Lưu Ly đau như ai cầm kim đâm vào tim, rơi lệ chua chát cùng thống hận, kẻ kia vì độc chiếm cô mà hành hạ Tuyên Uyên người không ra người, ma không ra ma, khiến nội tâm cô dâng lên toàn sự căm hận.
"Lãnh Hoàng, chẳng phải ngươi đã hứa với ta sẽ đối xử tốt với Tuyên Uyên sao?
Ngươi đã làm gì ngài ấy thế hả?"
Cô phẫn nộ rời khỏi vòng tay của Tuyên Uyên, trừng to mắt ướt nhìn người đàn ông luôn giữ nét ngoài nghiêm túc cao lãnh kia. Lãnh Hoàng vẫn vân đạm phong kinh nhìn vào cô và Tuyên Uyên, nhàn nhạt ngồi xuống, nhún vai lười biếng nói.
"Đúng là ta đã hứa như thế, nhưng hắn thành ra như vậy là trước khi ta và em trao đổi.
Ta thực tế chẳng còn đụng vào hắn nữa."
"Ngươi nói dối!"
Cô gái nhỏ hét vào mặt hắn, không một chút nể nang bước tới tóm lấy cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi, 7 phần căm ghét, 2 phần khinh bạc, 1 phần tức giận nói ra.
"Lãnh Hoàng, ngươi đừng có ở đây giả làm quân tử!
Nếu ngươi nói là trước kia tại sao bây giờ người ngợm của Tuyên Uyên lại ra như thế?
Ngươi để ngài ấy sống chẳng khác nào một phế nhân, một ăn mày mà dám nhận ngươi không làm gì?"
Cô nổi cơn điên máu tới mức có thể kéo người đàn ông kia phải đứng lên. Lãnh Hoàng vẫn luôn giữ thái độ lãnh đạm thờ ơ, bình tĩnh nhẹ nhàng kéo tay cô ra, chế ngự đôi tay ấy, điềm nhiên đáp một cách trơ trẽn.
"Hắn xứng đáng bị như thế, chính hắn cướp đi em từ tay ta, đáng lẽ hắn phải chết từ lâu rồi.
Ta còn giữ lại cái mạng của hắn đã là nhân từ cuối cùng ta cho hắn rồi.
Hắn ở nơi này sống ra sao là hắn tự sinh tự diệt, ta chẳng có trách nhiệm gì với tình địch cả."
Dứt lời, hắn gắt gỏng buông tay Lưu Ly lại ngồi xuống rất ung dung thư thái, làm cho Lưu Ly tức đỏ hai mắt.
"Lãnh Hoàng, ngươi đúng là bạo quân!
Chút nhân từ đó của ngươi chẳng thà giết chết Tuyên Uyên còn hơn.
Ngươi để ngài ấy sống để chịu dày vò của ngươi thì khác nào chết chứ?"
Lưu Ly bất bình phản bác, hắn lại nhàn hạ chống tay vào huyệt Thái Dương, tùy tiện nói một cách hời hợt.
"Vậy thì theo ý em, giết hắn là được."
Lãnh Hoàng cũng chẳng sợ thách thức lại cô, bởi hắn quá rõ tính tình lương thiện của cô, ngoài miệng mạnh mẽ chống đối nhưng trong lòng lại hèn nhát.
Quả nhiên, giây sau những điều hắn đoán điều không sai lệch, Lưu Ly im lặng phăng phắc, không thèm phân bua với hắn nữa.
Cô lo cho Tuyên Uyên, đương nhiên không muốn nhìn thấy người chết, cũng chẳng muốn để người sống trong cảnh thống khổ.
Vậy nên, cô đè nén cơn giận trong lòng, không thèm quan tâm tới những lời nói vô nghĩa của người đàn ông, tự mình quyết định.
Thấy Tuyên Uyên đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, toàn thân toàn mùi chua chua của mấy ngày chưa tắm, liền muốn tự tay mình chăm sóc người, dù gì cũng là vợ chồng, chẳng việc gì cô phải e ngại.
Nghĩ là làm, Lưu Ly đi tới vuốt lên mái tóc bù xù của Tuyên Uyên, nhỏ giọng trấn an người.
"Uyên, ngài đừng sợ, từ nay ta sẽ chăm sóc ngài."
Lãnh Hoàng ngồi ở kia rục rịch vì câu nói của cô, biểu tình trên khuôn mặt xám xịt tức thì, hắn quan sát thấy Lưu Ly lấy kéo tự tay cắt mái tóc rối của Tuyên Uyên, còn chải chuốt làm hắn nổi cơn thịnh nộ.
"Tiểu Ly, em đang làm trò gì vậy?"
