Nguỵ Vô Tiện mặt mày tươi cười, cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn cũng không bài xích ham muốn chiếm hữu này của Lam Vong Cơ đối với y, "Cho nên nha, một cọng lông ta cũng không cho người khác chạm vào, Lam Trạm, ngươi căn bản không cần tự trách, ta vốn dĩ chính là của một mình ngươi, mà giống như thế, ngươi cũng là của một mình ta".
Nguỵ Vô Tiện khuyên nhủ Lam Vong Cơ xong rồi, đột nhiên rầu rĩ không vui nói: "Lam Trạm, ngươi nói xem cả ngày ngươi mang khuôn mặt ít khi nói cười, người sống chớ gần, tại sao vẫn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt kia chứ, ánh mắt nhìn ngươi của Nguỵ cô nương quản sự sòng bài đó, đều như thể ước gì lột sạch quần áo ngươi ra, nếu không phải ta chặn tầm mắt lại, chỉ sợ nàng ta có thể nhìn chằm chằm ngươi mải miết thôi".
Lam Vong Cơ vô cùng gấp gáp nói: "Nguỵ Anh, ta... ta..."
Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt khó xử, nhưng lại không biết giải thích như thế nào của Lam Vong Cơ, "phụt" một tiếng cười ha ha ở trong ngực Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi sao có thể đáng yêu như thế, ta là đang chọc ngươi đó, lại nói, là người khác nhìn ngươi, chứ không phải ngươi nhìn người khác, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ánh mắt của ta tốt nha!! Chứng tỏ Lam nhị công tử ngươi lớn lên tuấn tú nha".
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện nghẹn cười nói: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa, da mặt mỏng như vậy, nói ngươi một hai câu đã ngượng ngùng, ơ... ơ... nè nè nè... Ngươi làm gì? Làm sao nói một hồi đã động tay động chân rồi".
Lam Vong Cơ bị hắn tâng bốc khiến cả người đều không thoải mái, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút hân hoan nhảy nhót.
Nguỵ Vô Tiện bị y ấn ngã ra giường, ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế mà trêu đùa: "Lam Trạm, đừng kéo quần áo lung tung, mạt ngạch của ngươi còn ở trong ngực áo ta đó".
Chẳng bao lâu sau, Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu xin tha nói: "Lam Trạm, ta biết ngươi ăn giấm, nhưng có thể nhẹ một chút không, dịu dàng một chút đi, ta cũng là vô tội mà".
Đáp lại Nguỵ Vô Tiện, ngoại trừ tiếng thở thô nặng của Lam Vong Cơ, cùng với tiếng kẽo kẹt không ngừng của chiếc giường trong khách điểm, thì không có âm thanh nào khác.
Giang Trừng vào giờ cơm chiều, bị hành động của Kim Quang Thiện chọc cho nổi giận, uống thêm mấy chén trà, nửa đêm đi nhà xí, loáng thoáng hình như nghe được tiếng kêu khóc của Nguỵ Vô Tiện, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lặng lẽ tới gần phòng của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, còn chưa tới gần lắm, đã nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng, cùng với những lời nói dâm đãng không biết xấu hổ của Nguỵ Vô Tiện.
Cả người Giang Trừng gần như bị thiêu cháy vậy, đỏ mặt tía tai cứng đờ tại chỗ, sau một hồi thật lâu mới lén lút đi nhà xí, rồi âm thầm nín thở trở về phòng mình, trong lòng hung hăng mắng Nguỵ Vô Tiện thật không biết xấu hổ, không chịu bớt bớt một chút, còn kêu lớn tiếng như vậy, làm cho y đi nhà xí mà giống như đi ăn trộm.
Nguỵ Vô Tiện cả người không còn chút sức lực nằm liệt trên người Lam Vong Cơ, ước tính thời gian, cảm thấy chắc khoảng giờ dần, thêm một hai canh giờ nữa, là trời hửng sáng rồi.
"Lam Trạm ~~ ta thật sự không được, hôm nay cứ vậy thôi..."
"Là chính ngươi nói muốn ở trên".
Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ muốn dỗ dành Lam Vong Cơ, hào hứng xung phong nói muốn ở trên, kêu Lam Vong Cơ nằm là được, kết quả là thực sự coi thường sức bền của Lam Vong Cơ, mặc dù có hai tay Lam Vong Cơ nâng đỡ, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy đúng là ngồi không vững nữa.
