"Tỳ tỷ... Hàm Quang Quận.. trước hết, ăn cơm tối đi đã..." Ôn Ninh đem đến một cái bàn đá để bên ngoài Phục Ma Động, rồi lại từ phòng bếp bưng ra mấy mâm đồ ăn, thấp thỏm mà tiếp Lam Vong Cơ dùng bữa.
Ôn Tình nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của đệ đệ nhà mình trước mặt Hàm Quang Quân, bất đắc dĩ nói: "Điều kiện trên Loạn Táng Cương đơn sơ. Chỉ có chút cơm canh đạm bạc. Hy vọng Hàm Quang Quân không phiền."
"Là ta làm phiền các ngươi!" Lam Vong Cơ cho Tùy Tiện vào túi Càn Khôn, nhấc vạt áo mà đoan chính ngồi xuống. Hắn đảo mắt nhìn thức ăn trên bàn. Nhớ tới năm đó cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Anh không biết "dược thiện" của Cô Tô Lam Thị, một mạch gọi đó là đồ ăn thảo căn vỏ cây, nhiều lần trước mặt hắn mà oán giận cái vị chua xót khó nuốt này...
"Ngụy Anh... mấy tháng này, hắn vẫn luôn ăn như vậy?"
"Đúng vậy! Ngụy Vô Tiện và chúng ta trên người cũng không có tiền. Trên Loạn Táng Cương lại rất khó tìm ra thứ đồ gì ăn được. Có thể no là tốt rồi."
"Dược vật?"
"Cũng thiếu!"
"Giang Tông Chủ tuyên bố hắn phản bội Giang Gia, cùng Huyền Môn Bách Gia là địch... Trận chiến ấy, hắn bị thương nặng không?"
"Nặng! Sao không nặng? Bị đâm thủng bụng, ruột cũng rớt ra! Nhưng cái thằng ngốc Ngụy Vô Tiện kia còn làm như không có gì! Ta thật vất vả mới chế ra chút thuốc cho hắn, hắn còn ngại đắng không chịu uống!!"
Ôn Tình càng nói càng giận, ngẩng đầu vừa thấy trong thủy kính kia Ngụy Vô Tiện như cá gặp nước, thuận lợi mọi bề, nhìn đến cười: "Cũng còn may là cha mẹ Ngụy Vô Tiện sinh cho hắn một cái mặt thập đẹp."
Nhưng Lam Vong Cơ sao mà chịu nổi. Tâm hắn vẫn luôn tĩnh như hồ nước mùa thu, nhưng sự tình của Ngụy Anh làm cho hắn khó có thể bình tĩnh. Gió thổi qua đỉnh núi. Chén cơm trên bàn đã sớm nguội. Hắn ăn qua loa cho xong bữa, rồi lại ngẩng đầu chằm chằm nhìn người trong lòng.
Nhưng mà cái nhìn này lại như đổ thêm dầu vào lửa...
Lam Vong Cơ cứng đờ. Tỷ đệ Ôn Tình cũng trợn mắt, há mồm.
Ba người nhìn Ngụy Vô Tiện xem "tiết mục" qua một thứ đồ gọi là "TV", mà mấy cái "tiết mục" kia cũng "xuất sắc cực kỳ" -- xướng ca ngôn từ dâm dật, khúc nhạc lẳng lơ, còn vũ khúc thì thiên kỳ bách quái...
Đây là thẩm mỹ của Dị Giới? Ngụy Vô Tiện hình như cũng khó tiêu, xem một hồi thì liền cãi nhau một trận ỏm tỏi với cái Hệ Thống kia. Bọn họ cả ngày tò mò cái vấn đề "Thần tượng" này, đến bây giờ thì đáp án mới rớt ra từ trận cãi vã kia.
Chén trà trên tay Ôn Tình rơi đánh xoảng xuống đất, ánh mắt dại ra lẩm bẩm: "Hệ Thống kia trói buộc Ngụy Vô Tiện đưa hắn tới Dị Giới là muốn hắn ca hát khiêu vũ cho người ta xem?"
Lam Vong Cơ cầm lòng không đậu, đem gương mặt Ngụy Anh thay vào mặt một mỹ nam tử đang trên sân khấu vặn eo, lắc hông, vứt ra mấy cái liếc nhìn cợt nhả, ma mị, câu hồn. Đầu tiên là nhịn không được hai bên tai nóng lên như bị lửa đốt, nhưng bình tĩnh lại thì giận không kìm được. "Nó dám vũ nhục Ngụy Anh!"
Chỉ còn mỗi Ôn Ninh, một thân đã thành hung thi, là còn tỉnh táo nhất trong ba người. Hắn kiên định nói: "Tỷ tỷ! Hàm Quang Quân! Ngụy Công Tử nhất định có biện pháp. Hắn thông minh như vậy, khẳng định sẽ không tùy ý để cho Hệ Thống kia mặc nhiên an bài!"
Cũng chính vào lúc đó, Ngụy Vô Tiện bên trong thủy kính dõng dạc nói như chém đinh, chặt sắt. "Ta không nhảy! Tuyệt đối không nhảy mấy điệu uốn éo đó. Cả đời này cũng không!" Sau đó, hình ảnh trong TV kia cũng nháy nháy thay đổi. Ngụy Vô Tiện cầm Hệ Thống kia trong tay, giày vò, bóp chặt một hồi, làm cho nó trưng ra biểu tình như Trí Châu, mới đi ra trước của sổ ngồi đả tọa.
Ôn Ninh thấ vậy, khóe miệng cong lên, muốn cười nhưng xác thịt hung thi quá cứng, không cười nổi một cái. "Xem kìa. Ngụy Công Tử chắc là nghĩ ra biện pháp."
Lam Vong Cơ lúc đó mới thở nhẹ, rồi ngoài ý muốn mà bị tín niệm mạnh mẽ của Ôn Ninh đối với Ngụy Vô Tiện làm cho có chút kinh ngạc.
Ôn Tình cảm thấy thảm, muốn bụm trán mà vỗ về bản thân. Nàng mơ hồ hiểu ra như thế nào là thần tượng, như thế nào là fan cuồng.
...
(Tiểu kịch trường)
Quần chúng của tiểu hành tinh Di Lăng: Không khiêu vũ a? Có hơi thất vọng!