Một chiếc thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu Liên Hoa Ổ, trên mặt hồ tầng tầng lớp lớp sóng nhấp nhô theo gió, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc của Nguỵ Vô Tiện, cũng thổi lên một chút thấp thỏm trong lòng Nguỵ Vô Tiện.
Trên chiếc thuyền có ba người, Giang Trừng mặt mày đen thui nhìn Nguỵ Vô Tiện, một người khác là Tiết Dương mà Nguỵ Vô Tiện có vứt thế nào cũng không vứt đi được, vô tội bị Nguỵ Vô Tiện sai ra ngồi đầu thuyền, làm người lái thuyền.
Nguỵ Vô Tiện vốn định mang theo nhóc a Uyển nữa, kết quả Ôn Tình nói a Uyển quá bé, kiểu gì cũng không đồng ý, nhưng ngược lại đồng ý rằng khi a Uyển lớn hơn một chút, sẽ gia nhập dưới trướng Cô Tô Lam thị.
Hiện giờ Kỳ Sơn Ôn thị không còn tồn tại nữa, Nguỵ Vô Tiện hứa rằng có thể nói Lam Vong Cơ thu nhận a Uyển, làm đệ tử nội môn do Lam Vong Cơ tự mình dạy dỗ, Ôn Tình Ôn Ninh tuy là khách khanh của Giang gia, nhưng nếu a Uyển có thể bái nhập làm đệ tử nội môn Cô Tô Lam thị, thì cũng là cơ hội may mắn của a Uyển, huống hồ Hàm Quang Quân kia, chính là hình mẫu trong những hình mẫu của giới tiên môn danh sĩ.
Giang Trừng nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện chất vấn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi có bản lĩnh ghê ha, định chuồn đi một mình? Nếu không phải Tiết Dương cho ta biết, có phải ngươi sẽ không nói câu nào, trực tiếp bỏ đi hay không?"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lập loè, cười khổ giải thích: "Ái chà, Giang Trừng, đây không phải do ta nghĩ Ôn thị mới vừa tiêu diệt không lâu, Liên Hoa Ổ công việc bận rộn, nghĩ ngươi chắc chắn muốn giúp Giang thúc thúc sửa sang lại mọi thứ, cho nên mới không kêu ngươi hay sao".
Giang Trừng có chút tức giận nói: "Hừ, chút tâm tư này của ngươi ta còn không biết à, chẳng phải muốn tự mình đi giải quyết vấn đề hay sao, Nguỵ Vô Tiện, ta biết ngươi không muốn liên luỵ đến ta, nhưng nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, vậy thì không nên một mình âm thầm chuồn đi".
Nguỵ Vô Tiện bị nói mà chột dạ không thôi, không dám hé răng, không phải vì không có cách nào phản bác, mà là phản bác thì Giang Trừng chắc chắn sẽ càng thêm tức giận.
Giang Trừng xụ mặt tiếp tục nói: "Nguỵ Vô Tiện, thiên tư tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng nếu ngươi có việc, ngươi cảm thấy Giang Trừng ta là người nhát gan sợ phiền phức hả?"
Nguỵ Vô Tiện vội nói: "Không phải không phải, ngươi sao có thể là người sợ phiền phức chứ, ngươi nói muốn đi cùng, ta đây chẳng phải là không nói thêm gì nữa hay sao".
Giang Trừng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tóm được ngươi thôi, nếu không phải bị ta bắt tại trận, ai biết bây giờ ngươi đã chuồn đến đâu rồi".
Tiết Dương vốn yên lặng chèo thuyền, chỉ sợ Nguỵ Vô Tiện bị Giang Trừng giáo huấn xong sẽ tính sổ mình, cuối cùng vẫn là nhịn không được xen vào nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi nói ngươi muốn đi gây chuyện, sao có thể không mang theo vài người chứ? Thêm người thêm sức mạnh nha, ta gần đây chăm chỉ tu tập, Giang tỷ tỷ cũng khen ta lợi hại hơn nhiều đó".
Nguỵ Vô Tiện thấy Tiết Dương là giận sôi máu, vốn dĩ kế hoạch rất tốt rồi, nhưng không ngờ Tiết Dương sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, vẫn lén đi theo mình, không chỉ tự mình đi theo, còn dẫn cả Giang Trừng đi theo.
"Tiết Dương, ngươi cũng rảnh ghê ha, Xạ Nhật Chi Chinh cũng kết thúc rồi, ngươi cứ bám riết không tha ta là thế nào, nói đi, có phải mỗi ngày đều theo dõi ta hay không?"
