Cả đoạn đường Tạ Phi bởi vì vấn đề xưng hô mà thất thần hồi lâu, trên mặt bất giác lộ ra một chút biểu cảm hoặc quẫn bách hoặc phiền muộn làm La Khanh buồn cười không thôi. Sau khi đến trường, bởi vì tiết đầu tiên chính là tiết của La Khanh cho nên hai người cùng đi tới phòng học.
Nam sinh nữ sinh trong lớp tất nhiên cũng sớm nhận được thông tin tiết này sẽ do La Khanh đứng giảng, mỗi người đều khó lòng áp chế được biểu tình kích động, nhìn thấy La Khanh tiến vào lớp học liền phát ra âm thanh hoan hô không nhỏ. Còn về Tạ Phi, không ngoài ý muốn bị bỏ qua một cách triệt để. Tạ Phi cũng rất vừa lòng với kết quả này, cậu nhanh chân đi tới vị trí phía sau ngồi xuống, lại phát hiện Tô Lê vốn dĩ nên vui vẻ hạnh phúc đang cúi đầu cắm cúi viết gì đó.
Mấy ngày nay Tô Lê đều như vậy, đặc biệt thần bí, hoặc là nói đã không còn cằn nhằn luyên thuyên như trước nữa, không biết gần đây đang bận rộn chuyện gì. Vừa tan học liền lập tức không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Tạ Phi đoán là có liên quan đến Ninh Hàn, nhưng cậu không thuộc nhóm người thích hóng chuyện nên cũng không hỏi rõ. Hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa, hoặc là nói, bởi vì La Khanh giảng bài trên bục giảng quá ngứa mắt, làm cậu phải nhanh chóng tìm chuyện rời đi lực chú ý của bản thân.
"Tô Lê này, cậu đang làm cái gì đấy?" Tạ Phi nhỏ giọng hỏi.
Tô Lê ngẩng đầu, nhướn đôi mày thanh tú nói, "Tôi đang vẽ ông chủ Ninh......"
"Ông chủ Ninh?" Cái xưng hô này.......
Nghe vậy khuôn mặt nhỏ của Tô Lê liền suy sụp, "Ông chủ Ninh nói nếu tôi không gọi anh ấy như vậy anh ấy sẽ cho người ném tôi ra ngoài."
Dĩ nhiên gọi ông chủ, "Cậu đến làm thêm ở đó?"
Tô Lê gật đầu, "Ừ, làm chân chạy vặt ở đó. Tôi thật không dễ dàng mới có thể ở lại, ông chủ Ninh thực hung dữ, anh ấy một chút cũng không thích con người vĩ đại là tôi đây......"
Không biết vì sao, vừa nghe Tô Lê nói như vậy, trong đầu Tạ Phi tự động tưởng tượng tới âm thanh trong đĩa nhạc cổ xưa, lại thêm hình ảnh chân chạy vặt Trung nhị quân Tô vĩ đại, sau đó hình ảnh nhanh chóng nhảy tới bài Tóc như tuyết.... Này là cái gì với cái gì nha.
"Dù anh ta không thích cậu, cậu vẫn đến đó báo danh mỗi ngày sao?"
"Nhưng là anh ấy rất đẹp nha, lúc tức giận cũng rất đẹp, đôi mắt đó giống như biết nói chuyện vậy," Tô Lê vừa nói vừa ôm mặt mình, một đôi mắt long lanh lấp lánh xen qua kẽ tay nhìn Tạ Phi, mang theo sự nhút nhát xấu hổ vô bờ bến, "Kì thực lúc anh ấy hát kịch là lúc tôi thích anh ấy nhất, nhưng là bên dưới có rất nhiều rất nhiều người đều đang nhìn anh ấy, mỗi lần tôi đều muốn xông lên đem anh ấy vác lên, sau đó mang về giấu đi!"
Nếu cậu dám làm vậy ông chủ Ninh nhà cậu nhất định sẽ làm chết cậu ngay lập tức.
Bệnh ẩm ương đã hết cách chữa, bệnh ẩm ương vừa biết xấu hổ nhút nhát biết quấn người còn có sự chiếm hữu mạnh mẽ dù có hết cả tá thuốc an thần cũng không có tác dụng nữa rồi. Tạ Phi hiểu rõ đạo lý này, vì vậy cậu rất điềm nhiên liếc nhìn bức họa của Tô Lê một cái. Vừa liếc một cái liền bị kinh diễm.
"Tô Lê, cậu nên đi theo học hệ mỹ thuật." chứ không phải đi làm nhà thơ ba câu rưỡi.
