Kiều Tinh mang Ngụy Vô Tiện chạy xe một mạch đến phim trường của đoàn làm phim <<Hoàng Đồ>>. Vai diễn Sở Dục cũng vì vậy mà thuận tiện tới tay.
Nghiêm Khánh vốn đã rất vừa lòng với thiếu niên bắn cung trong video kia, lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngoài đời, lại thêm mấy phần đắc ý.
Ở trong tiểu thuyết, Sở Dục mới 15-16 tuổi đã bắt đầu chinh chiến nơi Sa Trường. Khi chết còn chưa làm lễ cập quan *, là một vị hàng thật giá thật thiếu niên tướng quân.
(*: lễ cập quan, lễ đội mũ, Ngày xưa khi con trai đến hai mươi tuổi sẽ được cử hành lễ cập quan, là chính thức trưởng thành. Ở đây là Sở Dục chết trước khi đến 20 tuổi. Tiện Tiện trong nguyên tác cũng không có lễ cập quan)
Mà vị thiếu niên tướng quân này không chỉ có bách chiến bách thắng nơi sa trường, mà ngay ở tình trường hắn cũng luôn thuận lợi. Vì hắn không giống võ nhân khác, lớn lên không có cao to, thô kệch, ngược lại còn có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ.
Nguyên tác dùng phần lớn từ ngữ để hình dung vị thiếu niên tướng quân này tuấn mỹ phong lưu, hoàn toàn là dựa theo hình tượng ái lang trong mộng của muôn vàn thiếu nữ. Hậu quả của việc thiết kế nhân vật quá sức hoàn mỹ chính là người trong sách làm cho độc giả phải ngao ngao, ẳng ằng mà kêu, lại còn làm cho việc thử vai tìm diễn viên thật là khó khăn.
Kỹ thuật diễn đủ tư cách nhưng mặt không đủ đẹp. Mặt đẹp nhưng khí chất không đủ oai hùng. Khí chất oai hùng lớn lên lại quá mức "con người rắn rỏi"... Mặc kệ là "nam thần" hay "tiểu thịt tươi" nào tới cũng làm Nghiêm Khánh lẫn Lộ Dao đều cảm thấy kém mùi vì, cảm giác diễn không ra cái hương vị "mặc vào chiến bào hắn chính là chiến thần từ cửu thiên hạ phàm, cởi áo giáp hắn chính là công tử du hí nhân gian trọc thế giai" trong nguyên tác.
Mà Ngụy Vô Tiện lại vừa có thể trạng của thiếu niên, thân thể mười lăm tuổi tinh tế đơn bạc, lại cũng có khí chất oai hùng của người tập võ. Diện mạo càng không cần phải nói. Mấy từ phòng thần tuấn lãng bất quá cũng chỉ có thể miêu tả khái quát được hai phần mười tướng mạo của hắn mà thôi.
Chỉ chờ cho Ngụy Vô Tiện qua tay chuyên viên trang điểm và đạo cụ sư, thần thái phi dương cầm trường thương nhảy lên lưng ngựa, đã làm Nghiêm Khánh vỗ đùi, trầm trồ khen ngợi.
"Sở Dục! Hắn chính là Sở Dục sống sờ sờ đây a! Kiều tiểu thư, chúng ta cũng là lão bằng hữu, đứa nhỏ này khi nào có thể vào tổ?"
Kiều Tinh lộ ra vè sung sướng tươi cười. Đây thật đúng là bắt đầu tốt. Quả nhiên không phụ kỳ vọng của nàng.
...
Màn đêm buông xuống. Ngụy Vô Tiện vào ở khách sạn được đoàn làm phim thuê nguyên. Kiều Tinh còn đang giúp hắn rửa sạch lớp trang điểm sau buổi chụp ảnh tạo hình.
"Hóa trang nhất định là phải dùng loại nước rửa mặt này để tẩy cho sạch sẽ. Bằng không thì thực hỏng làn da. Xem gương mặt đệ này. Một chút tì vết cũng không có. Lỗ chân lông cũng không thấy. Ngàn vạn lần không thể để đồ trang điểm làm hỏng! Ai, quên đi, quên đi, một đứa con trai như đệ trước kia chắc cũng chưa tiếp xúc qua mấy thứ này. Mấy việc vặt này đệ không cần nhọc lòng. Ngày mai tỷ liền quay về công ty sắp xếp đoàn đội rõ ràng cho đệ. Tài xế, trợ lý, chuyên viên trang điểm, dinh dưỡng sư các kiểu cùng một lần chăm sóc cho đệ... Đệ chỉ cần chuyên tâm công tác, học tập là được rồi!"