Tiết Dương cười hì hì nói: "Cũng không phải mỗi ngày đều đi theo ngươi, chỉ là thỉnh thoảng ngó xem..."
Tiết Dương không dám nói vào hôm trở về từ Kỳ Sơn, lúc ở trên thuyền vô tình nghe được Nguỵ Vô Tiện nói muốn hạ bệ ai đó, cho nên là hễ rảnh rỗi là chú ý đến hắn, sau đó dựa vào mồm miệng khéo léo, lời nói ngon ngọt của chính mình kêu gọi mấy tên quỷ nhỏ cũng sùng bái Nguỵ Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ, để ý hành tung của Nguỵ Vô Tiện từng giây từng phút, không ngờ thật sự là có tác dụng.
Tiết Dương tay chèo thuyền, cố ý nói sang chuyện khác: "Nguỵ Vô Tiện, giờ chúng ta đi hướng nào đây?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cô Tô".
Giang Trừng nói: "Không phải đi làm chính sự trước hay sao? Tại sao lại đi Cô Tô trước?"
Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng nói: "À... chuyện này hả, trước đó ở Kỳ Sơn ta và Lam Trạm đã hẹn nhau, sẽ đi tìm y trước, sau đó cùng nhau lẻn vào Lan Lăng".
Giang Trừng cảm thấy đau lòng không chịu được, buồn bực nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi cũng thật quá đáng nha, tuy nói Lam Vong Cơ là tình nhân của ngươi, nhưng ta là huynh đệ của ngươi đó, nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Tiết Dương cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà Giang Trừng cũng đi theo, nếu không bản thân mình thật đúng là không có dũng khí nào, cứ luôn kè sát theo Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhăn trán, tuy biết rằng Giang Trừng không có ác ý gì, nhưng vẫn không chịu nổi khi y nói Lam Vong Cơ như vậy, "Cái gì mà tình nhân hả, chúng ta là người yêu, tại sao nói ra từ miệng của ngươi, lại khó nghe như vậy chứ!"
Giang Trừng: "......"
***
Vân Thâm Bất Tri Xứ nằm sâu trong một ngọn núi ở ngoại thành Cô Tô, ba người Nguỵ Vô Tiện đứng trước sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ nhìn tảng đá gia huấn trước sơn môn, tất cả cùng mang gương mặt chán nản.
Nguỵ Vô Tiện có kinh nghiệm sâu sắc đối với gia quy của Lam thị, nhìn hơn 3000 điều gia quy chi chít trên đá gia huấn, Nguỵ Vô Tiện cảm giác rất đau đầu.
Tiết Dương là lần đầu tiên nhìn thấy, khi nghe Nguỵ Vô Tiện nói đây là gia quy của Lam thị, lập tức cả người đều thấy không khoẻ.
Đại khái nhìn qua vài lần, Tiết Dương cảm giác mình đầu váng mắt hoa thật sự không nhìn nổi.
Gia quy nhà này thật là vô nhân tính mà.
Tiết Dương nhịn không được phỉ nhổ cùng với Nguỵ Vô Tiện, nói: "Cô Tô Lam thị này chắc là cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, bộ không cần tu hành hay sao? Nhiều gia quy thế này, đây là ở tù á, cả ngày không cần phải làm gì, chỉ cần giữ gia quy thôi, làm người trong gia tộc bọn họ thật đúng là mệnh khổ nha".
Nguỵ Vô Tiện lần đầu tiên từ tận đáy lòng công nhận lời nói của Tiết Dương, là đúng, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của a Uyển, chợt cảm giác hơi có chút chột dạ áy náy.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng tuy là đột ngột ghé thăm, nhưng đệ tử canh cổng của Cô Tô Lam thị vẫn không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo Lam Hi Thần, sau đó dẫn nhóm người Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đi vào.
Tiết Dương lần đầu tiên đến một đại thế gia lớn cỡ này ngoại trừ Liên Hoa Ổ, sau khi đi vào ngó trái nhìn phải, nghĩ thầm Cô Tô Lam thị này và Vân Mộng Giang thị tuy đều là đại thế gia tu tiên, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Vân Mộng Giang thị nồng nhiệt phóng khoáng, chú ý đến tự do phát triển. Còn Cô Tô Lam thị này, chẳng những núi non yên tĩnh con người yên tĩnh, mà trên đường đi đệ tử môn sinh ngoại trừ hành lễ, thì gần như không có ai nói gì, càng không có cười đùa, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm nghị thậm chí đơ đơ, lại còn ăn mặc quần áo phục sức giống nhau.