"Vậy sao? Tôi quả nhiên là quá lợi hại!" Tô Lê không chút do dự giơ ngón cái cho bản thân mình, sau đó lại nói: "Không đi, kì thực tôi không có bao nhiêu hứng thú với vẽ vời, nhưng nhìn thấy ông chủ Ninh tôi liền nhịn không được muốn vẽ, cậu nhìn bộ y phục này xem, là tôi tự thiết kế đó nha ~"
Tạ Phi gật đầu, Bộ y phục Tô Lê vẽ này đặc biệt phù hợp với khí chất của Ninh Hàn, vừa có cảm giác lạnh lùng diễm lệ vừa không tạo cảm giác quá nữ tính. Có điều khi Tạ Phi nhìn thấy Tô Lê viết cái gì lên trên bức vẽ thì biểu cảm khuôn mặt cậu liền đổi thành cạn lời bất lực.
Cậu đã hiểu vì sao Ninh Hàn lại đưa ra mệnh lệnh Tô Lê phải gọi anh ta là ông chủ Ninh rồi.
Chỉ thấy trên tờ giấy dùng nét chữ đẹp đẽ viết lên mấy chữ - 'Tặng Tiểu Hàn thân yêu: Trời xanh bao la chính là tình yêu của tôi dành cho anh, tình yêu của tôi không nơi nào không có, hôm nay anh có yêu tôi thêm chút nào không? Chân chạy vặt không nơi nào không thấy kính dâng.'
......
"Cậu chuẩn bị đem nó tặng đi sao?"
Tô Lê đáp như lẽ đương nhiên, "Đúng vậy, tôi tin rằng sẽ có một ngày tình yêu chân thành của tôi có thể cảm động đến anh ấy. Với lại bất kể tôi đem tranh giấu ở chỗ nào ông chủ Ninh đều có thể tìm được nha, tôi còn đang nghĩ hôm nay nên đem bức tranh này giấu ở đâu đây? Giấu ở trong ngăn bàn hay kẹp trong sách nhỉ? Ừm, đều đã từng giấu qua, hôm nay giấu trong hộp đồ hóa trang của anh ấy là được rồi...."
Cậu có thể trả lời tôi vì sao rõ ràng là đồ muốn tặng cho anh ta còn phải giấu đi không? Tạ Phi nghĩ nghĩ, bỗng đối Ninh Hàn sản sinh sự đồng tình vô hạn. Mỗi ngày ở các nơi khác nhau có thể nhận được sự bất ngờ này, mỗi ngày đều có thể trải qua một ngày đặc sắc đến vậy.
Điều Tạ Phi không bao giờ nghĩ tới đó là cuộc sống của cậu cũng sẽ trở lên đặc sắc y như vậy.
"Hai bạn học bên kia, hai cậu nói chuyện gì mà vui vẻ thế hử?" La đại nhân đứng giảng trên bục giảng nở nụ cười xán lạn mà ôn nhu nhìn về phía Tạ Phi và Tô Lê, nhưng có trời mới biết dưới khuôn mặt tươi cười kia của anh ta là cái biểu cảm như thế nào.
Xoạt -- tất cả mọi người chỉnh tề xoay đầu qua nhìn về phía hai người, thực không hiểu vì sao có người có có thể làm việc riêng trong giờ của La Khanh cơ chứ.
Đối mặt với ánh mắt của quần chúng, Tạ Phi ho khan một tiếng, lập tức bày ra bộ mặt thản nhiên, điềm tĩnh như không nhìn qua. Còn về Tô Lê, oài, mọi người có thể trực tiếp bỏ qua cậu ta.
Sau đó La Khanh tươi cười lật tiếp một trang sách trên tay, anh mắt như có như không liếc về phía Tạ Phi, nhưng lại như đang nói chuyện với tất cả mọi người trong lớp, "Chỉ châm trước lần này, nếu có lần sau là sẽ phải chịu phạt ha."
Câu nói này của anh ta vừa thốt ra, tất cả nữ sinh đều khó chống đỡ. Tập thể tiến nhập vào trang thái thẹn thùng xấu hổ, phát huy sức tưởng tượng vô hạn, huyết dịch sôi trào tim đập gia tốc. Mà Tạ Phi... phút chốc cảm thấy một cỗ khí lạnh lan dần khắp người, bất kể nghĩ như thế nào, đều cảm thấy câu nói này của La Khanh là cố ý nói cho mình nghe vậy.
Buổi sáng ngày hôm nay chỉ có một tiết, chính là cái tiết văn học cổ đại này, cũng chính là nói, sau khi tan học thì thời gian nghỉ trưa cũng đã tới.
Nhưng bất kể ra sao, Tạ Phi cũng không muốn cùng một chỗ với La Khanh, cậu rất muốn bản thân có thể thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi nơi này, nhưng không có chuyện La đại nhân sẽ buông tha cho cậu. Cậu mới đi tới cửa lớp học liền bị La đại nhân kéo đi mất tăm.