Kiều Tinh một bên dạy Ngụy Vô Tiên cách tẩy trang, một bên huyên thuyên. Nàng cũng xuất thân là đại tiểu thư, ngay cả khi làm người đại diện cũng chưa hầu hạ ai như vậy. Cũng không biết là Ngụy Vô Tiện tuối quá nhỏ hay vẫn là loại khí chất trên người hắn quá đặc thù, nói chung là làm Kiều Tinh không nhịn được muốn cẩn thận chăm sóc hắn.
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nghe chỉ thị. Cái bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này thực sự làm cho người của tiểu hành tinh Di Lăng phải mở rộng tầm mắt.
"Hôm nay ở đoàn phim cảm giác thế nào? Ngươi ở chung với bọn họ thấy thế nào? Có người bắt nạt, làm khó ngươi không..." Kiều Tinh cứ một câu lại một câu nữa hỏi tới tấp. Nàng đặc biệt lo lắng lúc nàng không để mắt Ngụy Vô Tiện sẽ phải chịu phiền phức.
Ngụy Vô Tiện quả thực dở khóc, dở cười. Chưa nói đến những người đó đếu với hắn rất là hữu hảo, chỉ nói đến việc hắn há có thể để người khác khi dễ sao?
"Kiều tỷ ngươi yên tâm. Đệ cảm thấy nơi này rất thú vị. Ở chung với mọi người cũng tốt. Tỷ cứ yên tâm trở về nghỉ ngơi đi. Đệ có thể tự chăm sóc mình thật tốt!"
Trên mặt còn rớt xuống mấy giọt nước lạnh, trong veo, Ngụy Vô Tiện tiễn Kiều Tinh ra cửa rồi mới nằm liệt trên sofa lật lật mấy trang nguyên tác tiểu thuyết <<Hoàng Đồ>> mà đọc tiếp.
Hệ thống vỗn dĩ ngồi xổm ở góc phòng liền cẩn thận bò lại gần: "Ký chủ, vai diễn tướng quân này rất là hợp với ngươi nha!"
"Thế sao?" Ngụy Vô Tiện hơi hơi nhướng mày, mấy ngón tay trắng nõn, thon dài điểm ở trên trang sách, lười biếng mà gác cái chân dài lên, không chút để ý đặt câu hỏi.
Hệ Thống bị hình ảnh này ập vào mắt làm cho choáng váng, mất cả nửa ngày mới hố hố ba ba mà tiếp tục nói: "Bởi vì, Ký Chủ, ngài trước kia là hàng thật, đánh thật. Chính ngài tự mình đi lên chiến trường ở tiền tuyến, độc chiến mỗi ngày tới hai, ba năm, lấy sức của một người địch thiên quân, vạn mã. Thật sự là quá ghê gớm!"
"Ghê gớm?" Ngụy Vô Tiện cười, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí âm trầm: "Ta và Sở Dục giống nhưng không giống. Hắn tuy đã chết nhưng ít nhất vẫn là anh hùng được vạn dân kính ngưỡng. Ta a... ta nếu là ngày nào đó chết, chỉ sợ làm cho người khác trầm trồ, vỗ tay, khen ngợi đi..."
"Bỏ đi, không đề cập tới nữa!" Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ tới chuyện cũ nữa, lắc lắc đầu. "Nói đến, ta thật sự phải cảm ơn ngươi. Hệ Thống, cảm ơn ngươi!" Ngụy Vô Tiện tay nâng Hệ Thống lên trước mặt, thần sắc nghiêm túc mà nói lời cám ơn.
Hệ Thống mời vừa rồi tâm tình còn nặng nề vị tao ngộ cay đắng của Ngụy Vô Tiện trong quá khú, đột nhiên không phòng ngừa, bị Ngụy Vô Tiện nói lời này làm cho xấu hổ, e thẹn.
"Ký Chủ... Chúng ta là đôi bên cùng có lợi... Ngài không cần cảm ơn ta..."
Ngụy Vô Tiện tâm tình đang nặng nề cũng khá hẳn lên. Hắn đặt Hệ Thống lên vai mình. Mặc kệ là thế nào, vận mệnh của hắn chẳng phải đã thay đổi rồi sao?