Nguỵ Vô Tiện nằm dài trên thân hình vẫn nằm yên bất động của Lam Vong Cơ định giở trò xấu, bĩu môi cầu xin: "Lam Trạm, ngươi cũng không nhìn coi thời gian kéo dài bao lâu rồi, ta thật sự không còn sức, hôm nào, hôm nào chúng ta làm lại, được không?"
Khoé miệng Lam Vong Cơ hơi cong lên, hai tay giữ lấy eo của hắn, hạ thể nóng rực vẫn không rút ra khỏi thân thể Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ lật ngược vị trí đặt dưới thân, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn Nguỵ Vô Tiện, trong con ngươi có màu sắc cực nhạt dường như có một ngọn lửa đang nhảy nhót, ánh mắt tối sầm nói: "Đừng dùng sức nữa, ngươi không cần động, để ta".
Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt uốn éo thắt lưng mỏi nhừ, nghĩ thầm đêm nay đừng mong được ngủ....
***
Đến giờ ăn sáng ngày hôm sau, Giang Trừng xuống lầu chỉ nhìn thấy một mình Tiết Dương, liền hỏi: "Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đâu?"
Tiết Dương trong miệng ăn bánh bao, lúng búng nói: "Lam Vong Cơ đem hai phần cơm sáng lên phòng bọn họ, còn Nguỵ Vô Tiện, không thấy hắn bước ra".
Sắc mặt Giang Trừng lập tức đỏ trắng luân phiên, biểu tình vặn vẹo mấy cái, tức giận ngồi xuống ăn sáng.
Tiết Dương thấy y phản ứng như thế, buồn cười nói: "Đến mức phải phản ứng như vậy sao? Hai bọn hắn như vậy cũng không phải ngày đầu tiên, bất quá... lần này có thể hơi tàn nhẫn một chút, Nguỵ Vô Tiện sẽ không đến nỗi không xuống giường được đấy chứ?"
Da mặt Giang Trừng không dày như Tiết Dương, loại việc này cũng có thể nói ra mà mặt không đổi sắc, đành trực tiếp làm lơ nó, tự mình ăn phần của mình.
Tiết Dương vừa ăn vừa nhiều chuyện: "Ngày hôm qua Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa bị nữ nhân ở sòng bạc kia sờ soạng, sắc mặt Lam Vong Cơ lúc đó, âm trầm như sắp sửa đóng băng, muốn đông chết người ta vậy, cũng may Lam Vong Cơ còn nhớ rõ có chính sự, không trực tiếp nổi cơn giận kéo Nguỵ Vô Tiện bỏ chạy lấy người".
Giang Trừng ngước mắt liếc nhìn nó một cái, nói: "Ngươi ngược lại rất vui sướng khi người ta gặp hoạ".
Tiết Dương chọc chiếc đũa, lại ghim thêm một cái bánh bao, cười nói: "Đây cũng là Lam Vong Cơ tính tình tốt, muốn làm quân tử chó má gì đó, nếu đổi lại là người trên đầu trái tim ta, đừng nói suýt bị người ta sờ soạng, nếu ai dám nhìn lộ liễu như vậy, ta sẽ móc hai mắt người đó, nếu ai dám chạm vào, ta sẽ trực tiếp băm vằm bàn tay đó".
Giang Trừng thuận tay lấy một chiếc đũa mới, trực tiếp gõ lên đầu Tiết Dương, dạy dỗ: "Con nít lấy đâu ra sự tàn độc lớn như vậy, a tỷ ta dạy ngươi như thế hả?"
Tiết Dương nghĩ đến Giang Yếm Ly, lập tức khí thế xẹp không còn chút gì, ngượng ngùng nói: "Giang tỷ tỷ mới không dạy ta như thế, Giang tỷ tỷ là người ôn nhu thiện lương, sao có thể dạy ta như vậy".
Nguỵ Vô Tiện đến gần trưa mới ra khỏi cửa phòng, một bộ uể oải buồn ngủ ủ rũ ỉu xìu, Giang Trừng trong lòng thở dài, lặng lẽ đi đến phòng bếp, dặn dò đầu bếp bữa trưa hầm thêm một con gà mái bổ dưỡng.