Vậy nên, trong phòng trà của tòa nhà nào đó.
Nói là phòng trà kì thực cũng chỉ là một nơi cung cấp nước nóng mà thôi, căn phòng này rất nhỏ, không có cửa nhưng hai bên đều có vách tường che chắn, nếu không phải từ chính diện đi tới rất khó có thể thấy được những chuyện xảy ra bên trong này, đây đúng là một nơi phạm tội vô cùng tốt.
Tạ Phi bị La Khanh đẩy áp lưng trên tường, khoảng cách giữa hai người chưa tới một cánh tay, hơi thở giao hòa.
"Anh làm gì! đây là trường học......" Tạ Phi tất nhiên là lo lắng muốn chết, mặc dù nói thời gian nghỉ trưa mọi người đều đi ăn cơm, khu vực giảng đường không có mấy người thế nhưng tâm tư Tạ Phi vốn khá tỉ mỉ, vạn nhất đúng lúc này có người đi qua......
La Khanh lại không thèm quan tâm chuyện này, nhìn Tạ Phi nhàn nhã nói: "Vừa rồi tôi tốn bao nhiêu công sức để thu hút sự chú ý của cậu mà cậu không thèm nhìn tôi lấy một cái?"
"Còn không phải tại anh --" Tạ Phi cãi lại, nhưng mới nói được một nửa liền dừng lại không nói nữa. Cậu nghiêng đầu đi tức giận không thôi.
"Bởi vì tôi sao?"
"Không liên quan tới anh." Tạ Phi cứng rắn trả về một câu, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh cùng ổn định tâm trạng lo lắng của bản thân nói: "Tôi đói rồi, tôi đi ăn cơm đây."
"Tôi cũng đói rồi." La Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Phi cười nói.
Tạ Phi nheo mắt nhìn anh ta, "Vậy anh còn......" nhưng còn chưa nói xong đôi môi đã bị La Khanh xâm chiếm, anh liếm nhẹ lên khóe môi của Tạ Phi, nhân lúc cậu sợ hãi thất thần, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào triền miên cùng đầu lưỡi của Tạ Phi, trực tiếp đem Tạ Phi hôn đến đầu váng mắt hoa.
Tạ Phi bị hôn tới nóng rần hết cả người, nhưng cũng không quên nơi này là khu giảng đường trường học, cậu muốn đẩy La Khanh ra nhưng cánh tay của La Khanh lại được nước lấn tới luồn vào bên trong áo phông của Tạ Phi, không nhanh không chậm vuốt nhẹ mấy cái. Trái tim Tạ Phi run lên, bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, sau khi lấy lại ý thức hai tay của cậu vòng qua ôm chặt trên cổ La Khanh. Lần này thì hay rồi, La đại nhân càng hôn càng hài lòng.
Rất lâu sau, khẩu vị của La đại nhân không dễ gì mới được thỏa mãn, lúc này cũng chịu thả Tạ Phi ra. Trước khi thả xuống còn trêu đùa cắn nhẹ lên cánh môi của cậu một cái. Nhân lúc Tạ Phi còn đang mơ màng không rõ, dùng trán của mình cọ xát với trán của Tạ Phi, nhẹ giọng nói: "Phu nhân à, về sau không được không để ý tới tôi biết chưa? Tôi sẽ rất thương tâm, sẽ rất cô đơn sau đó cô đơn tới chết đi."
"Ừm..." Tâm hồn Tạ Phi vẫn còn đang du đãng ngoài vùng trời nào đó.
"Đặc biệt không cho phép nói chuyện thân mật như vậy với người đàn ông khác."
Tạ Phi cũng coi như dần hồi thần lại, liếc xéo anh ta một cái, "Đó là Trung Nhị."
"Ai cũng không được." La Khanh kiên quyết nói.
"Anh có quá bá đạo rồi không, lẽ nào tôi không thể nói chuyện với những người đàn ông khác?"
"Tất nhiên có thể, nhưng vừa rồi phu nhân cậu rõ ràng cố ý không thèm nhìn tôi."
Ai kêu anh thu hút sự chú ý đến vậy chứ, tôi sợ tôi mà nhìn chằm chằm anh liền nhìn tới thất thần luôn có được không. Có điều Tạ Phi cũng chỉ dám thầm nghĩ như vậy thôi, dựa vào độ dày da mặt của cậu, đảm bảo không dám nói thành lời. Chỉ phiền muộn ừ một tiếng, lại đẩy đẩy La Khanh ra, "Hôn cũng hôn rồi, còn chưa hài lòng sao? Còn không đi sẽ có người tới đó."
