiện, nhìn tên kia như không chút nghĩ ngợi tùy tiện vươn tay quăng Trần Tình cùng Âm Hổ Phù vào trong tủ rồi cút ra ngoài. Lúc đó, Kim Quang Thiện quả thật hận không chui vào thủy kính trên trời kia mà cướp lấy mấy cái bảo bối mà hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm được.
Ngươi nguyện ý lấy Âm Hổ Phù đổi cho một mạch người nhà Ôn Tình được bình an thì sao ngươi không nói sớm đi??!! Bên kia không phải cũng chỉ là năm mươi cái mạng già, phụ nữ, trẻ con vô dụng thôi sao??!! Cái tên quỷ con Giang Trừng kia sao không kêu ngươi đi tìm ta??!!
Kim Quang Thiện quả thực hối hận tới quặn cả ruột. Tuy rằng bản thân hắn cũng hiểu là đối với tâm tính của hắn thì ngay cả Âm Hổ Phù kia cũng chưa chắc khiến cho hắn đáp ứng yêu cầu của Ngụy Vô Tiện mà buông tha năm mươi cái mạng quèn. Rốt cuộc thì cả cái Huyền Môn Bách Gia vẫn là mấy thằng ngốc dễ lừa. Trong cả ngàn người đó cũng chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện là nhìn ra dã tâm của hắn. Vậy sao hắn có thể dễ dàng buông tha? Nhưng mà hắn cũng không nhịn được mà nghĩ... nếu như là!
Chỉ một chút khả năng đó thôi, quả thực là tra tấn hắn tới đau bụng, đau đầu, đau gan, đau tim, đau ruột. Đau cả người từ trên xuống, từ dưới lên. Đau lòng tới nỗi một đám vô số kể mỹ nhân một thân quần áo rách, lõa lồ tay chân, nhan nhản tung tăng bên đường cũng không làm hắn động tâm nổi.
Tất cả những người khác cũng kinh ngạc vô cùng. Sau một trận Xạ Nhật Chi Chinh oanh oanh liệt liệt, còn ai không biết đến thượng kính pháp bảo hùng mạnh nhất Tu Chân Giới trong tay Ngụy Vô Tiện chính là độc nhất vô song Âm Hổ Phù? Hắn như vậy mà muốn đem Âm hổ Phù đi bán??!
Mà ngay sau đó còn phát sinh một chuyện còn kinh ngạc hơn --- Ngụy Vô Tiện đem cả một quả đầu tóc dài hai mươi năm của hắn... cắt tới còn ngắn bằng lóng tay!!
"Thân thể, tóc, da là cha mẹ cho. Không thể làm tổn hại được! Ngụy Vô Tiện nghĩ gì mà dám cắt tóc hắn ngắn đến như vậy?"
"Đây là.... Hắn muốn xuất gia sao?"
"Nhung mà hình như cũng không giống như muốn làm hòa thượng đâu. Ngươi xem, hắn còn để lại một lóng."
"Hắn muốn ra ngoài!"
"Bộ dáng Dị Giới trông sẽ như thế nào?"
"Trời đất ơi!! Đàn bà ăn mặc như vậy mà dám ra đường a?"
"Không biết xấu hổ!!!"
"Mau nhắm mắt lại!!"
"Cúi đầu! Cúi đầu xuống hết cho ta!!"
...
Ở trên Loạn Táng Cương, Ôn Tình lau nước mắt, rồi cho Ôn Ninh dọn mấy cái ghế dựa ra.
Lam Vong Cơ lắc đầu, đứng yên tại chỗ. Hắn hỏi: "Ngụy Anh nói những cái đó..."
"Đều là sự thật!"
["Mổ đan... có đau không?"
"Cái gi?"
Lam Vong Cơ nói: "Mổ đan, sẽ đau."
"Nếu ta nói không đau, Lam công tử cũng không tin."
Lam Vong Cơ nói: "Ta đã nghĩ ngươi sẽ có biện pháp."