***
Tần phu nhân nhìn Tần Tố nói với mình: "Mẹ, Kim Quang Dao rất tốt, hắn thích con, con cũng đánh giá cao hắn, xuất thân cũng không phải là lỗi của hắn, Kim Quang Dao trong lòng có đại nghĩa, lại được mọi người tôn là Liễm Phương Tôn, mẹ cần gì cứ nhất định phải giữ thành kiến với hắn".
Tần phu nhân nhìn gương mặt mang nụ cười thẹn thùng của con gái, đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim đập nhanh không ngừng, trên người mồ hôi ướt đẫm, nghĩ đến lời Tần Tố nói với mình vào buổi tối, trong lòng càng thêm bất an.
Nguỵ Vô Tiện không ngờ Tần phu nhân sẽ chủ động tìm bọn hắn, từ sau khi bọn hắn bày tỏ ý định cách đây mấy hôm, Tần phu nhân đại kinh thất sắc, chẳng những không thừa nhận, còn giận dữ mắng bọn hắn nói năng lung tung, sau đó bị Tần phu nhân nổi giận lôi đình đuổi ra, tiếp theo là ngày nào cũng bị cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Nguỵ Vô Tiện không muốn miễn cưỡng người khác, vốn dĩ nghĩ không được thì không đi theo cách này, không ngờ tới khúc quanh lại xuất hiện chuyển biến tốt.
***
Đại hội săn bắn ở Bách Phượng Sơn đúng hạn cử hành trong sự chờ mong của tiên môn bách gia, lần đi săn này không riêng gì các thế gia bày ra thực lực, mời chào nhân tài, mà còn là cơ hội nổi danh cho tán tu và người mới.
Lam thị Song Bích dẫn đầu đội kỵ quân của Cô Tô Lam thị đi vào sân, hông đeo bội kiếm, lưng đeo cung tên giống nhau, hai người đều mặc bạch y như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Bạch y mạt ngạch tung bay theo gió, thật sự là một đôi mỹ ngọc hoàn mỹ, tựa như trích tiên, khiến người ta thích mắt.
Vừa ra sân, những nữ tu của các thế gia ở trên khán đài xem săn bắn, dạn dĩ một chút thì trực tiếp ném xuống những đoá hoa đã chuẩn bị sẵn, trong không trung phút chốc rơi xuống một trận mưa hoa, dùng các đoá hoa, để biểu thị lòng hâm mộ.
Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đối với tình cảnh này, sớm đã quen thuộc, hơi gật đầu tỏ ý đáp lễ về bên phía khán đài.
Lam Vong Cơ đột nhiên đưa tay chụp lấy một đoá hoa, từ phía sau y ném tới.
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Nguỵ Vô Tiện trong đám người đông đúc của đội kỵ trận Vân Mộng Giang thị, mặt mày tươi cười nhìn mình.
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhìn về phía mình, cao giọng nói qua: "Lam Trạm, đây chính là hoa ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi thích không?"
Lam Vong Cơ nhìn đoá hoa tường vi màu hồng nhạt trong tay, hai mắt lan ra ý cười, khoé miệng cũng cong lên một độ cong nhỏ đến mức không thể phát hiện, tuy rằng không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện, nhưng trịnh trọng đặt đoá hoa Nguỵ Vô Tiện ném vào trong lòng ngực.
Lam Hi Thần ở bên cạnh Lam Vong Cơ quay đầu lại, cười nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đa tạ tấm lòng Nguỵ công tử tặng hoa, ta cảm tạ thay cho Lam Vong Cơ".
Nguỵ Vô Tiện ý vị thâm trường nói: "Trạch Vu Quân không cần cảm tạ, đây là chuyện nên làm".
Lam Hi Thần chỉ cười không nói, nói với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, đi thôi".
Lam Vong Cơ sau khi tạm biệt bằng ánh mắt với Nguỵ Vô Tiện, một lần nữa ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hơi gật đầu nói: "Dạ, đi thôi".
Giang Trừng khẽ đụng vào Nguỵ Vô Tiện, nhỏ giọng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi chú ý đến hành vi một chút, trước mặt công chúng".
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên cười nói: "Giang Trừng, ngươi lo lắng nhiều rồi, chẳng qua là một đoá hoa thôi mà".
Lam Khải Nhân ở trên khán đài chứng kiến toàn bộ quá trình, che mặt đỡ trán làm như không nỡ nhìn thẳng, không ngừng thở ngắn than dài.