Nghe vậy La Khanh lại giống như phát hiện được đại lục mới, hứng thú đánh giá Tạ Phi một cái, "Phu nhân hôm nay sao không đẩy tôi ra nè, cũng không chửi tôi lưu manh nữa?"
"Hừ, anh rất thích bị chửi đúng không?" Ta Phi cạn lời.
"Tất nhiên là không phải, tôi chỉ là nhận được sủng ái mà khiếp sợ thôi."
"Anh mà muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Phong hạc cô nương đi."
Trong lúc hai người nói chuyện cũng đã tự sửa sang chính mình xong rồi cùng đi ra khỏi phòng trà. La Khanh ngoảnh đầu qua nhìn Tạ Phi, ngẫm lại một chút cái câu 'cảm ơn Phong hạc cô nương', sau đó cười không nói.
Là lá la la phu nhân đang từng bước từng bước đi về phía ta, Phong hạc cô nương làm tốt lắm. La đại nhân quyết định lại tặng cô nàng một khoang đầu người làm quà lễ kết hôn.
Cho nên mấy ngày tiếp theo thực gió yên biển lặng, thỉnh thoảng chen ngang một khúc nhạc dạo nhỏ nhỏ, thích hợp khuấy động không khí thường ngày, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần hơn. Chỉ là, vào buổi tối của một ngày nào đó, lúc La Khanh đem La Phi tới nhà hát kịch thêm một lần nữa, lại phát hiện một chuyện đủ để hai tên bạn là La Khanh và Cố Tiêu cười ông chủ Ninh hết một đời.
Hôm nay Ninh Hàn hóa trang là Thanh Y, diễn suất cũng rất tuyệt vời, bên dưới sảnh mọi người đều vỗ tay khen hay. Tạ Phi và La Khanh vẫn ở phòng có riêng vị trí tốt nhất trên lầu hai, chỉ khác ở chỗ lần này La Khanh kêu người chuyển chiếc ghế Thái sư cực lớn qua đây, sống chết dày mặt đòi ngồi chung một ghế với Tạ Phi, còn may chưa làm gì khiến cho Tạ Phi tức muốn chết.
Sau khi Tạ Phi ngăn lại bộ móng vuốt không yên phận của La Khanh đến lần thứ năm, trên đài diễn bỗng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Tay áo Ninh Hàn phất một cái, đột nhiên có thứ gì đó từ trong ống tay áo của anh ta bay ra ngoài, rơi xuống khu vực quần chúng xem kịch.
Có người đưa tay ra bắt được, nghĩ rằng là Ninh Hà cố ý ném xuống nên vô cùng hứng thú mở ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi một cách cổ quái. Trên đài diễn, Ninh Hàn ngây ngẩn một lúc, động tác theo đó cũng dừng lại, hiển nhiên trang giấy đó là một sự cố ngoài ý muốn.
Mà lúc này, một màn làm người ta trợn mắt há mồm xuất hiện.
Một tên chạy vặt nguyên bản đứng ngay cạnh võ đài dùng vẻ mặt si mê nhìn lên đài diễn, nhanh như một cơn lốc chạy vào giữa đám quan khách, đem cuộn giấy nhặt lên, ôm vào ngực bộ dáng như gà mẹ bảo vệ con, còn không quên hung ác trừng mắt nhìn cái vị vừa mới bị cướp đồ còn đang há hốc mồm đứng đó một cái.
Tất cả mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc, tình huống trước mắt này là có chuyện gì nha, đại não thật không đủ dùng.
Nếu nói có ai trong những người có mặt ở đây biết rõ chân tướng sự việc thì Tạ Phi chính là một trong số đó. Cuộn giấy đó..... bên trên khẳng định viết Tiểu Hàn thân ái các loại. Mà sau khi ngẩn ra một hồi, Ninh Hàn cũng có thể ngộ ra chân tướng, khuôn mặt anh ta nhất thời đen sì lại, ánh mắt nhìn Tô Lê có thể đem người đông cứng thành băng đá luôn rồi.
Tô Lê bỗng cảm thấy phát run, nhưng vẫn ôm chặt cuộn tranh nhất quyết không chịu buông, cũng không rời đi. Kết quả là Ninh Hàn bước từng bước dài đi xuống dưới đài, hướng về phía mọi người cúi người nói một câu 'thất lễ', rồi dưới ánh mắt chăm chú của quần chúng túm lấy cổ áo Tô Lê kéo lết ra ngoài.
Đám vệ sĩ bốn xung quanh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, trong lòng không ngừng mặc niệm: Xong rồi, xong rồi, thiếu gia lần này thực sự tức giận rồi.
Tạ Phi đứng trên lầu hai nhìn toàn bộ quá trình thầm tự nhủ:
Cơm không được phép ăn bừa, đồ vật không được phép loạn giấu a thiếu niên.Người dịch: Hana_Nguyen