Ngụy Vô Tiện cũng không biết câu nói vô tâm đó của hắn lại lần nữa trêu chọc ai đó đến tiếng lòng thổn thức không xong. Hắn chỉ chuyên tâm lên mạng tra xét kiến thức phổ thông về việc nuôi mèo, rồi lại đặt đơn mua đồ ăn cho mèo con, chậu cát cho mèo, mấy món đồ chơi, đồ dùng cho mèo. Rồi ngay đêm đó liền biến phòng khách thành chỗ ngủ cho bạn cùng nhà mới của hắn.
Nhưng mà mèo Ragdol trời sinh tính quấn chủ. Chỗ mà miêu con Lưu Li thích nhất vẫn là giữa đùi Ngụy Vô Tiện.
Linh khí của Hành Tinh Xanh thấp, nhưng Ngụy Vô Tiện nghiên cứu không lâu đã làm ra một cái Tụ Linh Phù. Rồi sau khi Hệ Thống thu thập điểm yêu thích, còn dùng một ít đổi ra linh thạch cho hắn tu luyện.
Bởi vậy lúc này, Ngụy Vô Tiện đa phần là tu luyện thay vì ngủ. Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, giữa bụng và eo hình thành một chỗ trống. Lưu Li thông minh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái chỗ tốt này. Nó hướng về phía Ngụy Vô Tiện, thật là mềm mại, uyển chuyển mà nhảy một cái, đáp xuống chỗ trống đó mà ngồi xổm, rồi thật thoải mái, dễ chịu cuộn người ngủ trên đùi chủ nhân.
Tu luyện hằng đêm, tu vi của Ngụy Vô Tiện từ từ tinh tiến. Mà Lưu Li vì ngủ ở đúng chỗ, cũng được linh lực của chủ nhân tẩm bổ mà dần dần lông tóc càng mượt mà, sáng bóng, nhìn qua càng có thêm linh tính.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau này. Hiện tại, Ngụy Vô Tiện vẫn đang phải giả làm một phàm nhân bình thường không có kim đan cũng chả có tu luyện, đem cái mặt non nớt mười lăm tuổi đi nhập học trường cao trung.
Lúc trước vì đóng phim mà Kiều Tinh ra mắt, xin cho hắn vào học trễ một tuần. Hiện tại thời gian đó đã đến. Hắn cũng nên ngoan ngoãn xách cặp đi học.
Ngụy Vô Tiện bóp mũi, mặc bộ đồng phục đã qua tay chỉnh sửa, nhìn hình bóng mình trong gương vẫn giữ vững vẻ tuấn mỹ tiêu sái như cũ mới nhẹ nhàng thở ra. Còn tốt, còn tốt. Mỹ mạo của bổn công tử không dễ bị bộ đồng phục rác rưởi này che giấu.
Ở trong văn phòng trường cao trung Đông Hải, một đám lão sư đang trong giờ làm việc thấy Ngụy Vô Tiện đi vào báo danh thì vây xem thực là phấn chấn.
Từ lúc bọn họ bắt đầu giảng dạy tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được nhóc con soái như vậy. Bộ đồng phục bình thường kia che không được vai rộng, eo thon, chân dài, dáng người non trẻ, đạm mạc mà tinh tế. Nhìn xem cặp mắt phượng lấp lánh, rực rỡ tới phong lưu kia. Đôi môi hồng, răng trắng, da mặt như phấn, nét mặt như hoa... Tướng mạo bậc này thật sự là không thua mấy cái minh tinh, ngôi sao với lưu lượng khủng trong giới giải trí...
A đúng rồi. Nghe nói lúc khai giảng hắn xin nghỉ một tuần để đi đóng phim. Người xin nghỉ cũng là người đại diện... Xem ra, cao trung Đông Hải bọn họ sắp đào tạo ra cái đại minh tinh siêu cấp a!
Lão sư cũng là người, cũng có tâm lý bát quái các kiểu. Các nàng nhìn nhìn nhau, lại móc di động ra gõ "bạch bạch bach". Những hành động len lén đó làm sao trốn thoát giác quan của kẻ tu tiên như Ngụy Vô Tiên.
Ngụy Vô Tiện buồn cười mà rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng không nhúc nhích để mặc cho người người nhìn ngắm, đánh giá.
Thiếu niên lang tuổi trẻ, thân như ngọc là cảnh đẹp đến cực điểm, làm cho văn phòng đơn sơ cũng muốn sáng lên.
Túc Thiến ngồi ngay bàn làm việc đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nhớ tới mấy chi tiết tỉ mỉ trong hồ sơ học sinh kia mà trong mắt hiện lên mấy phần thương tiếc.
Cha mẹ mất sớm, người giám hộ duy nhất lại ở nước ngoài, sống cô độc một thân, một mình, nửa cái bạn bè, thân thích cũng không có... lớn lên từ trong cái môi trường kém cỏi như vậy, đứa nhỏ này còn có thể trưởng thành thành cái bộ dáng rộng rãi như chứa ánh mặt trời trong người... cũng không quá dễ dàng.
Nàng đứng lên. Gương mặt thường là nghiêm khắc với các học sinh khác, lúc nhìn Ngụy Vô Tiện lại mềm mại hơn mấy phần. "Đi theo ta. Ngươi về sau là học sinh của ta. Ta họ Túc. Ngươi có thể gọi ta là Túc Lão Sư."
Ngụy Vô Tiện mẫn cảm, cảm thấy thiện ý của vị lão sư trẻ tuổi này đối với mình. Hắn ngẩn người, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Chào Lão sư", rồi liền đi theo nàng vào cửa lớp một nhất ban, mở ra quãng đời học sinh cao trung của hắn.