Cách đó không xa Giang Phong Miên nhìn Nguỵ Vô Tiện trong đội kỵ quân cùng với Lam Vong Cơ đã tiến vào sân bắn, lộ ra nụ cười mỉm.
Nguỵ Vô Tiện toả sáng rực rỡ trong Xạ Nhật Chi Chinh, đợi sau khi Thanh Hà Nhiếp Thị vào sân bắn, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện dẫn đầu đội kỵ quân Vân Mộng Giang thị đi vào, trong nháy mắt lại đổ ào xuống một trận mưa hoa, Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy tay về nơi cao nhất trên khán đài, bởi vì nơi đó ngoại trừ phu nhân của Kim Quang Thiện còn có sư tỷ Giang Yếm Ly.
Giang Yếm Ly cũng chuẩn bị hai đoá hoa màu tím nhạt, dùng sức lực lớn nhất, ném về phía Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, sau khi hai người nhẹ nhàng đón nhận, cùng nhìn nhau cười, từng người cài hoa lên ngực, khiến cho các nữ tu trên khán đài đều hâm mộ nhìn Giang Yếm Ly.
Nhóm người Nguỵ Vô Tiện sau khi vào khu vực săn bắn, trên lối vào truyền đến tiếng vó ngựa, với Kim Quang Thiện đi đầu, dẫn đội kỵ trận của Lan Lăng Kim thị tiến vào.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Kim Tử Hiên cưỡi ngựa chạy vòng quanh sân bắn, quả thực giống như một con chim khổng tước loè loẹt, trong lòng liền dâng lên một chút khó chịu, tuy biết rằng sư tỷ thích hắn, vẫn là sẽ cùng bên nhau với hắn, nhưng vẫn rất muốn phá hắn cho bõ ghét, tâm tư xoay chuyển, chợt bật cười thành tiếng.
Giang Trừng không hiểu nổi nhìn về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không có gì không có gì, đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị thôi". Sau đó liền sai người gọi Tiết Dương tới.
Lần này sau khi Tiết Dương theo chân bọn hắn trở về, Nguỵ Vô Tiện cũng đã nghĩ thông suốt, có là người xấu bẩm sinh gì đó, những ngày sắp tới, Tiết Dương cũng không thể làm ra tội ác tày trời. Chẳng qua kiếp trước thiếu người dẫn đường, không hiểu được thị phi đúng sai, càng không hiểu làm cách nào để yêu thương người khác, kiếp này gặp gỡ bọn hắn trước, có sư tỷ thường xuyên dạy dỗ, tin rằng Tiết Dương nhất định sẽ không lại làm chuyện ác như kiếp trước.
Tiết Dương giống như cái đuôi nhỏ vậy, suốt ngày không đi theo Nguỵ Vô Tiện thì là đi theo Giang Yếm Ly, ân cần không chịu nổi. Nhưng thế này mãi cũng không phải là cách, Giang Phong Miên là một người ôn hoà lương thiện, Tiết Dương không cha không mẹ, không nơi nương tựa, đối với người khác không ra gì, nhưng đối với với Giang Yếm Ly lại tốt một cách thật lòng. Giang Phong Miên đề nghị cho Tiết Dương tạm gia nhập làm đệ tử ngoại môn của Giang thị, sau này nếu như y muốn rời đi, cũng có thể rời đi bất kỳ lúc nào.
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận đắn đo một phen, cuối cùng vẫn không phản đối, dự định để thuận theo tự nhiên.
Nếu nói Tiết Dương kiếp trước tội ác tày trời, vậy Nguỵ Vô Tiện hắn cũng có tốt hơn gì đâu, không chỉ ngộ sát Kim Tử Hiên, trong trận chiến ở Bất Dạ Thiên, mất đi lý trí, giết người vô số, nói là phát điên cũng không quá.
Tiết Dương hiện giờ là đệ tử ngoại môn, không cùng tiến vào theo bọn hắn, nhưng rất nhanh đã chạy đến, thở hổn hển nói: "Nguỵ Vô Tiện, có người nói ngươi tìm ta?"
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Đúng vậy, ta có một nhiệm vụ đặc biệt gian khổ muốn giao cho ngươi, cũng chỉ có ngươi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này".