Hắn gắt gao vo tay thành nắm đấm, thấy cô gái nhỏ thờ ơ không thèm trả lời làm hắn mất kiên nhẫn, khiễng chân đến ngay chỗ cô.
Cây kéo và chiếc lược bị hắn giựt phăng, còn cường ngạnh kéo cô ra xa, Tuyên Uyên nghe tiếng cô la hét không định được phương hướng chỉ biết duỗi tay quờ quạng tìm kiếm.
"Lãnh Hoàng, ngươi buông ta ra!"
"Im! Em còn quậy đừng trách ta ác."
Lưu Ly bị hắn quát tháo tức thì phải ngậm miệng lại, ấm ức trừng mắt, gạt tay hắn ra, cô xoay người muốn quay lại chỗ Tuyên Uyên.
Cánh tay rắn chắc hữu lực đem cô kéo lại ngay, hắn siết lấy cổ tay kiều xảo như muốn vặn gãy.
"Ta cấm em qua đó! Em là hoàng phi của ta mà dám có những hành động thân mật với kẻ khác trước mặt chồng mình sao?"
Mắt hắn hàm chứa toàn những tia sắc bén nguy hiểm, hắn dùng bá khí của một đại đế đàn áp Lưu Ly. Thế nhưng, trong hoàn cảnh hiện giờ lại vô tác dụng với cô gái.
Lưu Ly một chút cũng chẳng thèm dè dặt hắn, bình tĩnh rời tay khỏi hắn, cay nghiệt mỉa mai.
"Chồng?"
"Nực cười!"
Cô thế mà cười thật to, giây sau sắc mặt cô liền thay đổi cảm xúc, từ một người hèn nhát lại trở nên khí thế oai hùng, quật cường nói.
"Lãnh Hoàng, ta vốn là vợ của Wan đế, là ngươi cướp ta từ tay Tuyên Uyên.
Chồng của ta phải là Tuyên Uyên chứ không phải là ngươi!"
Người như đang gân cổ lên chống đối, thái độ xấc xược của cô làm cho người đàn ông ghen đến nổ đom đóm. Hắn bắt lấy hai vai non mịn của cô, vừa lay người vừa hét lớn phản bác.
"EM LÀ VỢ TA! LÃNH HOÀNG NÀY MỚI LÀ CHỒNG EM!"
"Tiểu Ly, 5 năm trước em đã là người của ta rồi, là hắn đến cướp em từ tay ta.
Tại sao em lại không nhớ ra người đã từng vì em mà chịu biết bao nhiêu khổ sở chứ?"
Hắn mất kiềm chế mà làm đau cô gái nhỏ, lực tay của hắn rất mạnh, chỉ bóp nhẹ mà đã làm Lưu Ly đau đớn nhăn mặt. Cô muốn thoát ra hắn càng thêm cưỡng chế, đem cô ôm vào lồng ngực rộng rãi.
"Tiểu Ly, ta không cho phép em rời xa ta.
Cả đời này em chỉ được phép là của ta, hắn không xứng."
Cơ thể mảnh mai bị hắn ôm đến ngạt thở, hắn như người điên yêu mất lí trí, chỉ vì Lưu Ly muốn chăm sóc Tuyên Uyên mà sự chiếm hữu cực đoan của hắn lại quay về.
"Buông ta ra, Lãnh Hoàng, ngươi làm ta đau!"
Lưu Ly vô lực chống đối, hắn ôm cô mà như muốn khảm cô vào trong bụng, cô thiếu đi dưỡng khí suýt ngất. Đột nhiên, hắn kéo cô rời khỏi đó, Lưu Ly mơ hồ nghe tiếng xích sắt âm vang cô lại kháng cự.
"Uyên, ta phải ở lại với ngài ấy!
Ngươi buông ta ra, đồ ác ma!
Ta phải săn sóc ngài ấy!"
Cô kêu khóc náo loạn, Lãnh Hoàng bực dọc vác cô lên vai, trước khi đi hắn không quên ngoảnh đầu nhìn lại tình địch, một tia ác ý lộ rõ trong mắt hắn.
"Em không cần phải lo cho hắn.
Ta sẽ cho người săn sóc hắn.
Thay vì lo cho hắn thì em nên lo cho bản thân mình đi."
- Hắn nói vậy là ý gì?
Trong lòng cô gái nhỏ thấp thỏm vô cùng, còn chưa kịp suy nghĩ một hồi lâu liền nhìn thấy hắn đưa cô đến chỗ riêng của bác sĩ.
Gia Tân cúi người chào đón hắn, Lưu Ly lập tức sợ hãi, linh cảm không ngừng mách bảo cô chuyện xấu.