"Trước khi lên núi, ta đã làm rất nhiều loại thuốc gây tê, gây mê, cũng muốn giảm bớt đau đớn trong lúc mổ đan. Nhưng mà sau đó thì ta phát hiện ra, mấy cái thuốc đó, căn bản là không dùng được. Bởi vì nếu mổ Kim Đan, trong thời điểm chia lìa mà chính chủ của Kim Đan trong trạng thái mê màng thì sẽ gây ảnh hưởng tới Kim Đan, khó có thể bảo đảm nó sẽ không tiêu tan, hoặc là khi nào sẽ tiêu tan."
Lam Vong Cơ nói: "... Cho nên?"
"Cho nên, người mổ đan... nhất định là phải tỉnh táo."
Nhất định là phải tỉnh táo, nhìn đến từng mạch, từng mạch linh mạch gắn liền với Kim Đan của mình bị bóc ra khỏi cơ thể, cảm nhận được linh lực đang chảy mãnh liệt qua cơ thể minh chậm dần, chậm dần, rồi dừng chảy, biến thành một vũng nước tù không một gợn sóng.
Một lúc lâu sau, giọng của Lam Vong Cơ mới vang lên lần nữa, hơi khàn khàn, dương như còn có chút run rẩy" "Vẫn luôn tỉnh?"
"Hoàn toàn tỉnh táo chịu đựng qua hai ngày một đêm."
Lam Vong Cơ nói: "Lúc ấy, các ngươi nắm chắc mấy phần?"
"Trên dưới năm phần."
"Năm phần." Lam Vong Cơ hít một hơi thật sâu, lắc đầu, lại nói: "... Năm phần."
"Rốt cuộc, từ trước tới giờ chưa có một người nào dám thử qua đổi đan thuật. Tuy rằng trước kia ta cũng có viết ra một cái nghiên cứu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lý thuyết thôi. Căn bản là không một ai dám đứng ra thử nghiệm. Cho nên lý thuyết vẫn chỉ là lý thuyết. Các tiền bối ai cũng nói rằng đầu óc ta kỳ lạ. Hơn nữa, y thuật này cũng không có tính hữu dụng. Ai cũng biết là không có kẻ nào dám nguyện ý đem chính Kim Đan của mình mổ cho người khác. Bởi vì như vậy thì chính bản thân mình sẽ trở thành phế nhân, sẽ vĩnh viên không leo được tới đỉnh cao chân tu. Cho nên lúc Ngụy Vô Tiện tìm đến ta, ta căn bản là không đồng ý. Ta đã cảnh cáo hắn. Lý thuyết vẫn là lý thuyết. Hiện thực là hiện thực. Ta không có khả năng chắc chắn hơn phân nửa."
"Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lỳ lợm quấn lấy ta năn nỉ, ỉ ôi. Hắn nói năm phần cũng tốt, cũng là một nửa cơ hội. Cho dù là không thành công, hắn trở thành phế nhân không có Kim Đan, hắn vẫn sẽ tìm ra đường đi cho bản thân mình. Nhưng Giang Vãn Ngâm thì không thể. Kẻ này quá tự cao, quá chú trọng tới việc được mất. Tu vi chính là tính mạng của hắn. Nếu chỉ có thể làm một kẻ tầm thường thì đời này của hắn chính là xong rồi."]
Lam Vong Cơ nắm Tị Trần chặt tới mức hoa văn trên vỏ kiếm hằn vào lòng bàn tày. Hai vành mắt Ôn Nhu lúc này đã đỏ hồng rưng rưng, dường như là lúc này mới thấy rõ biểu tình đau khổ không nói nên lời trên mặt Lam Vong Cơ. Bỗng dưng động lòng, nàng xoay người vào Phục Ma Động đem ra một thanh bội kiếm.
"Đây là bội kiếm của Ngụy Vô Tiện. Xin Hàm Quang Quân giữ giúp."
Lam Vong Cơ nhận Tùy Tiện, đem nó treo bên cạnh Tị Trần. Hai thanh kiếm, một trắng một đen, tựa vào nhau trông rất hài hòa.
Hắn đang cúi đầu, thực nhẹ nhàng mân mê vuốt thân Tùy Tiện thì nghe Ôn Tình quát lớn: "Ôn Ninh! Nhắm mắt lại! Không được nhìn!"