Tiết Dương nhìn người Lam gia giống như là cùng một khuôn đúc ra vậy, cả người nổi lên một tầng da gà.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng phải đi bái phỏng Lam Hi Thần, đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ tất nhiên là phải bái kiến gia chủ trước. Tiết Dương không muốn đi, y hối hận vì đã đi cùng Nguỵ Vô Tiện rồi, nhưng bị ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện quét qua lập tức sợ hãi, không tình nguyện ngoan ngoãn đi theo bọn hắn.
Ba người được môn sinh dẫn đi gặp Lam Hi Thần, sau khi mọi người thi lễ, Nguỵ Vô Tiện thấy trong phòng chỉ có một mình Lam Hi Thần, nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy được người mà mình nhớ thương. Nghĩ thầm Lam Vong Cơ biết mình tới làm sao có thể không ra gặp mình được?
Nguỵ Vô Tiện trong lòng khả nghi, hỏi Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, tại sao không thấy Lam Trạm đâu?"
Lam Hi Thần vẻ mặt ngập ngừng, làm như không biết mở miệng như thế nào, Giang Trừng thấy sắc mặt của hắn kỳ lạ, liền mở miệng hỏi: "Trạch Vu Quân có việc gì đừng ngại cứ nói thẳng".
Lam Hi Thần thở dài, nói: "Nguỵ công tử, nếu như ngươi đã tới, vậy cũng không lừa ngươi được nữa, Vong Cơ y... y bị thúc phụ phạt quỳ, đang ở từ đường diện bích tư quá (
tự kiểm điểm)".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng hoảng hốt, vội la lên: "Phạt quỳ? Lam... thúc phụ ngươi tại sao phạt y, Lam Trạm y đã làm gì?"
Lam Hi Thần nói: "Nguỵ công tử ngươi thật sự không biết sao? Vong Cơ bày tỏ tâm ý của y đối với ngươi cho thúc phụ biết, nói muốn cùng ngươi kết thành đạo lữ. Thúc phụ giận dữ, chẳng những hung hăng răn dạy Vong Cơ, còn đánh 300 thước, Vong Cơ vẫn không chịu từ bỏ ngươi, cho nên vẫn luôn bị phạt quỳ gối trong từ đường chép gia huấn, ai cầu tình cũng vô dụng, Vong Cơ cũng ngoan cố, trừ khi có chuyện quan trọng, còn không vẫn cứ quỳ gối ở đó, cũng đã mấy ngày rồi."
"Lam Trạm thật đúng là ngốc, đã nói đợi ta đến rồi hẵng nói, tại sao y..."
Nguỵ Vô Tiện đau lòng không chịu nổi, "Trạch Vu Quân, thất lễ, ta phải đi gặp Lam Trạm trước", Nguỵ Vô Tiện nói xong chạy như bay về hướng từ đường, Lam Hi Thần và Giang Trừng đều không kịp ngăn hắn lại.
Nguỵ Vô Tiện trên đường chạy đến từ đường vô cùng lo lắng, đến cửa từ đường lại bị môn sinh giữ cửa ngăn lại, trong từ đường chỉ có một người mặc bạch y quỳ ở đó.
Lam Vong Cơ thẳng thắt lưng, quỳ thật ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên trong, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bị phạt.
Nghe tiếng động ở ngoài cửa, quay đầu nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện trong lòng kinh hãi, không ngờ Nguỵ Vô Tiện đến đây nhanh như thế, còn biết mình đang ở từ đường.
Hốc mắt Nguỵ Vô Tiện đỏ lên, hắn hiểu rõ ý định của Lam Vong Cơ, cực lực kềm chế nỗi xúc động muốn nhào lên ôm lấy y của chính mình, nhưng hắn biết là không thể nào.
Đám người Lam Hi Thần đuổi theo tới đây, thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn ở ngoài cửa chưa xông vào cũng nhẹ nhàng thở ra, từ đường chính là nơi quan trọng của một gia tộc, Nguỵ Vô Tiện nếu xông vào, vậy thì mọi việc Lam Vong Cơ đã làm, đều sẽ hoàn toàn uổng phí.
Lam Hi Thần nói với đệ tử canh cửa: "Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này có ta ở đây, chỗ thúc phụ ta sẽ tự giải thích".
Đệ tử canh cửa đi rồi, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, sau khi ổn định tinh thần, bước chân vững vàng đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, vén vạt áo lên rồi quỳ xuống.
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ngươi không cần làm như thế".
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười nói: "Lam Trạm, ta đã nói rồi, bất kể kết quả như thế nào, ta đều sẽ cùng ngươi gánh vác. Ta biết là ngươi tốt với ta, nhưng ta cũng muốn vì ngươi làm chút chuyện gì đó".