Tiết Dương vừa nghe thấy, vui vẻ nói: "Thật à? Nhiệm vụ gì?" Sau đó lại cảnh giác nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi sẽ không lại nghĩ ra biện pháp nào đó để chỉnh ta đấy chứ".
Nguỵ Vô Tiện có chút chột dạ cười nói: "Làm sao lại như thế được, ngươi hiện giờ cũng là người Vân Mộng Giang thị chúng ta, tốt xấu gì ta cũng coi như là đại sư huynh của ngươi, sao có thể lừa ngươi chứ!!"
Tiết Dương vẫn có chút không tin nói: "Vậy ngươi cứ nói thử xem, là chuyện gì chỉ có ta mới có thể làm được, ngươi khác thì không làm được?"
Nguỵ Vô Tiện chỉ Giang Yếm Ly trên khán đài nói: "Nhìn thấy sư tỷ trên khán đài không? Một tí nữa cuộc săn bắt đầu, ngươi không cần đi săn thú, ta sẽ săn luôn phần của ngươi, ngươi cứ canh giữ sư tỷ cẩn thận cho ta, nói cái gì cũng đừng rời khỏi nàng, hiểu không?"
Tiết Dương có chút nghi hoặc nói: "Chỗ này là khu vực săn bắn của tiên môn bách gia, Giang tỷ tỷ ở đây cũng không có gì nguy hiểm, tại sao ta phải cứ luôn đi theo Giang tỷ tỷ?"
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Có phải ngươi chán ghét Kim Tử Hiên không?"
Tiết Dương nói: "Chuyện này còn phải nói sao, ở Xạ Nhật Chi Chinh ta còn đánh nhau một trận với người nhà của hắn mà".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ừ, chán ghét là được rồi, Kim phu nhân muốn tác hợp cho sư tỷ và tên khổng tước loè loẹt kia một lần nữa, một lát chắc chắn sẽ tìm cơ hội cho hai người ở cùng nhau, như vậy đã hiểu chưa?"
Tiết Dương cả giận: "Hắn nghĩ đẹp quá, lúc Xạ Nhật Chi Chinh đã làm cho Giang tỷ tỷ khóc, hiện giờ ta không tìm hắn kiếm chuyện, đã là nể mặt Giang tỷ tỷ rồi, hắn còn dám trêu chọc Giang tỷ tỷ, tìm chết hả".
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt tán đồng nói: "Đúng vậy, cho nên ta muốn ngươi đi theo sư tỷ là bảo vệ sư tỷ không bị Kim Tử Hiên khi dễ, phát huy tính lưu manh không biết xấu hổ, lì lợm la liếm của ngươi, có sư tỷ ở đó, Kim Tử Hiên sẽ không dám động đến ngươi".
Tiết Dương biểu tình hung hăng nói: "Ngươi yên tâm đi, nếu hắn dám trêu Giang tỷ tỷ khổ sở, cho dù ta đánh không lại hắn, cũng phải lấp đầy hoa đỏ lên mặt hắn".
Nguỵ Vô Tiện sợ sự việc bị Tiết Dương quậy tung quá mức, phát triển theo hướng khác, như vậy có thể sẽ không hay, vì thế nghiêm mặt cảnh cáo y: "Ngươi nhớ kỹ, mặc kệ Kim Tử Hiên nói cái gì, ngươi có thể cãi lại, nhưng chỉ cần Kim Tử Hiên không động thủ, thì ngươi cũng không động thủ, nếu như ngươi động thủ, chính là gây phiền phức cho sư tỷ, hiểu rõ chưa?". truyện tiên hiệp hay
Lúc này vừa hay Kim Tử Hiên bắn mũi tên trúng ngay hồng tâm, bốn phía khán đài dậy tiếng hoan hô. Đây là trạm kiểm tra phía trước con đường đi vào núi, cần phải bắn trúng một mũi tên mới có tư cách tiến vào.
Tiết Dương nhìn thấy Kim Tử Hiên cực kỳ nổi bật, khinh thường hừ một tiếng, sau đó liền chạy tới canh giữ bên dưới khán đài chỗ Giang Yếm Ly, nói gì cũng không để cho Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly ở cùng một chỗ.
Nguỵ Vô Tiện nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tiết Dương, lặng lẽ đau đầu một trận thay cho Kim Tử Hiên.