Giang Trừng và Lam Hi Thần khuyên can vô ích, nhất thời cũng không biết nên nói gì, Lam Khải Nhân nghe môn sinh báo cáo nói Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện cùng đến, còn chạy tới từ đường, lập tức đi vội đến từ đường.
Trong từ đường, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ quỳ song song, Giang Trừng và Lam Hi Thần ở bên cạnh khuyên nhủ, còn có một thiếu niên mặc hắc y không có tiếng tăm.
Lam Khải Nhân đi vào, mắt sáng như đuốc nhìn Nguỵ Vô Tiện, nổi giận đùng đùng nói: "Nguỵ Anh, ngươi còn dám tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, rốt cuộc Vong Cơ trúng tà gì của ngươi, lại vì ngươi mà chống đối trưởng bối, không nghe lời dạy bảo, biến thành dáng vẻ như bây giờ".
Lam Vong Cơ nói: "Thúc phụ, mọi việc Vong Cơ làm, hoàn toàn xuất phát từ lòng mình".
Nguỵ Vô Tiện cũng hiếm khi quỳ một cách đoan chính trầm ổn, thái độ nghiêm túc nói: "Lam lão tiền bối, Lam Trạm vì ta chống đối trưởng bối, Nguỵ Anh cảm thấy có lỗi sâu sắc, Nguỵ Vô Tiện tại đây xin nhận lỗi với chư vị, nhưng ta và Lam Trạm tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, mong rằng Lam lão tiền bối thành toàn cho chúng ta."
Giang Trừng cũng cầu tình nói: "Lam lão tiền bối, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ bọn hắn đi con đường này cũng không dễ dàng, vẫn xin ngài thành toàn cho bọn hắn đi".
Lam Khải Nhân nói: "Giang công tử, Nguỵ Anh cũng là người Vân Mộng Giang thị ngươi, nếu ngươi đã biết, nói vậy Giang tông chủ nhất định cũng đã biết rồi phải không?"
Giang Trừng nói: "Đúng, gia phụ gia mẫu cũng đã biết, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện và Lam nhị công tử hai người yêu nhau, cha mẹ ta đều sẽ ủng hộ".
Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ, chuyện tình cảm, không phải muốn khống chế là có thể khống chế, chỉ cần bọn hắn sống khoẻ, sống vui, thì chúng ta cần gì một hai phải ngăn cản chứ?"
Lam Khải Nhân không ngừng tức giận nói: "Hi Thần, ngươi... ngươi không cần thay bọn chúng cầu tình, bất kể thế nào ta cũng sẽ không đồng ý".
Biểu tình Lam Vong Cơ quật cường, không nói tiếng nào, nhưng vẫn quyết giữ ý mình quỳ gối ở đó.
Nguỵ Vô Tiện gấp đến độ suy nghĩ xoay vòng vòng, hỗn loạn một nùi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ vang lên, chỉ nghe y nói với Lam Khải Nhân: "Thúc phụ, ta và Nguỵ Anh sớm đã có da thịt thân cận, cuộc đời này của ta ngoại trừ hắn, sẽ không yêu bất kỳ ai nữa, càng sẽ không cùng người khác đồng hành".
Lam Vong Cơ quăng một hòn đá khiến cả mặt hồ dậy sóng, không chỉ có Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần, mà Giang Trừng và Tiết Dương cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Nguỵ Vô Tiện cũng bị Lam Vong Cơ làm cho sợ ngây người, kinh ngạc vì y lại có thể nói ra lời như vậy, càng khiếp sợ hơn khi Lam Vong Cơ nói ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện hắn, sẽ không yêu bất kỳ ai nữa. Tim Nguỵ Vô Tiện đập như nổi trống, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: "Lam Trạm, ngươi ngươi.... ta..."
Bộ dạng Lam Khải Nhân bị chọc tức đến mức sắp ngất xỉu, râu dựng ngược trừng mắt giận dữ mắng Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, ngay cả dáng vẻ phong độ luôn chú trọng nhất cũng không màng tới nữa, "Các ngươi có nghĩ tới, việc này một khi lan truyền ra, sẽ có bao nhiêu ngươi chỉ trích sau lưng các ngươi, sẽ rước lấy bao nhiêu lời chê trách không hả..."
Lam Hi Thần nói: "Thúc phụ, tức giận hại thân, ngài trước hết bình tĩnh một chút".
Lam Khải Nhân dịu xuống một chút rồi tiếp tục nói: "Vong Cơ, Nguỵ Anh hồ nháo không hiểu chuyện thì thôi đi, nhưng ngươi xưa nay là mẫu mực của đệ tử thế gia, đoan chính quy phạm, không dính bụi trần, tại sao cũng hồ đồ như thế?"